Phong Lưu Pháp Sư – Chương 451: Sự hấp dẫn của trang phục nữ hoàng – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 451: Sự hấp dẫn của trang phục nữ hoàng

Thương Lan lịch trung tuần tháng bảy năm 8789, trận chiến phục kích ba mươi
vạn đại quân Thú nhân tộc tiến tới khiến cho mười vạn tàn binh chật vật trốn
chạy trong Hoành đoạn sơn mạch, cây cối ở khu rừng rậm nọ cháy ba ngày ba đêm,
những thi thể Thú nhân bị thiêu cháy lan tràn trong vòng một trăm dặm, làm cho
người ta không dám nhìn.

Trận chiến này về sau được ghi lại trong Thương Lan đại lục sử như một trận
phục kích kinh điển, chủ tướng của trận phục kích này là Bắc Đường Vũ đại danh
vang dội Thương Lan đại lục. Hậu thế sau này nghiên cứu trận phục kích tinh
diệu này đã đưa ra nhiều điểm nghi vấn, trong đó điểm nghi vấn được nhắc đến
nhiều nhất là trong thời tiết ban đêm khắc nghiệt, không có chút gió nào, vì
sao lại đột nhiên có gió lớn trong lúc đó. Phải biết rằng khi đó phong hệ ma
pháp mới chỉ đang được nghiên cứu, nếu như không phải đột nhiên trong lúc đó
có gió to nổi lên thì đại quân Thú nhân tộc tuyệt đối sẽ không bị tổn thất
thảm trọng như vậy. Thậm chí còn có học giả giả thuyết nếu như không có trận
gió lớn đó thì Thú nhân tộc hoàn toàn có thể phản kích lại, nhưng chân tướng
sự thật như thế nào chỉ có những người trong cuộc mới biết được.

Bắc Đường Vũ lúc này cũng có nghi ngờ như vậy. Trận gió lớn đó rõ ràng là ma
pháp nguyên tố ba động, khẳng định có người âm thầm trợ giúp. Theo như báo cáo
của binh lính thì nhiều người đã nhìn thấy bóng người với đôi cánh dài bay
trên bầu trời.

“Chẳng lẽ là thiên sứ của thần giới tương trợ …. …. hay là Dực nhân tộc đã ở
ẩn cư ngàn năm?” Bắc Đường Vũ lẩm bẩm nói. Nàng không thể nghĩ ra là ai. Dực
nhân tộc cũng thuộc hàng ngũ Thú nhân tộc, như thế nào lại có thể chạy tới trợ
giúp bọn họ đối phó đại quân Thú nhân tộc?

“Bắc Đường Vũ tướng quân, có mật thư của Tây Môn tướng quân truyền đến.” Một
thân binh chạy vào trong quân trướng, hay tay trình lên một ống trúc phong ấn.

Bắc Đường Vũ ngăn sự kích động trong lòng lại, ra hiệu cho thân binh thối lui,
lập tức cởi bỏ phong ấn bên trong mật thư.

Bên trong mật thư có hai bức thư. Bắc Đường Vũ nhìn thấy chữ viết của Long
Nhất ở bức thứ nhất, không nhịn được cười, nước mắt chảy xuống thành hai hàng.
Nếu hình dáng của nàng bây giờ mà bị bọn binh lính nhìn thấy thì những binh
lính đó đều tin chắc rằng mình đang nằm mơ.

Long Nhất vẫn như cũ, không có viết dài dòng, chỉ viết mấy câu biểu đạt sự tạ
lỗi của hắn. Nhưng như vậy đối với Bắc Đường Vũ mà nói thì đã là quá đủ, còn
khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc hơn ngàn vạn lời đường mật. Chỉ bởi vì sự
tin tưởng, tín nhiệm được khẳng định.

Ổn định lại tâm tình, Bắc Đường Vũ mở bức mật thư thứ hai ra, khuôn mặt lập
tức trở nên kinh ngạc, rồi trở nên vui mừng kích động.

“Địa tinh tộc, trên đời này như thế nào lại thật sự có Địa tinh tộc. Nếu có sự
trợ giúp của bọn họ, việc công phá phòng ngự tuyến Á Đặc Tư An sẽ nhanh hơn.”
Bắc Đường Vũ vỗ một cái vào án thư, vẻ mặt lộ ra biểu tình của một tiểu cô
nương, chỉ tiếc loại thần thái này người khác vĩnh viễn không thấy được.

Thương Nguyệt thành, bên trong tẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt, Long Nhất đang
ngồi buồn chán uống rượu trên nghế, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng vào một bên
phòng, bởi vì Nạp Lan Như Nguyệt đang thay xiêm y ở trong đó.

Tiếng cửa mở vang lên, một đôi ủng màu vàng xuất hiện trước tiên, phía trên là
lam sắc hải hoa mỹ, tiếng bước chân thanh thúy vang lên, Nạp Lan Như Nguyệt
xuất hiện trước mặt Long Nhất.

