Thúy Yên các – Trong một gian mật thất. Một thần bí nhân mặc hắc sắc ma pháp
bào đang ngồi đối diện với Phiêu Miễu tiên tử.
“Chuyện đó ta sẽ làm theo ý của ngươi, nhưng ta không hiểu Nạp Lan Như Nguyệt
thượng vị thì đối với ngươi và ta có lợi gì?” Thanh âm của thần bí nhân có
chút bất mãn.
“Ngươi không cần hiểu, chuyện này ta đã định, các ngươi cứ bẩm báo chi tiết
với Giáo hoàng.” Phiêu Miễu tiên tử thản nhiên trả lời.
“Hừ! Đây là lần cuối cùng, sau này Hắc Ám giáo hội chúng ta không còn nợ ngươi
nữa.” Thần bí nhân lạnh lùng nói, đoạn đứng dậy rời khỏi.
“Chờ một chút, Lạp Pháp Nhĩ, ngươi thuận tiện nói với Giáo hoàng các ngươi một
câu, cẩn thận bảo vệ thê tử của hắn, nếu không hắn sẽ hối hận.” Phiêu Miễu
tiên tử thản nhiên nói.
Lạp Pháp Nhĩ đình chỉ cước bộ, nhưng không quay đầu lại, nghe xong lắc mình ra
khỏi mật thất.
Phiêu Miễu tiên tử khóe miệng hiện ra một nụ cười tà dị, bạch quang trên người
chớp loé lập tức biến mất.
Nạp Lan Như Nguyệt sắp đăng cơ, trở thành nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử
Thương Lan đại lục. Chuyện này khiến cho trong quân đội cũng như trong dân
gian tranh luận không ngớt, có người ủng hộ, cũng có người phản đối.
Tại Thương Lan đại lục vốn là nam nữ không bình đẳng, cứ như vậy tạo thành
nhiều phe phái thủ cựu đề cao chủ nghĩa nam quyền. Những phe phái này đối với
chuyện Nạp Lan Như Nguyệt trở thành người thống trị Nạp Lan đế quốc, mãnh liệt
phản đối, trong đó bao gồm cả một số quý tộc, đại thần, tướng lãnh.
Bất quá trong thế giới cường giả vi tôn này, có Long Nhất trợ giúp, Nạp Lan
Như Nguyệt nhanh chóng khống chế được quân quyền tại đế quốc. Nàng mặc dù chưa
chính thức lên ngôi nhưng đã bắt đầu sử dụng quyền hành như một hoàng đế, dùng
một chút thủ đoạn lãnh khốc trấn áp dư luận, đồng thời dán công báo khắp nơi,
tuyên bố đế quốc đang trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, thú nhân tộc xâm
lấn…Nhiệm vụ trước mắt là điều đại quân bình loạn, khu trục Thú nhân tộc, trấn
áp các nước khác, chứng minh đế quốc ngàn năm là thượng quốc uy nghiêm, không
thể xúc phạm.
Công báo được dán khắp nơi, rất nhiều dân chúng và tướng lãnh mới tỉnh ngộ,
nếu Nạp Lan Như Nguyệt không lên ngôi cửu ngũ thì e là đế quốc sẽ như rắn
không đầu, lâm vào cảnh hỗn loạn.
Ngay lúc này thì Quang Minh giáo hội – Thần Thánh tế tự Khải Lâm hiện thân,
công báo rộng rãi ý chỉ của Quang Minh thần, tỏ rõ Nạp Lan Như Nguyệt chính là
người được Quang Minh thần bảo vệ, Khải Lâm chính là người phát ngôn được
Quang Minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư phái đến Thương Nguyệt thành ủng hộ Nạp Lan
Như Nguyệt trở thành nữ hoàng đầu tiên của Thương Lan đế quốc.
Lời nói của Thần Thánh tế tự quả nhiên là có uy lực vô cùng, sự phản đối Nạp
Lan Như Nguyệt nhanh chóng giảm đi, tuyệt đại đa số mọi người đều là tín đồ
của Quang Minh thần. Nếu Quang Minh thần đã hạ chỉ để Nạp Lan Như Nguyệt lên
ngôi nữ hoàng thì bọn họ còn có thể phản đối sao!
Ngay lập tức các cản trở của Nạp Lan Như Nguyệt được dẹp bỏ, dễ dàng điều động
các đại quân đoàn đi bình loạn.
“Tỷ tỷ, hay lắm, người sắp trở thành hoàng đế.” Nạp Lan Như Mộng hưng phấn ôm
lấy tay Như Nguyệt, cười nói.
