Keng một tiếng, tử vong liêm đao xuất ra một đạo huyết sắc quang mang nhanh
như tia chớp đánh về phía thanh niên long tộc.
Thanh niên long tộc vốn bị Long Nhất đánh cho nội thương nghiêm trọng, còn
chưa có hoàn toàn khôi phục, lúc này lại bị Long Nhị sử dụng tử vong khí tức
công kích, không kịp né tránh. Hắn nhanh chóng giơ cánh tay trái lên, trên
cánh tay trái trong phút chốc hình thành một đạo kim sắc quang bích ngăng cản
công kích của Long Nhị.
Một thanh âm vang lên, thanh niên long tộc bị một kích bắn ra ngoài, quang
bích màu vàng trên cánh tay đang dần tan biến.
“Xong hết rồi, long lân hộ tí bảo vệ tay mà lão tử ăn trộm từ phụ thân đã bị
vỡ nát.” Thanh niên long tộc đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Lúc này Long Nhị nắm chặt tử thần liêm đao bước tới gần hai bước, thanh niên
long tộc lập tức xoay người bỏ chạy, lắc mình hóa thành long hình bay về phía
chân trời, còn không quên quay đầu lại quát: “Lão tử sẽ quay lại báo thù.”
Nhiệm vụ của Long Nhị là bảo vệ Long Nhất, khi nguy hiểm đã qua hắn liền quay
về bên cạnh Long Nhất, ngồi xuống, hồng mang trong mắt lóe ra nhìn Long Nhất
đang hôn mê.
Bóng đêm phủ xuống, vô vàn ngôi sao chiếu sáng trong màn đêm đen như mực, hai
thứ hỗ trợ lẫn nhau, vô cùng đẹp.
Lúc này ở gần bờ biển của hoang đảo đột nhiên hiện lên ba cái đầu người, một
mái đầu kim phát, còn hai mái đầu kia là lam phát.
“Bích Phỉ a di, ta cảm giác được thiếu gia ở trên đảo này.” Lưu Li nói với mỹ
phụ thành thục xinh đẹp bên cạnh.
“Vậy hãy lên trên đó xem. Đó chỉ là một hoang đảo nên không thể nào có người
được.” Bích Phỉ nói, thân hình từ dưới nước nhảy lên, ngư vĩ đứng trên mặt
đất, nhìn nửa người trên với những đường cong tuyệt mĩ như vậy khẳng định là
tuyệt đỉnh vưu vật.
Lưu Li cùng thị nữ Tiểu Thước nhảy lên ngay sau đó. Ba mỹ nhân ngư tiến về
phía trước, tốc độ cũng không có chậm lắm.
“Thiếu gia nằm ở bên kia, như thế nào lại có khí tức hắc ám?” Đi được một đoạn
đường, Lưu Li nghi hoặc nói.
Ba mỹ nhân ngư cẩn thận hướng nơi Long Nhất nằm đi đến, tìm một tảng đá thật
lớn rồi quay đầu nhìn lại liền chứng kiến một màn quỷ dị. Long Nhất đang nằm
trên mặt đất, trên người có thất thải quang mang lóe ra. Còn hắc ám sinh vật
Long Nhị thoạt nhìn trông thật dọa người thì đang ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn
Long Nhất.
“Chẳng lẽ thiếu gia bị hắc ám sinh vật này đả thương?” Thị nữ Tiểu Thước khẩn
trương nói.
“Không phải. Ta có thể cảm giác được thiếu gia cùng hắc ám sinh vật này có
quan hệ vô cùng thân mật. Giữa hai người chắc là có quan hệ khế ước hoặc là
quan hệ nào đó.” Lưu Li nói. Bởi vì nàng cùng Long Nhất có quan hệ huyết khế
nên mới nói như vậy.
“Nếu như vậy thì chúng ta qua đó đi.” Bích Phỉ nói.
Mỹ nhân ngư đi tới gần Long Nhất. Long Nhị vặn vẹo cổ, đưa mắt nhìn các nàng,
rồi khôi phục động tác ngay lập tức. Cũng giống như Lưu Li cảm giác được quan
hệ của hắn cùng Long Nhất không bình thường, hắn cũng đồng dạng căm ứng được
Lưu Li cùng Long Nhất có quan hệ.
Phía đông bầu trời bắt đầu có những tia sáng xuất hiện. Trong khi thất thải ma
pháp nguyên tố trên người Long Nhất bắt đầu thu liễm lại, ý thức dần trở về
trong đầu hắn.
Đột nhiên Long Nhất mở mắt, hai mắt bạo phát tinh quang, thân hình nhanh chóng
đứng dậy. Hắn cuối cùng nhớ lại trận cuồng ẩu nọ với hoàng kim cự long. Đột
nhiên trong lúc đó bị ngất đi bởi vì sự đột phát Ngạo Thiên quyết. Chắc hẳn
hoàng kim cự long sẽ không bỏ qua cơ hội đó.
