“Con gái, đó là con gái tôi … …” Một phụ nhân trẻ lớn tiếng kêu khóc, tưởng
như muốn thoát khỏi bàn tay nam tử đang giữ nàng lại. Lúc này móng vuốt bóng
đen đang đặt trên cổ tiểu cô nương, chỉ cần không cẩn thận tiểu cô nương này
sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
”Cút ngay, nếu không ta sẽ giết tiểu cô nương này.” Bóng đen thâm trầm nói,
tay vẫn nắm chặt cổ tiểu cô nương nọ. Tiểu cô nương nọ sợ hãi, sắc mặt trắng
bệch, hít thở khó khăn nhưng không thể động đậy.
“Buông nữ hài tử đó ra, nếu không ta sẽ để ngươi chết không toàn thây.” Đông
Phương Khả Hinh vẻ mặt khẽ thay đổi, lạnh lùng nói, pháp trượng trong tay chỉ
vào bóng đen, Quang minh ma pháp lực dâng tràn trong không khí.
Long Nhất nhíu mày, liếc nhìn Mộc Hàm Yên, cùng thấy trong mắt đối phương sự
kinh ngạc. Đông Phương Khả Hinh dường như không quan tâm tới tính mạng tiểu cô
nương nọ. Nàng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc và đau đớn. Trong ấn tượng của hắn
thì biểu muội này mặc dù có khuynh hướng chiếm hữu mạnh nhưng trong lòng rất
thiện lương. Như thế nào lại vì giết chết người của Hắc Ám giáo hội mà không
để ý đến tính mạng người khác?
“Cút, cút ngay.” Bóng đen cảm thấy khẩn trương, trên người toả ra hắc vụ bao
phủ hắn cùng tiểu cô nương nọ, sức mạnh ở tay cũng đột nhiên tăng lên, chỉ
không lâu nữa tiểu cô nương này nhất định biến thành một thi thể.
Đông Phương Khả Hinh tựa hồ mất đi kiên nhẫn, pháp trượng trong tay bắn ra
quang ảnh, mấy đạo quang ảnh màu trắng từ các phương hướng khác nhau bắn về
phía bóng đen nọ.
“Xú nữ nhân, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá.” Bóng đen thấy Đông Phương Khả Hinh
nhất định không buông tha hắn không khỏi nổi nóng chửi mắng, hắc bào trên
người phát ra trướng khí bao phủ bản thân cùng tiểu cô nương nọ.
Khuôn mặt Long Nhất khẽ biến đổi, chỉ thấy quang mang màu trắng mà Đông Phương
Khả Hinh chém ra trong nháy mắt đã xuyên qua bóng đen nọ, nhưng bóng đen nọ
cùng tiểu cô nương dường như biến mất không dấu vết.
Đông Phương Khả Hinh kinh ngạc, cảm giác được một luồng khí lạnh từ sâu trong
lòng nổi lên, khí tức tử vong cường đại ập tới, âm thanh kẽo cọt vang lên.
“Chạy, chạy mau. Đó là Vong linh pháp sư.” Những người đứng ở xa xem sợ hãi
kêu lên rồi xoay người chạy như điên tới hướng thành khu.
Một bộ xương khô trườn lên từ dưới bãi cát, tầng tầng lớp lớp nhằm hướng Đông
Phương Khả Hinh đi tới.
Đông Phương Khả Hinh hừ lạnh một tiếng, thánh quang chiếu ra, Quang minh ma
pháp lực nhu hòa từ pháp trượng chiếu ra khắp bốn phương tám hướng. Những bộ
xương khô lập tức biến mất.
Tại cách đó không xa, bóng đen nọ sử dụng kế kim thiền thoát xác trốn đi,
nhưng cũng không có chạy quá xa. Hắn biết không tránh khỏi bị nữ nhân này truy
đuổi, sớm muộn cũng bị nàng tóm được. Bóng đen nhìn thân hình tiểu cô nương
đang hôn mê trong tay, khô trảo vẫn đang nắm thật chặt yết hầu nàng. Hắn thở
dài một tiếng rồi lập tức nhẹ nhàng đặt tiểu cô nương xuống.
Khi bóng đen ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt mang theo thần tình quyết tử, cho dù
trốn không thoát hắn cũng nhất định không để cho Đông Phương Khả Hinh cảm thấy
tốt đẹp.
Đông Phương Khả Hinh rất nhanh giết chết những vong linh xung quanh, một vài
đạo quang bạo thuật lập tức đánh về phía bóng đen nọ. Nàng khinh địch chỉ để ý
đến phía trước không chú ý đến phía sau. Đột nhiên từ phía sau vô thanh vô tức
mở ra một động khẩu, một đạo kim quang từ trong đó phi ra đánh vào phía sau
lưng Đông Phương Khả Hinh.
Oanh một tiếng, Đông Phương Khả Hinh lảo đảo tiến về phía trước vài bước, trên
người bị một đạo thổ hoàng sắc đánh trúng, còn bóng đen nọ cũng bị mấy quang
bạo thuật đánh phun huyết.