Vẻ mặt Long Nhất ngây ngốc, chén rượu bưng trên tay thật lâu không có buông
xuống. Hắn không tự chủ được đứng lên, nhìn ngắm trang phục nữ hoàng mới thiết
kế cho Nạp Lan Như Nguyệt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

“Phong hoa tuyệt đại.” Long Nhất thì thầm nói ra bốn chữ này. Hắn không thể
tìm ra lời để miêu tả cho Nạp Lan Như Nguyệt cảm giác của hắn lúc này.

Kim sắc chiếu rọi trước ngực. Ở phía trên thêu biển rộng và bầu trời trong,
còn có một đồ án hình mỹ nhân ngư. Bên ngoài sử dụng hải tằm ti rộng kéo dài
xuống gối. Phía trên có tử tinh ti buộc vòng quanh thành đủ loại hoa văn cùng
đồ án, thoạt nhìn rất cao quý bất phàm. Trên đầu nàng là vương miện hình bán
nguyệt, xung quanh khảm bảo thạch. Những thứ này là do Long Nhất tự mình thiết
kế.

Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt trông uy nghi mỹ mạo, cao quý không thể xâm phạm,
vẻ uy nghiêm của nữ hoàng hiện ra không chút nghi ngờ.

Bước đi của Nạp Lan Như Nguyệt cũng thay đổi rất nhiều, không giống như trước
mà bước đi rất nhẹ nhàng. Đương nhiên cũng sẽ không giống như nam nhân dũng
mãnh như hổ, mà là mang theo một sắc thái ưu nhã, bước đi trầm ổn nhưng cũng
rất nhẹ nhàng nữ tính.

“Phu quân, trông như thế nào?” Nạp Lan Như Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của Long
Nhất liền cười hỏi.

“Tuyệt vời, tuyệt vời lắm. Ta thấy Như Nguyệt nàng trời sanh đã có phong thái
nữ hoàng.” Long Nhất tán thưởng.

“Nhưng mà phu quân à, ta có chút khẩn trương.” Nạp Lan Như Nguyệt hít thở thật
sâu rồi nói với Long Nhất.

“Nha đầu ngốc, lo lắng cái gì, không phải còn vài ngày nữa sao?” Long Nhất mỉm
cười cầm bàn tay nhỏ bé của Nạp Lan Như Nguyệt, một luồng hơi ấm truyền qua
tay nàng.

“Nhưng ta vẫn lo lắng, mặc bộ quần áo này có chút không được tự nhiên.” Nạp
Lan Như Nguyệt khôi phục lại bộ dạng tinh minh như trước kia.

Long Nhất đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn cười hắc hắc rồi nói: “Ta nghĩ
đến một biện pháp có thể giảm áp lực cho nàng, không bằng chúng ta thử xem.”

“Biện pháp gì?” Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.

Long Nhất đưa tay đặt ở cặp mông mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt, cười nói: “Nữ
hoàng bệ hạ, hãy hảo hảo phục vụ phu quân một chút xem thế nào?”

Khuôn mặt Nạp Lan Như Nguyệt hồng rực, đánh nhẹ vào Long Nhất, nhẹ giọng nói:
“Chán ghét.”

Long Nhất cười hắc hắc, ôm Nạp Lan Như Nguyệt vào trong lòng, cái miệng rộng
tham lam ngăn lời nói từ môi nàng lại. Chỉ cần tưởng tượng người trong lòng
mình sắp là nữ hoàng, hắn không khỏi hưng phấn. Huống hồ bây giờ trên người
nàng đang mặc phục sức nữ hoàng, không hiểu được tại sao lại có sức dụ hoặc
như vậy?

Cảm giác được Long Nhất đang hưng phấn, Nạp Lan Như Nguyệt bắt đầu nhiệt liệt
hưởng ứng. Là một nữ tử truyền thống, nàng cho rằng nếu mình có thể làm cho
phu quân thoả mãn thì đó chính là niềm hạnh phúc nhất của nàng.

Hai người hôn nhau cuồng nhiệt một hồi, thở hổn hển tách ra, trên nét mặt mang
vẫn còn sự say mê cuồng nhiệt. Long Nhất ôn nhu nắm lấy cặp mông đẹp, thỉnh
thoảng còn tròng nghẹo qua quần nàng, khiến cho giai nhân xinh đẹp không ngừng
uốn éo vì kích thích, hương thơm thoang thoảng mang lại sự thích thú.

Long Nhất ngồi duỗi hai chân ở trên ghế, tiểu huynh đệ ở giữa hai chân ngỏng
lên. Nạp Lan Như Nguyệt thì ngồi ở giữa hai chân hắn, cắn môi dưới, ngẩng đầu
nhìn Long Nhất, ánh mắt mang theo sự khiêu khích.

