Cơn mưa nhân tạo tính ra tác dụng cũng không quá lớn, nhưng cũng làm giảm bớt
cái nóng, từng trận gió mát thổi qua khiến con người không còn cảm giác nóng
bức như lúc trước nữa.
Lúc này cả vạn dân Thương Nguyệt thành đã đổ xô ra đường chen chúc nhau để
dành một chỗ có thể nhìn thấy Quang minh thần sử trong mắt bọn họ, cũng chính
là Quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư, nhân vật đứng ở tột đỉnh vinh quang của
Thương Lan Đại lục.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông trầm trầm vang lên, trên con đường lát đá trắng
dẫn tới hoàng cung xuất hiện chiếc Long Niện (Xe của Vua, Nữ hoàng…..) hoa
lệ 8 ngựa kéo, chiếc Long niện này chính là do hoàng đế khai quốc đầu tiên của
Nạp Lan Đế quốc lưu truyền lại, trải qua cả ngàn năm lịch sử vẫn như xưa, màu
sắc không thay đổi, trở thành Ngự tiền toạ giá của mỗi vị tân hoàng, cao hơn 8
thước, 10 thước dài 5 thước rộng, vài mảnh rèm bằng tơ tằm thật dài ở hai bên
xe theo gió bay phất phới, mà kéo xe chính là 8 con Độc giác mã, mỗi con tứ
chi đều cường kiện, thân hình cân đối, bộ lông bóng loáng như tơ không có một
sợi lông tạp, làm cho người ta nhìn vào không tự chủ được mà sinh ra một cảm
giác rung động khó nói nên lời.
Hai đội Kỵ binh tinh nhuệ của hoàng gia chia làm hai bên trái phải đứng bên
đường, khí thế oai hùng lại mang theo vẻ cao quý thần thánh không thể xâm
phạm, mà Nạp Lan Như Nguyệt một thân Nữ hoàng bào ngồi trên trường kỷ đang ngó
xuống phần đông dân chúng đang quỳ xuống hành lễ, đôi mi hiện lên vẻ uy nghiêm
tạo thành phong thái vương giả.
Long Nhất ôm tiểu la lị bay trên bầu trời, trong lòng âm thầm gật đầu, Nạp Lan
Như Nguyệt quả nhiên không làm cho hắn thất vọng.
Long Niện tiến lên nhanh phi thường, chỉ một lát đã tới cửa thanh phía bắc.
Một đoàn tế tự chỉ thong thả hướng Nạp Lan Như Nguyệt vái một lễ, mặc dù lúc
này Nạp Lan Như Nguyệt không chỉ là thánh nữ của Quang minh giáo hội, đồng
thời cũng là Nữ hoàng đầu tiên, nhưng dù sao Tế tự cũng là một loại chức
nghiệp cao quý, ngoại trừ khi gặp Quang minh giáo hoàng thì quỳ xuống hành lễ,
ngoài ra chỉ cần cúi nguời làm lễ là được. Từ đó có thể tưởng tượng quyền lực
của giáo hoàng trong thời đại này cao như thế nào.
Long Nhất mang theo tiểu la lị từ không trung nhẹ nhàng đáp xuống. Động tác
nhẹ nhàng như chim én, phiêu dật tự nhiên.
– ”Tây Môn thiếu gia, trong khoảng thời gian này ngươi thật giống thần long
thấy đầu không thấy đuôi” Khải Lâm thánh tế tự thấy Long Nhất đến liền mỉm
cười bước tới trước nghênh đón.
– ”Vậy sao? Khải Lâm Thánh tế tự có phải là đang nhớ tới ta hay không?” Long
Nhất không hề nghiêm chỉnh mà cười cười đáp, tựa hồ cảm giác được ánh mắt cùng
hào khí chợt dâng lên từ phía đám tế tự, chỉ sợ rằng một khi Khải Lâm Thánh tế
tự sắc mặt đổi khác sẽ xảy ra quần ẩu lớn đây.