“Ngươi thích làm hoàng đế lắm sao? Hay là tỷ tỷ nhường cho ngươi làm.” Nạp Lan
Như Nguyệt liếc mắt nhìn muội muội của mình, nói.
“Muội không cần làm hoàng đế. Muội có tỷ tỷ làm hoàng đế thì thật là cao hứng.
Tỷ tỷ thương muội như vậy thì muội làm gì tỷ cũng không được phản đối nhé.”
Nạp Lan Như Mộng cười hì hì nói, nguyên lai là nàng có chủ ý này.
“Vậy không phải ngươi sẽ vô pháp vô thiên sao? Ta làm sao quản được ngươi? Nếu
vậy thì ta sẽ để tỷ phu quản lý ngươi.” Nạp Lan Như Nguyệt khẽ vỗ vỗ vào má
Như Mộng, nói.
Nạp Lan Như Mộng nhìn Long Nhất đang ngồi uống rượu, gương mặt ửng hồng, thấp
giọng nói: “Tỷ tỷ, hay là người chia bớt một nửa tỷ phu cho muội đi.”
Nạp Lan Như Nguyệt khẽ run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm muội muội. Lúc này mới
phát hiện ra muội muội đã mười lăm tuổi, một hai năm nữa đã có thể kết hôn.
“Được không tỷ tỷ? Được như vậy thì muội có thể đường đường chính chính nói tỷ
phu dắt muội đi chơi….nếu muội phải đánh nhau, hắn có thể đánh nhau thay muội,
quan trọng nhất là mỗi ngày muội đều có thể ôm hắn ngủ.” Nói xong câu cuối
cùng, Nạp Lan Như Mộng khẽ đưa mắt nhìn đi nơi khác.
“Ngươi bây giờ không phải mỗi ngày cũng đều ôm hắn ngủ hay sao?” Nạp Lan Như
Nguyệt phì cười, nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Như Mộng, kẻ thứ ba này thật làm
cho nàng và Long Nhất có chút không thoải mái.
“Tiểu Thúy nói muội không nên ngủ cùng với hai người, nhưng nếu tỷ phu không
thể chia làm đôi thì ngủ chung như vậy cũng được.” Nạp Lan Như Mộng bĩu môi
nói, đây mới chính là mục đích của nàng.
Nạp Lan Như Nguyệt cười nói: “Nếu tỷ phu của người thích thì ta sẽ không phản
đối.
Nạp Lan Như Mộng khẽ vỗ vỗ tay, nhanh như chớp vọt đến bên Long Nhất, bàn tay
nhỏ bé đoạt lấy chén rượu của hắn, chớp mắt hỏi to: “Tỷ phu, người có thích
Mộng Mộng không?”
“Không thích.” Long Nhất nghiêm mặt nói. Vừa rồi hai tỷ muội đối thoại hắn đều
nhghe hết, bất quá hắn không để tâm nhiều đến chuyện này.
“Tỷ phu, tỷ phu…” Nạp Lan Như Mộng nhất thời sử dụng pháp môn vô địch – Nũng
Nịu đại pháp, ngồi lên đùi hắn, thân thể giãy dụa, vặn vẹo.
Lại nữa rồi, trong lòng Long Nhất khẽ rên lên một tiếng, thật muốn hô to:
“Tiểu nha đầu, không nên câu dẫn ta, ta rất dễ dàng bị câu dẫn.”
Ngay lúc này thì Tiểu Thúy chạy đến: “Công chúa, Thần Thánh tế tự Khải Lâm và
Thánh nữ Cuồng Long đế quốc – Đông Phương Khả Hinh đến, các nàng đang ở phía
dưới.”
“Ta sẽ xuống ngay. Phu quân, chàng cùng đi với ta.” Nạp Lan Như Nguyệt nói.
Long Nhất thoáng do dự, gật đầu, chủ yếu là vì Đông Phương Khả Hinh đã đến,
nhưng lúc này tiểu nha đầu Nạp Lan Như Mộng chẳng biết sống chết kia cứ câu
dẫn hắn. Vạn nhất hắn thú tính đại phát thì làm sao đây. Bất quá cuối cùng vẫn
chọn lựa giải pháp theo Nạp Lan Như Nguyệt đi xuống.
Nạp Lan Như Mộng tức giận nhìn Long Nhất và tỷ tỷ rời phòng, nhãn châu nhất
thời trợn tròn tức tối.
“Như Nguyệt ra mắt Khải Lâm tế tự.” Nạp Lan Như Nguyệt thấy Khải Lâm liền thực
hiện một nghi thức của Quang Minh giáo hội, sau đó quay sang nhìn Đông Phương
Khả Hinh gật đầu.