“Các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Long Nhất ngửi thấy mùi thơm thoang
thoảng, đưa mắt nhìn ba mỹ nhân ngư xinh đẹp như hoa như ngọc đang quan tâm
nhìn hắn. Long Nhị bên cạnh hắn cũng bị đánh thức, đứng dậy.
“Chúng ta đã đợi một lúc lâu không thấy ngươi quay lại nên lo lắng tìm tới
đây.” Lưu Li vui vẻ nhìn Long Nhất cười nói. Mái tóc vàng trên đầu phản xạ
dưới ánh nắng trông rất chói mắt, làm cho Long Nhất có chút ngây người ngắm
nhìn.
Bích Phỉ thấy thế không chịu được. Nàng đối với Long Nhất vốn không có gì gọi
là hảo cảm, giờ phút này thấy hắn cứ nhìn chằm chằm Lưu Li liền lên tiếng nói:
“Long Nhất?”
Long Nhất hơi nhún vai, từ những lời nói của Bích Phỉ có thể nghe ra là cũng
không phải các nàng cứu mình. Hẳn là do Long Nhị cứu hắn.
“Cảm ơn ngươi Long Nhị. Thật sự là hảo huynh đệ của đại ca.” Long Nhất không
nhìn Bích Phỉ, quay đầu vỗ lên bả vai Long Nhị.
“Đại ca … … Long Nhị là hảo huynh đệ.” Long Nhị nhắc lại như một cái máy,
nhưng từ hồng mang lóe ra trong mắt có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp.
“A … …hắn … …hắn đã nói chuyện?” Thị nữ Tiểu Tước kinh ngạc kêu lên, còn Lưu
Li cùng Bích Phỉ cũng ngạc nhiên biến sắc.
“Nói nhảm, ngươi không phải cũng nói chuyện sao?” Long Nhất cười hắc hắc nói.
“Nhưng … …nhưng … …thiếu gia khi dễ ta.” Tiểu Thước bĩu môi nói.
Long Nhất cười hắc hắc, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiểu Thước nói: “Ta nói lại
lần nữa, hắn là huynh đệ của ta, sau này không được nói như vậy. Hắn cùng Lưu
Li các ngươi đều giống nhau.”
“Vâng, thiếu gia.” Lưu Li cùng Tiểu Thước cùng lên tiếng, Bích Phỉ hừ nhẹ một
tiếng không nói gì.
Long Nhất cũng không có so đo cùng Bích Phỉ. Dù sao nàng cũng là a di của Lưu
Li, như thế nào thì cũng coi như là người của mình. Mặc dù nàng đối với mình
không có thuận mắt.
Thu Long Nhị vào hắc ám thứ nguyên không gian rồi cùng Lưu Li ba mỹ nhân ngư
chui vào trong hải thủy, quay lại thân thể của hải quái.
Quay trở lại nơi này sau hơn một năm, Long Nhất cũng có nhiều cảm xúc. Nếu như
không phải vân du đáy biển một chuyến, làm sao có thể biết được đáy biển thần
bí khó lường như thế nào. Rồi lại còn thu được mỹ nhân ngư công chúa làm thị
nữ cho mình. Thật sự là quá kỳ diệu.
Lúc này chỗ bị phá hư trong cơ thể hải quái đã được chữa trị, bức tường kim
bích huy hoàng như cũ, giống như cung điện thần kỳ.
Long Nhất nằm trên chiếc ghế dài làm bằng cực phẩm san hô dưới đáy biển, cảm
giác mát lạnh truyền tới làn da khiến cho người cảm thấy thanh tĩnh. Xem ra
chiếc ghế này không chỉ đẹp mắt mà còn có công dụng dưỡng thần.
Tiểu Thước tiến tới bóp chân cho hắn, còn Lưu Li đứng ở phía sau lưng hắn bóp
đầu cho hắn. Thật là cuộc sống thần tiên.
“Lưu Li, ngươi nói xem tại sao lại trêu chọc vào sắc long nọ?” Long Nhất nhắm
mắt lại, uống một chén bích thanh quả rồi hỏi. Bích thanh quả tại đáy biển là
một loại quả thật kỳ lạ, nghe nói có thể cải thiện dung nhan, công hiệu có thể
so với thải hồng quả tại Hoành đoạn sơn mạch.
Lưu Li hé đôi môi đỏ mọng, bắt đầu nói. Nguyên lại không phải do hoàng kim cự
long nọ tham sắc mà là vì một khối quáng thạch cực kỳ hy hữu tại đáy biển này
là Tử kim hồn thạch. Tử kim hồn thạch này là do núi lửa bộc phát phun ra, là
một loại quáng thạch vô cùng hiếm có ở tại trong dung nham tôi luyện ức năm mà
không có bị phân giải, trong đó ẩn chứa năng lượng ma pháp kinh người. Chỉ cần
một khối bằng ngón tay cái có thể sử dụng cho đại hình không gian ma pháp trận
hơn mười năm, bởi vậy có thể thấy được độ trân quý của Tử kim hồn thạch này.