– ”Tây Môn thiếu gia nói đúng, gần đây đối với ngươi quả thật rất mong đợi,
nghĩ đến lời của giáo hoàng bệ hạ phân phó cho ta, đợi đến sau khi thực hiện
xong nghi thức Gia miện, Giáo hoàng bệ hạ chắc phải tự thân đi gặp Tây Môn
thiếu gia một phen rồi” Khải Lâm cũng chỉ mỉm cười chứ không nổi giận, ngược
lại lời nói ra lại khiến người khác kinh ngạc không thôi, một lời nói ra khiến
tất cả mọi người đều âm thầm suy đoán quan hệ giữa Long Nhất và Giáo hoàng Tra
Nhĩ Tư.
– ”Được rồi, được rồi. Bổn thiếu gia với giáo hoàng bệ hạ thân quen đã lâu,
ngày đó cùng Nguyệt nhi tổ chức hôn lễ cũng chỉ vội vã gặp qua, tiếc nuối vạn
phần, lần này có cơ hội chắc phải nhờ lão nhân gia chỉ giáo thêm một phen mới
được” Long Nhất hắc hắc cười nói, ngoài miệng thì nói khách khí như vậy, chỉ
là vẻ mặt cùng ngữ khí tựa hồ khác biệt hoàn toàn.
Khải Lâm cùng Long Nhất đều mỉm cười, chẳng biết là phối hợp ăn ý hay đều là
trong lòng mang quỷ cả.
Chính lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện hàng vạn đạo ánh sáng mờ mờ, còn
có một cỗ khí tức tường hòa như thủy triều dâng lên làm cho mọi người cảm thấy
tinh thần sảng khoái như nắng hạn gặp mưa rào vậy.
Từ những đạo ánh sáng mờ mờ bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng sữa, một
bóng người từ giữa không trung từ từ hiện ra, chỉ trong phút chốc đã tới bầu
trời ở cửa bắc Thương Nguyệt thành. Vẫn bộ trang phục kiếm cơm kia, cộng thêm
ánh sáng lung linh phía sau, thậm chí còn tạo thành hình một đôi cánh ẩn ẩn
hiện hiện. Một khí tức quang minh nồng hậu bao trùm cả Thương Nguyệt thành.
– ”Giáo hoàng bệ hạ…..” Chúng tế tự đều đồng loạt hành lễ, tất cả dân chúng
đang quây xung quanh cũng quỳ xuống, thần tình mỗi người đều mang theo thành
kính hướng tới Tra Nhĩ Tư, trong lòng thầm nghĩ, cuộc đời này được gặp mặt
giáo hoàng một lần, quả nhiên chết không hối hận (ND: Ta khinh )
Lúc này Khải Lâm đã hướng tới Tra Nhĩ Tư hành lễ, người sắp được làm lễ gia
miện là Nạp Lan Như Nguyệt tất nhiên cũng không ngoại lệ, huống hồ nàng còn là
Thánh nữ của giáo hội, đối với loại lễ tiếp này thì cũng đá quá quen thuộc
rồi.
Nhưng thật ra lúc này Long Nhất đang ngẩng đầu đứng thẳng, mang theo một tia
mỉm cười khó hiểu nhìn Tra Nhĩ Tư đang bay giữa không trung, hôm nay là lão
già này có chuyện cầu hắn, rõ ràng là mấy cái chuyện mị dân này hắn chẳng coi
ra gì.
Tra Nhĩ Tư nhìn thấy vậy sắc mặt khẽ biến, chỉ thoáng nhìn Long Nhất một cái
rồi dời ánh mắt. Chỉ là giữa đôi mắt chợt lóe lên mọt tia cuồng nhiệt, chỉ cần
Long Nhất giúp hắn khám phá bí mật của Quang minh thần bài để hắn có thể
truyền thừa thần vị, thì bất cứ hành vi vô lễ hoặc yêu cầu gì của Long Nhất
hắn đều có thể chịu được cả.
– ”Tất cả hãy đứng lên đi, Quang minh thần vĩ đại luôn chăm lo cho những giáo
đồ của người, tà ác sẽ bị xua tan hết thảy, điều thiện sẽ luôn tồn tại” Giáo
hoàng Tra Nhĩ Tư dùng âm thanh trầm thấp mê hoặc lòng người nói, hai tay vung
lên, vạn đạo ánh sáng hạ xuống rồi nhập vào người hắn, mọi người đều có cảm
giác xương đầu gai gai, lỗ chân lông trên toàn thân đều nở rộng khiến thoải
mái vô cùng, trong lòng niềm tin càng sâu, miệng luôn hô hào khẩu hiệu của
Quang minh giáo hội.