Long Nhất nuốt nước bọt, thật sự không thể chịu đựng được. Nạp Lan Như Nguyệt
đội vương miện trên đầu, bộ dáng ấy khiến hắn thực sự kích động, tiểu Long
Nhất càng hưng phấn muốn phá khố chui ra.

Nạp Lan Như Nguyệt trông thật là rực rỡ, ngọc thủ có chút run rẩy hướng dưới
thắt lưng Long Nhất cởi ra. Tiểu Long Nhất nọ liền bật ra. Mặc dù đối với hành
động này đã vô cùng quen thuộc nhưng lúc này trong lòng không khỏi cảm thấy
kích động, khó diễn tả bằng lời. Có lẽ Long Nhất bị lây nhiễm tâm tình của
nàng.

Long Nhất cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Nạp Lan Như Nguyệt đặt ở phía trên,
mở to mắt nhìn Nạp Lan Như Nguyệt đang đội vương miện cúi xuống.

Nạp Lan Như Nguyệt nhìn tiểu Long Nhất, đôi môi chậm rãi hạ xuống … …

Long Nhất nuốt một ngụm khí lạnh, tư vị tuyệt vời này khiến hắn dường như muốn
bay lên. Thật sự là kích thích khi nhìn một người mặc trang phục nữ hoàng đứng
đầu thiên hạ tự mình phục vụ, cảm giác này thật sự là sảng khoái.

“Tỷ tỷ, tỷ phu, các người làm gì ở trong đó? Mở cửa nhanh lên.” Đang lúc Long
Nhất cảm thấy phê thì tiếng đập cửa vang lên, thanh âm Nạp Lan Như Mộng từ bên
ngoài điện vang lên.

Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt đều ngẩn người ra. Nạp Lan Như Nguyệt muốn
đứng dậy nhưng bị Long Nhất giữ lại, hắn nói giọng khàn khàn: “Đừng rời đi,
nàng cứ tiếp tục.”

Nạp Lan Như Nguyệt nhu thuận vâng lời, còn tiểu la lị Nạp Lan Như Mộng nọ lại
càng kêu to hơn.

Long Nhất phát ra tiếng gầm nhẹ từ cổ họng, hắn thậm chí còn bỉ ổi tưởng tượng
ra là Nạp Lan Như Mộng đang đứng ở bên cạnh nhìn tỷ tỷ nàng, Nạp Lan Như
Nguyệt phục vụ tiểu huynh đệ dưới khố hắn. Loại tà niệm này vừa xuất hiện liền
gây khoái cảm dâng trào như thủy triều, trong chốc lát hắn phún xuất ra trong
miệng Nạp Lan Như Nguyệt.

Nạp Lan Như Nguyệt rút chiếc khăn lụa ra lau tiểu Long Nhất thật sạch sẽ, sau
đó nhổ chất kem trắng trong miệng lên trên. Nàng ngẩng lên nhìn Long Nhất, ánh
mắt phong tình, sau đó vội chạy tới nhà tắm.

Long Nhất chỉnh trang lại quần áo, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa phòng, Nạp Lan
Như Mộng mất trọng tâm liền đánh thắng vào ngực Long Nhất.

“Làm cái gì vậy? Ăn phải cái gì mà hưng phấn thế?” Long Nhất búng vào mũi Nạp
Lan Như Mộng, cười nói.

Nạp Lan Như Mộng hoài nghi nhìn Long Nhất, sắc mặt có chút do dự nói: “Các
ngươi làm gì ở trong đó mà lâu như vậy cũng không có ra mở cửa.”

“Chúng ta ở bên trong du hí, dùng kết giới cách âm nên không có nghe thấy.”
Long Nhất cười nói.

“Du hí? Nạp Lan Như Mộng ngẩn người ra một chút rồi đột nhiên như giật mình
hiểu ra, vội nói: “Có phải là trò chơi vợ chồng, chơi như thế nào? Không bằng
các ngươi tiếp tục để cho ta xem.”

Long Nhất vã mồ hôi, vừa mới rồi Nạp Lan Như Nguyệt phục vụ hắn, trong đầu hắn
vẫn còn đầy dâm ý, không có nghĩ tiểu la lị lại chủ động đề xuất.

Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt cũng vừa từ trong phòng tắm đi ra, nghe được muội
muội nói như vậy nhất thời không khỏi đỏ mặt.

“Oa, tỷ tỷ, tỷ mặc bộ quần áo này thật là xinh đẹp a.” Nạp Lan Như Mộng quay
người thấy phục sức nữ hoàng của Nạp Lan Như Nguyệt không khỏi kêu lên kinh
ngạc rồi vội chạy lại.

“Đẹp sao? Đó là do tỷ phu ngươi thiết kế.” Nạp Lan Như Nguyệt hạnh phúc cười
nói.

“Rất đẹp.” Nạp Lan Như Mộng gật đầu khẳng định, đột nhiên chun mũi nghi hoặc
nói: “Trong phòng như thế nào lại có mùi vị là lạ.”

Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn
về phía ma pháp thủy tinh trên bàn trà.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.