Phong Lưu Pháp Sư – Chương 45: Tham cật đích tiểu Tam – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 45: Tham cật đích tiểu Tam

Long Nhất chỉ cảm giác thấy đầu óc trống rỗng, người theo đó mà rơi vào trạng
thái bán hôn mê. Nội lực Ngạo Thiên Quyết tự hành vận chuyển hồi phục lại kinh
mạch đã thụ thương.

Đám mây đen khủng bố dày đặc đó cũng nhanh chóng tán ra. Cơn mưa như trút nước
trong nháy mắt biến thành lác đác từng giọt, tiếp đó hoàn toàn tạnh hẳn. Nhưng
lúc này, trên trời cũng mới chỉ phát ra ánh sáng mờ mờ.

Bọn người Cáp Lôi lén nhìn mặt nhau. Họ thực sự không hiểu lôi điện vì sao
liên tiếp hai ba lần phách trúng ngân bối địa long, hơn nữa vừa vặn đúng vào
vùng tráo môn bảy thốn của ngân bối địa long, không hiểu có phải là nhờ Quang
Minh thần bảo hộ không?

“Long Nhất, Long Nhất.” Lộ Thiến Á tinh thần hồi phục lại, vừa tìm vừa gọi to
tên Long Nhất, bởi vì ngân bối địa long vừa mới quăng Long Nhất về hướng ngược
với mọi người.

Khi thấy Long Nhất một nửa người nằm chìm trong đống bùn đất không biết sống
chết thế nào, Lộ Thiến Á mắt nhòa lệ hạ người xuống, đỡ Long Nhất lên, buồn bã
gọi tên hắn.

Lãnh U U và Man Ngưu không biết khi nào đã đứng sau lưng nàng, sắc mặt đều
đượm vẻ lo lắng. Khác biệt ở chỗ Lãnh U U rất kín đáo quệt qua mắt, thể hiện
tâm trạng phức tạp.

Long Nhất yếu đuối mở mắt, nở một nụ cười cương ngạnh an ủi nói: “Ngoan nào,
đừng khóc, ta không việc gì hết.” Thấy khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước của Lộ
Thiến Á, Long Nhất không tự chủ được nhớ tới Ti Bích. Chỉ là thấy cảnh nhớ
người, giai nhân giờ đã ở phương nào xa thẳm.

Nhưng còn đám người Cáp Lôi vẫn ở quanh khu vực con ngân bối địa long, bàn cãi
đánh giá con súc sinh tựa hồ đã bị nướng chín kia.

“Cáp Lôi, mau lấy ma hạch của con súc sinh này ra đi. Cái đó có thể đáng giá
và vạn tử kim tệ a.” Cách Lôi Đặc thanh âm có phần run run nói, mắt híp lại
thể hiện sự tham lam.

Cáp Lôi gật đầu, khởi cự kiếm bắt đầu đào vào trong đầu con ngân bối địa long,
chỉ một viên ma hạch này thôi cũng có giá trị gấp mấy lần thù lao của nhiệm vụ
này rồi.

Các cơ quan trong toàn thân ngân bối địa long đều bị lôi điện phá hỏng, nhờ
vậy Cáp Lôi không mất nhiều sức cũng đào lên được. Rất nhanh, một viên ma hạch
ngân sắc viền hoàng kim đã hiện ra trước mắt mọi người. Ma hạch của ngân bối
địa long vốn là ngân sắc, nhưng nó đang trong quá trình tiến hóa thành kim bối
địa long thì bị sát tử, do đó một bộ phận ma hạch đã có sự biến đổi về chất.
Dạng ma hạch này giá trị phải tăng lên mấy lần, có thể tương đương với nửa
viên ma hạch của S cấp ma thú.

“Phát tài rồi, phát tài rồi.” Cách Lôi Đặc kích động phát run người.

Không chỉ một mình Cách Lôi Đặc kích động, mà cả kẻ bình tường điềm đạm như
Lam Thiên cũng có điểm không yên. Cáp Lôi đưa tay ra, trong mắt hắn lúc này
chỉ có viên ma hạch, còn thì Long Nhất bị hắn coi như là mây bay trên trời.
Tác phong của một vị đội trưởng mạo hiểm đội mà như vậy, hành động của hắn
hiện thời thật sự là không sáng suốt.

Đúng tại lúc ma hạch nằm trong lòng bàn tay Cáp Lôi, đột nhiên một đạo bóng
đen rất nhanh vọt qua, tức thì ma hạch trên tay không ngờ đâu mất. Mấy kẻ đang
hưng phấn bỗng ngây ra, đưa mắt dõi theo. Chỉ thấy con tiểu hổ nửa đen nửa
trắng đang ngậm viên ma hạch trong miệng, ầm một cái bất ngờ nuốt luôn xuống.

Bọn Cáp Lôi rú lên một tiếng giận dữ. Cái đó đáng giá vài vạn tử tinh tệ à. Để
cho con súc sinh này nuốt đi mất bọn chúng làm sao mà cam tâm được. Nhưng đừng
thấy con hổ không lớn, nó bắt đầu chạy khiến cho bọn chúng dù có đuổi theo như
ngựa phi cũng không cản được. Đuổi theo nửa ngày, tiểu hổ dừng lại trốn đằng
sau hội Long Nhất mấy người.