– ”Tỷ phu, sao sau lưng giáo hoàng có hai cái cánh vậy?” Tiểu la lị đứng cạnh
Long Nhất tò mò hỏi, trong lòng nàng đối với Quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư
cũng chỉ thấy tò mò chứ không tôn hắn lên thành thần như những người khác.
– ”Cái này là giả đó, Tỷ phu cũng làm được” Long Nhất cười đáp.
– ”Vậy hắn không phải là kẻ lừa đảo sao, vừa rồi muội còn nghĩ hắn có chút
kinh khủng, hóa ra chỉ là cảm giác sai lầm” Nạp Lan Như Mộng ngây thơ kề sát
bên tai Long Nhất hỏi, không thể không nói đến sự nhạy cảm của nàng, Quang
minh giáo hoàng che dấu kỹ như vậy mà cũng bị nàng khám phá ra được.
– ”Hắn chính là kẻ lừa đảo đệ nhất thiên hạ, lợi dụng danh nghĩa Quang minh
thần để lừa đảo, muội xem những người này đều bị hắn lừa mà chẳng hay biết gì
cả” Long Nhất khẽ cười nói.
– ”Vậy tỷ tỷ không phải cũng bị hắn lừa sao, vậy sao tỷ phu không nói cho tỷ
tỷ biết?” Nạp Lan Như Mộng sẵng giọng.
– ”Tỷ tỷ của muội…. nàng thật ra đã biết rồi, chỉ là bây giờ cũng đang giả
bộ như vậy thôi, việc này muội không được nói ra ngoài, ngoài tỷ tỷ và tỷ phu
ra bất cứ kẻ nào cũng không được nói” Long Nhất giống như đang dặn dò một đứa
trẻ vậy, kỳ thật hắn bây giờ cũng không xác định được nếu có lúc trở mặt với
giáo hoàng, Nạp Lan Như Nguyệt sẽ theo về bên nào. Tẩy não quả thật rất đáng
sợ, hắn bây giờ chỉ là từng bước từng bước giải phóng những giáo điều đã ăn
sâu vào trong Nạp Lan Như Nguyệt mà thôi.
Nghi thức gia miện tất nhiên được tổ chức tại Quang minh đại giáo đường của
Thương Nguyệt thành, các đại quý tộc lẫn đại thần đều tham gia, còn có mấy
trăm dân thường được chứng kiến nữa.
Đầu tiên, Quang minh giáo hoàng chiếu theo điều văn Thiên thiên nhất luật của
giáo hội, ca tụng Quang minh thần vĩ đại, đương nhiên, cũng là gián tiếp tự ca
tụng chính hắn.
Ngay sau đó là một đống nghi thức phiền phức khác, một cái rồi một cái, làm
Long Nhất cảm thấy buồn ngủ, nhưng với Nạp Lan Như Nguyệt thì không có nửa
điểm biểu hiện khác lạ gì, một mực đoan trang mà thành kính, không có chút bất
cẩn nào.
– ”Tỷ phu, chán quá đi” Nạp Lan Như Mộng dựa vao ***g ngực Long Nhất nhẹ
giọng than.
– ”Vừa lúc tỷ phu cũng chịu hết nổi rồi, tỷ phu dẫn muội ra ngoài thay đổi
không khí” Long Nhất nhẹ giọng nói rồi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Nạp Lan Như
Mộng, bất chấp ánh mắt của mọi người đứng dậy đi ra, chỉ là một loạt Quang
minh võ sỹ đều đã đứng ra ngăn trước mặt hắn.
Có điều Quang minh giáo hoàng lại không tỏ vẻ gì thì chúng cũng không dám ngăn
Long Nhất lại, với lại lúc nãy Long Nhất cùng Khải Lâm Thánh tế tự nói chuyện
một hồi làm người ta dù đoán không ra quan hệ giữa Long Nhất cùng giáo hoàng
nhưng cũng biết Long Nhất cùng Quang minh giáo hoàng có mối quan hệ không tầm
thường
– ”Tỷ phu, huynh thật lợi hại, tên giáo hoàng đó dù là tên lừa đảo cỡ bự,
thấy tỷ phu đi cũng không dám nói một tiếng gì” Nạp Lan Như Mộng sùng bái nói.
