Nạp Lan Như Mộng nhìn theo ánh mắt hai người, đang muốn đi xem đó là cái gì
thì bị Nạp Lan Như Mộng đi trước một bước thu hồi lại.
“Tỷ tỷ để cho ta xem, rốt cuộc là cái gì mà thần bí như vậy?” Nạp Lan Như Mộng
nắm lấy tay Nạp Lan Như Nguyệt làm nũng.
“Đừng có nghịch, tỷ tỷ sẽ tức giận.” Nạp Lan Như Nguyệt nghiêm mặt nói. Nàng
bây giờ đang mặc phục sức nữ hoàng, lời nói đã có vài phần uy thế.
Nạp Lan Như Mộng trề môi, điệu bộ đáng thương, quay đầu nhìn Long Nhất có vẻ
ủy khuất nói: “Tỷ phu, tỷ tỷ khi dễ ta.”
Long Nhất không biết nên cười hay nên khóc, vươn tay phát nhẹ vào mông Nạp Lan
Như Mộng nói: “Được rồi, đừng buồn nữa, ngươi không phải đang ngủ hay sao? Sao
lại vội chạy đến đây làm gì.”
Nạp Lan Như Mộng đỏ hồng mặt, che mông, sẵng giọng nói: “Chán ghét, tỷ phu đại
bại hoại.” Mà lúc này Nạp Lan Như Nguyệt đã chạy vội đi phi tang chứng cứ.
“Tế tự của Quang minh giáo hội vừa tới thông báo. Buổi chiều tỷ tỷ phải tới
Quang minh giáo đường tẩy lễ. Chính vì vậy ta mới đến thông tri cho các
ngươi.” Nạp Lan Như Mộng liền nói.
“Tử nha đầu, ngươi như thế nào không chịu nói sớm.” Nạp Lan Như Nguyệt từ
phòng tắm đi ra, nhớ là có việc như vậy.
“Ta vốn là đã muốn nói nhưng gọi các ngươi thì các ngươi chỉ lo du hí không có
chịu ra mở cửa a.” Nạp Lan Như Mộng hừ một tiếng rồi nói.
Nạp Lan Như Nguyệt cũng không có thời gian đùa giỡn với muội muội, vội vàng
thay quần áo đi ra ngoài.
“Tỷ tỷ, ta cùng đi với tỷ.” Nạp Lan Như Mộng nói.
“Tốt thôi.” Nạp Lan Như Nguyệt cũng đồng ý, rồi chuyển sang nhìn Long Nhất.
“Các nàng hãy đi đi, ta không đi đâu.” Long Nhất cười nói. Nghi thức của Quang
minh giáo hội phiền phức muốn chết. Huống hồ Đông Phương Khả Hinh ở đó, tránh
gặp mặt để khỏi phát sinh sự tình ngoài ý muốn.
Nạp Lan Như Nguyệt gật đầu rồi kéo muội muội ra khỏi tẩm cung.
Trời nắng chói chang, hơi thở của biển ùa vào. Chỉ là trước đây gió biển mang
theo cái lạnh, còn bây giờ lại mang theo hơi nóng, nhiệt độ so với trước kia
thì cao hơn rất nhiều.
Long Nhất cầm một chén tửu quả đứng ở trên ban công nhìn xuống sóng biển đang
mãnh liệt đánh vào vách đá, nhìn những tia nước bắn ra dưới ánh nắng mặt trời
thật là đẹp.
“Có lẽ lúc này nên đi tới biển để thăm tiểu mỹ nhân ngư công chúa.” Long Nhất
thì thào rồi đặt chén quả tửu xuống.
Để lại lời nhắn, Long Nhất liền phi thân bay ra ngoài, đạp trên sóng bước đi.
Chỉ thấy thân hình hắn chợt loé lên rồi biến mất, trong chớp mắt đã ở cuối
biển.
Chỗ ở của Lưu Li tại Hải vực cách Thương Nguyệt thành một khoảng cách xa. Đó
là khu vực nước sâu, có hải quái to lớn xuất hiện và biến mất. Nhưng so với cả
hải dương mà nói thì nơi này xem ra tương đối an toàn.
Tính toán khoảng cách, đang lúc Long Nhất hít một hơi thật sâu chuẩn bị chui
xuống nước thì đột nhiên cả vùng biển đột nhiên chấn động dữ dội, vô số hải
ngư từ dưới biển nhảy lên, nét mặt kinh hoàng, muốn rời khỏi khu vực này.
“Không thể nào, chẳng lẽ đáy biển xuất hiện chấn động?” Long Nhất nhíu mày
nói. Lo lắng cho sự an toàn của Lưu Li, hắn không quan tâm nhiều, lập tức đi
xuống.
“Clang clang … …” vài thanh âm bén nhọn vang lên bên tai Long Nhất. Hắn vội
vàng vận dụng tinh thần lực hình thành một tầng phòng hộ, thân hình vọt lên,
phá nước mà đi.