“Tử kim hồn thạch này do nguơi cầm hay là do sắc long kia lấy được?” Long Nhất
trong lòng máy động, vội hỏi.
“Ta ở nơi này vốn phát hiện ra trước, có điều sắc long nọ đột nhiên muốn cướp
giật.” nói xong bàn tay nhỏ bé của Lưu Li vung lên, một viên Tử kim hồn thạch
lớn bằng nắm tay, tỏa ra năng lượng thuần tịnh xuất hiện trên tay nàng.
Long Nhất đưa tay cầm lấy viên Tử kim hồn thạch, ước lượng sức nặng. Dựa theo
những lời Lưu Li nói thì khối Tử kim hồn thạch này có giá trị liên thành a.
“Được rồi, vừa rồi ngươi có nhắc tới không gian ma pháp trận. Hải dương chi
thành của các ngươi có ma pháp trận?” Long Nhất liền hỏi.
“Đương nhiên là có. Kỳ thật Hải dương chi thành vô cùng to lớn, các chủng tộc
khác nhau đều có địa bàn của mình, chia thành các khu vực khác nhau, giữa các
khu vực đều có ma pháp trận kết nối.” Bích Phỉ tiếp lời nói.
Long Nhất gật gật đầu, như thế xem ra hải dương chủng tộc so với loài người
của Thương Lan đại lục thì còn tinh thông ma pháp trận hơn. Thật sự là xót xa,
ma pháp trận vốn là phát minh của loài người.
“Hải dương chi thành của các ngươi từ nơi nào học được ma pháp trận này?” Long
Nhất bèn hỏi.
“Tất nhiên là học từ loài người các ngươi. Tuy nhiên đó là chuyện rất lâu
trước kia, bây giờ hải dương nhất tộc chúng ta chưa từng có tiếp xúc lại với
loài người.” Bích Phỉ liền trả lời.
Long Nhất nhíu mày trầm tư, đột nhiên ngồi dậy, lấy từ không gian giới chỉ ra
một quyển sách có ghi văn tự kỳ quái lấy tại Thánh thành Thần điện đưa cho
Bích Phỉ rồi nói: “Ngươi xem thử quyển sách này, ngươi có nhận biết được văn
tự bên trong không?”
Bích Phỉ nhận lấy quyển sách, mở ra nhìn rồi nói: “Ta đã nhìn thấy nhưng không
nhận ra. Tuy nhiên tại Hải dương chi thành khẳng định có người biết được loại
văn tự này. Bởi vì giao dịch từ sách ma pháp trận của nhân loại đều dùng loại
văn tự này ghi lại.”
“Thật sao?” Mục quang Long Nhất lóe lên, chẳng lẽ tại ngàn năm trước mọi người
tại Thương Lan đại lục đều chỉ dùng loại văn tự này, hay chỉ có Thánh thành
mới dùng loại văn tự này?
Long Nhất biết những cuốn sách này được hắn mang từ Thánh thành Thần điện tới,
đó thật sự là một bảo tàng. Bây giờ biết có người biết loại văn tự này thì
không khỏi có chút kích động. Nhưng Hải dương chi thành thật sự quá xa, hiện
tại không thể đến đó được. Bây giờ Thương Lan đại lục loạn như vậy, hắn không
có thời gian bỏ đi.
“Lưu Li, ngươi đưa ta tới phòng ngủ, ta muốn nghe ngươi đánh đàn.” Long Nhất
không nghĩ ngợi nữa, hắn xoay người đứng lên, mập mờ nhìn Lưu Li.
Lưu Li đỏ mặt, không chịu nổi ánh mắt đó, hai tai cũng hồng lên.
“Công chúa, ta cũng đã lâu không có nghe người đánh đàn, ta cũng cùng đi.”
Bích Phỉ trừng mắt nhìn Long Nhất, giống như bảo hộ cho con gà con ở phía
trước Lưu Li.
Long Nhất đưa mắt nhìn, hắn không muốn XXX Lưu Li, nhiều nhất cũng chỉ sờ
xoạng chiếm chút tiện nghi, không nghĩ tới nữ nhân này lại như vậy.
“Lưu Li không cần đánh đàn nữa. Ta có chút mệt nhọc, không bằng ngươi bồi tiếp
ta ngủ.” Long Nhất cười hắc hắc nói, ánh mắt hướng về phía Bích Phỉ, ý tứ rất
rõ ràng là ngươi nếu cũng muốn theo ta ngủ thì tới đây.