“Hoàng kim khô lâu… …” Long Nhất kinh ngạc kêu nhỏ. Không nghĩ tới Vong linh
pháp sư này lại có năng lực triệu hoán Vong linh sinh vật cấp BOSS.
Đông Phương Khả Hinh quay người lại, vẻ mặt lạnh như băng. Vừa rồi chiếc búa
lớn trong tay Hoàng kim khô lâu này tỏa ra khí tức âm lãnh đánh trúng lưng
nàng, khí lạnh dường như vẫn còn lưu chuyển, lông tóc vẫn còn đang dựng đứng
lên. Nếu không phải trên người nàng có kết giới bảo vệ, sợ rằng nàng đã bị
thương nặng.
Hoàng kim khô lâu không để cho Đông Phương Khả Hinh có cơ hội suy nghĩ ngĩ,
lưỡi búa to màu vàng mang theo khí tức tử vong âm lãnh lại nhanh như tia chớp
đánh tới, là Vong linh sinh vật cấp BOSS, lực công kích cùng tốc độ của Hoàng
Kim khô lâu có thể tưởng tượng được lớn cỡ nào.
“Quang minh chi thần vĩ đại, cầu xin người mang Quang minh thần lực ban cho
tín đồ trung thành của người, trói buộc hết thảy tà ác, thần thánh trói buộc!”
Đông Phương Khả Hinh không có né tránh, đôi môi đỏ mọng nhanh chóng niệm chú
ngữ, hình thành một thổ hệ kết giới siêu cường chia tách mình cùng Hoàng Kim
khô lâu.
Chỉ thấy pháp trượng bạo xuất bạch quang, hóa thành từng sợi nhỏ hoàn toàn
trong suốt quấn lấy Hoàng Kim khô lâu. Hoàng Kim khô lâu liều mạng dãy dụa
nhưng không thể thoát khỏi.
Đông Phương Khả Hinh khẽ cười, nàng có thể chế trụ Hoàng Kim khô lâu trong
thời gian nhất định, nhưng nếu muốn tiêu diệt được nó thì rất phí sức. Bây giờ
nàng không cần làm như vậy, bởi vì chỉ muốn giết chủ nhân của Hoàng Kim khô
lâu, sau đó nó sẽ tự biến mất.
Bóng đen run rẩy đứng lên, rộ lên tràng cười quái dị, mang theo cảm giác thê
lương, bi phẫn. Tại sao? Dựa vào cái gì mà Quang minh giáo hội cho mình là
chúa tể nắm giữ quyền sống chết? Dựa vào cái gì mà coi Vong linh pháp sư là
mục tiêu công kích của tất cả mọi người? Dựa vào cái gì mà coi Vong linh ma
pháp là pháp thuật tà ác? Nó cũng là ma pháp, chỉ có bản chất khác nhau,
phương pháp tu luyện khác nhau, sử dụng với mục đích tà ác thì nó là tà ác,
dùng nó vào việc thiện thì là thiện. Nhưng mà trăm ngàn năm qua lại bị Quang
minh giáo hội đàn áp, không thể phát triển, chỉ có thể âm thầm chịu sự cô đơn
tĩnh mịch trong bóng tối.
Bóng đen tiếp tục cười cuồng tiếu. Hắn cười mọi người là kẻ ngu ngốc, cười ông
trời độc ác. Hắn nhớ kỹ di nguyện trước lúc lâm chung của sư phó, hy vọng có
một ngày Vong linh ma pháp có thể quang minh chính đại trở thành một phân chi
ma pháp trên đại lục.
Lúc này một số người ở Quang minh đại giáo đường cảm ứng được tử khí nên chạy
tới.
Đông Phương Khả Hinh giơ pháp trượng lên, quang minh ma pháp lực rất nhanh bắt
đầu ngưng tụ lại.
Mộc Hàm Yên cắn chặt răng, lạnh lùng hừ một tiếng đi tới, nhưng bị Long Nhất
giữ chặt lại.
“Ta phải cứu hắn.” Mộc Hàm Yên giận dữ nhìn Long Nhất.
“Để ta đi. Nếu ngươi đi sẽ có phiền toái.” Long Nhất lạnh lùng nói. Từ lúc
Vong linh ma pháp sư buông tha tiểu cô nương nọ, Long Nhất đã quyết định cứu
hắn. Bị buộc loại tội này vẫn không đành lòng giết người, hắn nhận thấy Vong
linh ma pháp sư này so với rất nhiều người trong Quang minh giáo hội thì còn
thuần khiết hơn ngàn vạn lần.
Ba một tiếng, một đạo quang mang mãnh liệt nhằm phía Vong Linh pháp sư đang
cười cuồng tiếu bắn tới, chỉ cần tiếp xúc với quang mang này hắn sẽ bị tiêu
diệt.
Nhưng ngay lúc quang mang chuẩn bị đánh trúng Vong linh pháp sư, một mảnh hắc
vụ hiện ra, cắn nuốt hoàn toàn quang mang này, một bóng đen cao lớn chậm rãi
hình thành, khải giáp bì cốt thần bí đen nhánh, tử vong liêm đao lóe lên quang
mang với mùi huyết tinh, tử khí nồng đậm khiến cho Đông Phương Khả Hinh đứng
cách đó không xa thần sắc đại biến, lui lại phía sau vài bước.