Long Nhất lo lắng trong lòng. Hắn vừa rồi mới nghe thấy thanh âm nọ chính là
do Lưu Li đàn tấu Thất âm tỏa hồn. Nàng hẳn đang gặp nguy hiểm.
Oanh một tiếng, tại đáy biển sâu truyền lại một loạt tiếng nổ, sóng biển dâng
lên mãnh liệt.
“Khí tức quen thuộc, là … …Long tức … …” Long Nhất chợt cả kinh, vì mẫu bạo
long Liễu Nhứ cùng hắn có quan hệ nên hắn vô cùng quen thuộc với khí tức rồng.
Ngoại trừ Liễu Nhứ cùng Nữu Nữu, hắn không có một chút ấn tượng tốt đẹp nào
với long tộc. Tất cả bởi do long tộc trưởng lão lúc trước tại Ma huyễn sâm lâm
nọ đã tạo nên. Hắn đã từng phát thệ nếu lão long nọ gặp lại hắn, hắn nhất định
sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Long Nhất thuận theo lực lượng vụ nổ bộc phát mà vọt tới, càn khôn đại na di
được vận dụng đến cực hạn. Nội lực trong đan điền bành trướng trong giây lát
khiến cho Long Nhất cảm thấy có chút nóng bỏng, nhưng hắn cũng không có chú ý
nhiều, chỉ tăng tốc rồi lại tăng tốc tiến tới.
“Clang clang clang clang … …” Thất âm tỏa hồn của Lưu Li ngày càng sắc bén.
Trong phương viên trăm dặm, sóng biển dựng lên cuồn cuộn, hồng bạch lam lục,
bốn màu quang mang giao nhau. Rốt cục Long Nhất cũng thấy được Lưu Li. Mặc dù
mọi nơi đều có sóng biển lay động nhưng lại được thất thải quang hoa bao phủ,
không có bị ảnh hưởng một chút nào.
Trên tay nàng đang cầm cây thụ cầm, mái tóc dài màu vàng xao động hỗn loạn
trong nước biển, cái đuôi màu vàng lay động giữ cân bằng cho nàng. Quang mang
màu hồng, bạch, lam, lục từ người nàng bắn ra, đánh về phía hoàng kim cự long
cách đó chừng trăm thước.
Toàn thân hoàng kim cự long nọ bị tứ sắc cầm âm của Lưu Li bao vây, đang giãy
dụa gào rít không thôi. Thất âm tỏa hồn là thần cấp pháp thuật tinh thần, chủ
yếu là công kích tinh thần cùng linh hồn. Lúc trước Long Nhất bị Thất âm tỏa
hồn công kích cũng đã từng nếm mùi.
Long Nhất thấy Lưu Li tạm thời cũng không có gì nguy hiểm liền thở phào nhẹ
nhõm trong lòng. Ngược lại còn vì nàng mà cảm thấy cao hứng. Ngắn ngủn có hơn
một năm nàng đã luyện thành Thất âm tỏa hồn đến đệ tứ âm. Nếu lúc trước nàng
có thực lực này, mình sợ rằng phải dựa vào thần thú mới thoát được. Tuy nhiên
cũng không thể nói thế, nàng tiến bộ thì bản thân mình cũng tiến bộ không ít.
Bây giờ nếu như giao thủ lại thì nàng cũng sẽ vẫn thua trong tay mình.
Long Nhất quay sang đánh giá hoàng kim cự long cách đó không xa. Nhìn vào lân
phiến của hoàng kim cự long này, không nghi ngờ gì về việc đó chính là thần
long nhất tộc, hoàng tộc trong long tộc. Nhìn hình dáng này thì hình như mới
trưởng thành không lâu.
Dần dần tốc độ đàn tấu của Lưu Li chậm xuống, khuôn mặt có chút tái nhợt, còn
hoàng kim cự long nọ giãy dụa càng ngày càng yếu, hiển nhiên Lưu Li đang chiếm
thượng phong.
Lưu Li có phần chậm lại, trong lòng có cảm giác, nàng quay đầu lại, nhìn thấy
Long Nhất đang mỉm cười.
Long Nhất nhún vui, đang muốn đi tới trực tiếp đánh cho con rồng hôn mê thì dị
biến đột nhiên phát sinh. Chỉ thấy trên thân thể vốn đang suy yếu của hoàng
kim cự long bỗng nhiên bạo xuất kim quang, thân thể tràn ngập long lực cuồng
bạo, trong nháy mắt tránh thoát tứ sắc quang mang vây quanh người. Thất thải
quang tráo trên người Lưu Li bị chấn vỡ, long vĩ thật lớn nọ liền quét về phía
thân thể yếu nhược của Lưu Li.
Long Nhất kinh hãi trong lòng, thân hình chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt
Lưu Li, xuất ra một quyền về phía long vĩ đang đánh tới.
Oanh một tiếng, sóng quay cuồng sôi trào, quyền đầu Long Nhất có chút bủn rủn.
Thân thể long tộc quả thật cường hãn, không có giống thân thể người phàm.