– ”Đó là, trước mặt tỷ phu, cho dù là kiêu ngạo hay là lão gia hỏa tự xưng là
cọp đi nữa, tỷ phu ta nói một, bọn họ không dám nói hai” Long Nhất dương dương
tự đắc thổi da bò, dù sao thổi da bò có bị ai đánh thuế đâu.
Đi xuyên qua hành lang thật dài của Quang minh giáo đường, Long Nhất đảo người
một cái tiến vào một tiểu viện, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Quang minh thần
tượng thật lớn của Quang minh giáo đường với 8 cánh uy phong đang vươn rộng
tạo ra vài phần khí thế.
Lúc trước Long Nhất ở đệ nhất thành phía bắc Cuồng Long đế quốc là Quang minh
thành, tại đại giáo đường nhìn thấy pho tượng Quang minh thần thì tỏ vẻ khinh
thường, chỉ là hôm nay sau khi trải qua nhiều chuyện thì không còn cảm giác
khinh thường như khi đó nữa. Trước kia hắn không tin vào sự tồn tại của thần,
nhưng bây giờ hắn tin, Quang minh thần tại Thương Lan Đại lục tổ chức Quang
minh giáo hội truyền bá tín ngưỡng, mặc dù đã biến chất nhưng hắn nghĩ lại lúc
ban đầu Quang minh thần cũng không phải là như muốn thế, có lẽ gã thật sự muốn
truyền bá tín ngưỡng để mọi người làm điều thiện, chỉ là sau này đã bị một số
kẻ vì để thỏa mãn dã tâm cầm quyền của mình mà biến nó thành công cụ khống chế
cả thế giới. ( ND: Hay, ta thấy Long Nhất lần này suy nghĩ giống ta thật)
Hắc ám thần lúc này đang ở không gian hắc ám ở Di thất chi thành, Lôi thần thì
trở về cát bụi, vậy Quang minh thần đang ở nơi nào đây? Còn mấy vị thần khác
cũng đang ở nơi nào? Thần giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những chuyện này
Long Nhất có vắt hết óc cũng không thể rõ được. Có lúc tưởng mình đã tiếp cận
được chân tướng, nhưng rốt cuộc cũng phát hiện mình đang lâm vào một mớ sương
mù như cũ.
– ”Như Mộng, bây giờ khí trời cũng tốt, hay là chúng ta lên cao hóng gió được
không?” Long Nhất cười hỏi Nạp Lan Như Mộng.
– ”Tốt quá tốt quá, cánh của Quang minh thần rất rộng, hay là chúng ta lên
trên đó đi”- Nạp Lan Như Mộng đáp, nhưng thật ra nàng không biết nếu dân chúng
phía dưới mà nghe được thì mỗi người chửi một câu, nước miếng văng ra cũng dìm
chết nàng rồi.
Chỉ có điều trên đời này không có việc gì Long Nhất không dám làm, bị Hắc Ám
thần sống ký sinh trong thân thể nhiều năm như vậy, cũng có gì xảy ra đâu? Pho
tượng Quang minh thần trong mắt hắn cũng chỉ là tượng của một con chim lớn mà
thôi.
– ”Không hỏi nữa, hôm nay chúng ta cưỡi lên lưng Quang minh thần một phen”
Long Nhất hắc hắc cười ôm chiếc eo thon của Nạp Lan Như Mộng rồi như một làn
khói nhẹ bay lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trên đôi cánh thật lớn của pho
tượng Quang minh thần.
Lúc này phía dưới Quang minh đại giáo đường dân chúng quỳ đầy, mỗi người đều
cúi đầu niệm niệm gì đó, căn bản không có ai ngẩng đầu lên.
– ”Thật là khoái, cưỡi lên người Quang minh thần thật là khoái” Long Nhất hắc
hắc cười.
– ”Tỷ phu này, muội muốn đi tiết niệu” Nạp Lan Như Mộng khuôn mặt vừa ửng
hồng vừa nói.
Ách…. Long Nhất ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười xấu xa nói:
– ”Nha đầu, hay là muội ra phía sau lưng pho tượng Quang minh thần mà tiết
niệu đi, tỷ phu tạo một cái kết giới, tuyệt đối không ai nhìn thấy đâu”