Đông Phương Khả Hinh cũng thản nhiên đáp lễ, sau đó ngồi xuống không nói gì.
Nàng vốn là nhìn thấy Long Nhất mà trong lòng sinh ra sợ hãi, chỉ sợ tâm ma
lại nổi lên. Khải Lâm đã nói nếu nàng không dũng cảm đối mặt với tâm ma thì cả
đời này tâm ma cũng không thể tiêu tán.
Phản ứng của Đông Phương Khả Hinh, Long Nhất đều nhìn thấy nhưng hắn cũng
không để ý lắm. Đối với vị biểu muội đầy tình cảm này, hắn cũng không muốn
mãnh liệt chiếm lấy. Có lẽ như vậy sẽ tốt, nói đi nói lại, còn phải cảm tạ
Quang Minh giáo hoàng mới được.
“Vài ngày nữa Giáo hoàng bệ hạ sẽ đến. Bây giờ xin mời thánh nữ mỗi ngày đều
đến Quang Minh giáo đường tiếp nhận lễ tẩy rửa của Quang Minh thần vĩ đại.”
Khải Lâm nói.
Nạp Lan Như Nguyệt gật đầu, nghi thức đăng cơ là sự kiện quan trọng, nghi
thức, lễ tiết quả nhiên là rất nhiều, hai người cứ vậy, vui vẻ luận đàm.
Đông Phương Khả Hinh nhịn không được, liếc mắt nhìn Long Nhất, thấy hắn chăm
chú theo dõi Nạp Lan Như Nguyệt nói chuyện, trong lòng Đông Phương Khả Hinh
không khỏi có chút phiền muộn.
Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt và Khải Lâm nói chuyện, sau khi hội ý cùng Long
Nhất thì ánh mắt hai người đã trở nên rất vui vẻ, ăn ý.
Chi tiết này cũng lọt vào mắt Đông Phương Khả Hinh, cảm giác phiền muộn trong
lòng nhất thời lại xuất hiện thêm sự đau đớn, pha lẫn ghen ghét.
“Tâm ma, chỉ là do tâm ma mà thôi.” Đông Phương Khả Hinh nhắm mắt lại, trong ý
thức hiện lên một làn bạch quang, đè nén tâm tình xuống, trong nháy mắt tất cả
tư vị trong lòng đều đã tiêu tán, tâm tình tĩnh lặng như mặt nước.
Nàng mở mắt ra, nhìn Nạp Lan Như Nguyệt và Long Nhất thân mật với nhau, trong
đáy lòng ngoại trừ không thoải mái thì cũng không hề phát sinh tâm tình như
vừa rồi.
“Ta đã thành công rồi sao?” Đông Phương Khả Hinh trong lòng khẽ lẩm bẩm, vừa
có chút cao hứng, vừa có chút đau thương.
Trên đường trở về, Đông Phương Khả Hinh đem tâm cảnh của chính mình, hỏi Khải
Lâm: “Thần Thánh tế tự, ta đã thực sự khu trục được tâm ma chăng?”
“Có lẽ như vậy, hài tử, chúc mừng ngươi.” Khải Lâm thương cảm, khẽ ôm đầu Khả
Hinh. Chúc mừng chính là vì nàng biết bí pháp của Quang Minh giáo hoàng thi
triển trên người đã có tác dụng. Sau này tâm tính của nàng sẽ trở nên kiên
định.
Đột nhiên Khải Lâm nghĩ đến Ti Bích, thiên tài ma pháp sư của Quang Minh giáo
hội. Cùng thích một nam nhân nhưng lại vô cùng cực đoan. Một người thuận theo
tự nhiên, một người lại không chịu buông tay. Bất quá trong phương diện tình
yêu thì không có ai đúng ai sai, hết thảy đều là trông chờ vào nhân duyên tạo
hóa.
Tại tuyến phòng ngự Á Đặc Tư An Na. Ti Bích, Lâm Na, Long Linh Nhi, Tây Môn Vô
Hận – mọi người đến đây đã hơn hai mươi ngày nhưng không biết Long Nhất ở đâu,
loạn cục điên đảo, bọn họ cũng không biết đi đâu, liền nghe theo đề nghị của
Nam Cung Nỗ, sung vào phân đội ma pháp sư của Vô Song Doanh.
Ở đây, các nàng mới hiểu được thế nào là sự tàn khốc của chiến tranh. Ở đây
chỉ có sự giết chóc, nhân mạng không đáng giá bằng cỏ rác. Bất quá dần dần mọi
người cũng trở nên thích nghi với hoàn cảnh khắc nghiệt này.