“Các người định làm gì?” Mấy người Man Ngưu nghi hoặc nhìn về phía bốn kẻ đang
thở không ra hơi.

“Nhanh tóm lấy con tiểu súc sinh kia. Nó nuốt mất ma hạch của ngân bối địa
long rồi.” Cách Lôi Đặc nói toáng lên.

Long Nhất quay đầu, phát hiện tiểu hổ nằm bệt xuống đất nhắm cả hai mắt lại,
toàn thân phát tán ngân sắc quang mang mờ mờ.

“Nó đang hấp thụ ma hạch năng lượng, mau giết nó đi.” Cách Lôi Đặc chỉ vào
tiểu hổ nói to.

Long Nhất nhướng mắt lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Cách Lôi
Đặc. Tên gia hỏa tham lam này không ngờ muốn giết tiểu Tam.

Cách Lôi Đặc bị nhãn thần chưa đầy sát khí của Long Nhất nhìn vào, lập tức nói
không ra lời, thân thể không tự chủ được co mình lại một khối tránh vào sau
Cáp Lôi.

“Bất cứ kẻ nào cũng không được chạm vào tiểu Tam. Không thì chớ trách ta không
khách khí.” Long Nhất đẩy Lộ Thiến Á ra, đứng dậy. Dù sắc mặt hắn trắng bệch,
toàn thân đầy máu, nhưng sát khí dày đặc của hắn khiến cho mọi người đều không
dám nhìn trực tiếp vào.

Cáp Lôi lúc lắc đầu với vẻ quả quyết, dàn hòa: “Là một viên ma hạch thôi phải
không? Mọi người không phải vì thế mà tổn thương hòa khí. Đợi chúng ta tìm ra
Di Thất Chi Thành, bao nhiêu bảo vật có thể đều vào tay các người hết. Hiện
tại đừng làm nguyên khí bị tổn hại. Chúng ta nghỉ một ngày rồi lại xuất phát.”
Thực ra Cáp Lôi lẽ nào lại không muốn viên ma hạch đó, nhưng Long Nhất khi
đánh với ngân bối địa long đã biểu hiện thực lực khiến hắn phi thường úy kị.
Hắn hiểu bản thân khẳng định không phải là đối thủ. Hơn nữa, Lộ Thiến Á, Lãnh
U U cùng cả Man Ngưu đều đứng bên cạnh hắn. So ra, cũng là tìm thấy Di Thất
Chi Thành có chút quan trọng hơn.

Cáp Lôi nói xong, bọn Cách Lôi Đặc mấy người cũng không phản đối lại. Chúng
không ngu, nếu phát sinh xung đột khả năng chết toàn là thuộc về bản thân.

Long Nhất nhìn về phía tiểu hổ đang nhắm mắt hấp thu ma hạch năng lượng, cười
thoải mái. Tiểu gia hỏa này cũng hoàn toàn tín nhiệm hắn. Nó sao lại biết rằng
trốn sau lưng mình thì không có lấy nửa điểm nguy hiểm nhỉ?

Nghỉ ngơi tại chỗ một ngày, nội thương của Long Nhất hồi phục được bảy tám
phần. Ngạo Thiên Quyết quả thực là một loại nội công thần kì. Tiếp tục tiến
bước trên con đường mạo hiểm, Long Nhất thực sự hiểu rằng quan hệ bất ổn trong
đoàn thể đã làm xuất hiện sự cách biệt lớn. Tám người đã chia ra thành hai
phe, một phe là Long Nhất, Lộ Thiến Á, Lãnh U U cùng với Man Ngưu, phe kia là
bốn người còn lại.

Tiều hổ tiểu Tam tiếp tục ngủ say. Kiểu này là vẫn còn chưa thể hấp thụ hết
năng lượng ma hạch của ngân bối địa long. Long Nhất thấy rằng ôm tiểu hổ mà đi
sẽ bất lợi khi đối phó với những hiểm nguy rình rập khắp nơi ở hoang mãng thảo
nguyên, vạn nhất nhỡ đâu đột phát ra sự việc nào. Nhưng không gian giới chỉ
không thể chứa vật sống được, không thì hắn muốn cho nó vào trong đó lâu rồi.
Long Nhất rất muốn nhét nó vào bên trong huyết sắc khô lâu, cùng chỗ với mấy
bộ xương khô ngốc nghếch ấy. Không gian thứ nguyên có thể chứa được vật sống,
nhưng trong đó toàn là hắc ám khí tức, cho nó vào đó ai biết được rồi phát
sinh sự tình gì? Nếu như tiểu hổ biến mất tiêu thì không thể giải thích được.

Đoàn người đi trên hoang mạc được hai ngày nữa, cuối cùng cũng ra khỏi lãnh
địa của địa long, nhưng hoàn toàn không có một cảm giác thoải mái. Cảnh tượng
trước mắt thật sự khiến mọi người chú ý đề phòng. Đây là một vùng đầm lầy
không thấy chỗ kết thúc. Trong tầm mắt nhìn chỉ thấy được từng mảng khói đen
mờ. Rất nhiều chỗ phập phùng các bong bóng khí.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.