Một đạo hồng mang hiện lên, huyết sắc liêm đao trong tay Long Nhị chém lên
trời cao, bạch ti quang mang trong suốt quấn quanh Hoàng Kim khô lâu lập tức
bị đứt ra.
Hoàng Kim khô lâu này cùng với Tà ác cương thi, Hắc Ám u linh tự xưng là tam
đại vong linh giới siêu cấp BOSS. Nó đi tới trước mặt Long Nhị rồi quỳ xuống
thể hiện sự quy phục.
Vong Linh pháp sư ngừng cười, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc cùng với sự cuồng
nhiệt.
“Còn không mau mang theo bộ xương của ngươi rời đi.” Ngay lúc này bên tai Vong
Linh pháp sư truyền đến một tiếng quát khẽ.
Vong Linh pháp sư giật mình, lập tức thu hồi Hoàng kim khô lâu, quay đầu lại
nhìn thấy Long Nhị chỉ dựa vào khí thế đã khiến cho phương viên vài trăm dặm
hóa thành một phiến tử tịch, thân hình hóa thành hư ảnh chìm vào bóng đêm biến
mất.
Đông Phương Khả Hinh muốn đuổi theo, nhưng thân hình vừa động liền cảm giác
một cỗ âm lãnh chi khí đánh tới khiến cho máu nàng dường như muốn đông lại.
Phía chân trời lập tức hiện lên vài đạo quang ảnh, trong nháy mắt đã tới nơi.
Trong đó có Thần thánh tế tự Khải Lâm, còn có giáo chủ của Quang minh giáo hội
tại Thương Nguyệt thành. Bọn họ vừa tới nơi liền đứng vây quanh Long Nhị, vẻ
mặt mỗi người đều ngưng trọng.
“Khả Hinh thánh nữ, tất cả chuyện này là thế nào?” Khải Lâm nghiêm túc hỏi.
Đông Phương Khả Hinh liền đem sự tình vừa rồi nói lại một lần, hai mắt nàng
nhìn chằm chằm Long Nhị, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc. Đây không phải là bộ
xương khô tại Lôi thần điện sao, không phải nó đã bị đánh cho tàn phế xương
cốt? Nhưng nàng cũng không dám khẳng định, bởi vì ngoại trừ huyết hồng tử thần
liêm đao thì Long Nhị lúc này so với trước kia rất khác nhau.
“Đây là vật đại hung, chúng ta dùng quang minh thần chú phong ấn nó. Nếu như
để nó chạy thoát, tất tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng.” Thần thánh tế
tự Khải Lâm trầm giọng nói.
“Không biết tự lượng sức mình.” Ngay lúc này thanh âm Long Nhị đột ngột vang
lên mang theo ý khinh thường, giọng nói hơi có chút máy móc.
“Nó sở hữu trí tuệ, chẳng lẽ là Vương của Vong linh giới? Giáo chủ của Quang
minh giáo hội tại Thương Nguyệt thành kinh hãi nói, Vong linh sinh vật sở hữu
trí tuệ theo truyền thuyết chính là chúa tể Vong linh giới.
Vẻ mặt Khải Lâm biến đổi, bắt đầu chỉ huy vài vị cao thủ quang minh giáo hội
ngâm khởi quang minh thần chú. Quang mang màu trắng từ pháp trượng của chúng
nhân tán phát ra, bao phủ Long Nhị vào trong.
Long Nhất dùng ý niệm thông tri cho Long Nhị phá vòng vây. Hắn biết rằng thực
lực Long Nhị lúc này nếu muốn chạy thoát cũng không quá khó khăn.
Long Nhị nhận được ý niệm thông tri của Long Nhất, thân hình đột nhiên bạo
khởi, hắc vụ áp bức quang quyển văng ra, tử thần liêm đao trong tay chém ra
mãnh liệt.
Vài tên tế tự đồng thời chấn động, trong lúc nhất thời tốc độ ngâm xướng chú
ngữ đồng thời tăng lên, ngăn cản công kích này của Long Nhị.
Long Nhị thấy vậy, hai hốc mắt sâu không đáy lóe lên hồng mang, trường vu sau
lưng dựng lên như lông nhím, vài đạo hắc mang nhanh chóng bắn ra, mang theo uy
thế hủy diệt.
Ba một tiếng, quang quyển vỡ tan, các tế tự nhất loạt bị chấn lui về phía sau
vài bước.
Long Nhất như một hư ảnh, tử thần liêm đao khiến cho giáo chủ Quang minh giáo
hội tại Thương Nguyệt thành cảm thấy lạnh cổ, nhất thời kinh hãi kêu lên một
tiếng, xuất mồ hôi lạnh, còn Long Nhị thì đã biến mất giữa không trung.
Lúc này Quang minh giáo chủ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một nhúm râu trắng
chậm rãi bay xuống, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, có thể nói đó là
sự nhục nhã của nhân loại đối với Vong linh sinh vật này … …