Hoàng kim cự long nọ sau khi va chạm liền bắn ra ngoài, hai long mục to lớn
bạo phát kim quang, phun ra hai đạo long tức màu vàng đánh về phía Long Nhất.
Long Nhất hừ nhẹ một tiếng, một đạo ngân sắc thiểm điện phá nước bắn tới.
Thân thể to lớn của hoàng kim cự long run lên, kim quang trên người ảm đạm đi
một ít. Nó có chút không cam lòng, đưa mắt nhìn Long Nhất, muốn chạy thoát
thân.
Long Nhất đã sớm nhìn ra hoàng kim cự long này không biết đã dùng ma pháp hay
dược lực để tăng công lực lên một cách mạnh mẽ, bây giờ không chống đỡ được
nên muốn chạy trốn.
“Muốn chạy phải hỏi thiếu gia ta có đồng ý không đã.” Tốc độ của Long Nhất so
với giao long còn nhanh hơn, một trảo chụp trúng long vĩ của hoàng kim cự
long, để nó mang mình chạy ra khỏi đáy biển.
Hoàng kim cự long giãy dụa kịch liệt, muốn đem Long Nhất quăng ra ngoài, liên
tiếp thi triển long ngữ ma pháp cũng đều không thành công, lúc này rõ ràng đã
hoàn toàn mệt mỏi.
Long Nhất chạy tới cổ của hoàng kim cự long, nhằm vào cái đầu to lớn chuẩn bị
đánh. Long Nhất vận nội lực, một quyền rồi lại một quyền nối tiếp, tinh thần
càng ngày càng hưng phấn.
Hoàng kim cự long đau đớn kêu lên, thân hình khổng lồ quay cuồng tại không
trung.
Phanh một tiếng, hoàng kim cự long thật sự không chịu đựng nổi, liền rơi xuống
một hoang đảo, thân thể to lớn rơi xuống làm động vật trên đảo sợ hãi chạy tán
loạn khắp nơi.
Long Nhất còn chưa có thỏa mãn trong lòng, sau khi không ngừng đánh vào long
đầu thì liền dừng lại, hưng phấn lắc mình lao tới nắm lấy long vĩ, hét to một
tiếng đem cự long dài trăm thước này nện vào cự thạch, đại thụ. Cự thạch nát
bấy, đại thụ gãy xuống, khiến cho Long Nhất không nhịn được phải khen thầm,
thân thể long tộc thật cường hãn, thật sự là một cái bao cát tốt.
Long Nhất cũng không có để ý, rơi vào trạng thái điên cuồng, đem hoàng kim cự
long này đánh vào núi đá, sử dụng hoàng kim cự long như một thiết chùy đập chỗ
này chỗ nọ, hoàng kim cự long đáng thương thiếu chút nữa thì ngất đi.
“Đừng … … đừng đánh nữa, ta đầu hàng … …” hoàng kim cự long này không có cốt
khí của thần long nhất tộc, suy yếu kêu lên đầu hàng.
Long Nhất làm như không nghe thấy, nhẫn tâm đánh tiếp.
Đột nhiên đan điền Long Nhất nổ bùng một tiếng, cảm giác nóng rực lập tức trở
thành liệt hỏa thiêu đốt, nội lực cuồng bạo tràn ngập tứ chi bách hài.
“Đến ngày đột phá cũng không báo cho thiếu gia ta một tiếng.” Long Nhất cũng
đồng thời mất đi ý thức. Kỳ thật dấu hiệu đột phá của Ngạo Thiên quyết sớm đã
hiện ra, nhưng Long Nhất lúc đó đang lo cho an toàn của Lưu Li nên cũng không
có quá để ý. Mặt khác sau khi đuổi theo hoàng kim cự long này Long Nhất rơi
vào trạng thái điên cuồng, đó cũng là do Ngạo Thiên quyết khi chuẩn bị đột phá
sinh ra ảnh hưởng phụ.
Hoàng kim cự long rên rỉ mở to hai mắt, quang mang trên người chợt lóe lên
biến thành một thanh niên mặc lân giáp màu vàng. Hắn run run đứng lên, nhìn
Long Nhất đang hôn mê, sờ lên đầu rồi mắng: “Mẹ kiếp, đánh lão tử thành như
vậy, đợi đó lão tử giáo huấn ngươi một chút, nếu không lão tử uổng xưng là
long tộc đệ nhị phách vương long.”
Thanh niên long tộc này hóa thành hình người có mắt màu xanh đen, khóe miệng
rỉ máu. Hắn móc trong người ra một cái bình, đổ ra một viện dược hoàn rồi nuốt
vào, từng bước nhằm hướng Long Nhất đi tới.
Đang chuẩn bị động thủ thì hữu chưởng Long Nhất đột nhiên chợt lóe lên hồng
quang, một bộ khô lâu màu đen thần bí trong tay cầm tử sắc liêm đao hiện ra,
hốc mắt lóe lên hồng mang quỷ dị.