Đêm đó Long Nhất nhìn theo ánh mắt Đông Phương Khả Hinh đang chăm chú nhìn vào
cánh tay mình, cười cười: “Ba dấu răng này là do hai tiểu dã miêu lưu lại đó,
một phát cắn rồi một con mèo nhỏ khác không cam thua kém liền tặng ta một dấu
nữa, thật là dữ dằn a, bây giờ còn không mờ đi chút nào.”
Đông Phương Khả Hinh rùng mình, trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng, nhưng rất
nhanh liền tái nhợt đi. Nàng nhớ rất rõ, những dấu răng không có cái nào là
của mình lưu lại, mà cũng chính là khi ở hoàng cung Đằng long thành ngay trong
lần dạ yến cung đình khi nàng nổi lòng ganh đua bất quá hắn cũng quá hoa tâm
đi, rồi ngay sau đó nàng nhận ra hắn không thể nào thuộc về riêng mình……
Mồ hôi lạnh từ trán Đông Phương Khả Hinh toát ra, nàng dùng hai tay đè chặt
huyệt Thái Dương, vẻ mặt thống khổ, liều mạng vừa cúi vừa lắc đầu muốn đem một
chút cảm tình đột nhiên bốc lên đẩy ra ngoài.
Nhìn ba dấu răng này, nàng không tự chủ được hồi tưởng lại chuyện trước kia,
hơn nữa trong lòng lại nổi lên một cảm giác ghen ghét, chỉ vì ba nha ấn đó
không có cái nào là của nàng.
“Khả Hinh, ngươi làm sao vậy?” Long Nhất vừa thấy bộ dáng Đông Phương Khả Hinh
cả kinh tiến lên muốn đỡ lấy nàng.
“Đừng ***ng vào ta, ngươi là ác ma.” Đông Phương Khả Hinh rống lên như điên,
phanh đích một tiếng quỳ gối trước tượng Quang Minh thần, trong miệng thì thào
Quang Minh tịnh tâm chú, tâm tình dần hòa hoãn lại, phải đem tâm ma áp chế.
Đúng vậy, chỉ là tâm ma mà thôi, giáo hoàng Tra Nhĩ Tư đã nói như vậy.
Long Nhất lắc đầu, thu hồi lĩnh vực, nhìn thật sâu lắng Đông Phương Khả Hinh
đang quỳ sám hối, sau đó hướng về phía cửa trứ lý gian nhìn lại, thần thánh tế
tự Khải Lâm đang nhìn hắn.
Trên lầu ba Quang Minh đại giáo đường, Khải Lâm đứng ở mép vòm ma pháp thủy
tinh kính, nhìn mọi người đang lui tới dưới sân đại giáo đường, Long Nhất đứng
bên cạnh nàng.
“Khải Lâm tế tự, biểu muội ta bị Tra Nhĩ Tư động tay chân đúng không.” Long
Nhất nhàn nhạt nói.
Khải Lâm than nhẹ một tiếng, đáp: “Ngươi nói đúng. Nhưng giáo hoàng cũng là vì
tốt cho nàng, nàng chấp niệm quá sâu, đối với việc tu luyện Quang Minh ma pháp
là điều tối kỵ.”
“Là như thế sao? Chẳng lẻ không phải vì che dấu việc hắn khống chế Đông Phương
Khả Hinh cướp đi Quang Minh thần bài à?” Long Nhất cười trào phúng.
“Chuyện Thần bài ta cũng không biết, nhưng giáo hoàng là vì để cho nàng tốt
thì cũng không sao cả, mặc dù nàng không phải con ruột ngài nhưng giáo hoàng
lại rất coi trọng nàng.” Khải Lâm nói.
“Nàng chấp niệm quá sâu, Khải Lâm tế tự chẳng lẽ đã đem chấp niệm trong lòng
hoàn toàn buông bỏ rồi sao?” Long Nhất cười nhìn Khải Lâm.
Khải Lâm mặt hơi biến sắc, nhẹ giọng đáp: “Sau khi trải qua thời gian lâu như
vậy, mọi chuyện trước đây hết thảy theo gió bay đi, đề cập đến cũng vô ích.”
“Thật nghĩ không ra Mộ Dung Bác lão đầu kia còn có hoa đào vận như vậy, Quang
Minh giáo hội hai đại thần thánh tế tự đối với hắn nhớ mãi không quên. Tưởng
đâu lúc đầu hắn dạy ta kiếm thuật ghê gớm vậy, vậy mà khả năng tán gái cũng
không kém, thật nhìn không ra nha.” Long Nhất cố ra vẻ tư tự nói.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, chuyện không phải như ngươi tưởng tượng.” Khải Lâm
trách mắng.
“Không phải ta nghĩ vậy, mà là chuyện nó đại khái vậy, không phải à?” Long
Nhất rất nhanh hỏi lại.
“Là ……” Khải Lâm vừa muốn mở miệng, lập tức phản ứng lại, nàng cần gì nói cho
hắn chuyện này, tâm tính đã vững vàng rồi, vậy mà suýt nữa bi hắn dắt mũi.
“Là cái gì ngươi không cần biết. Ngươi hôm nay tới đây muốn làm gì?” Khải Lâm
bình tĩnh hỏi.
Không chịu hé ra!!! Long Nhất cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không còn
muốn hỏi thêm. Dù sao cũng là tư sự của Mộ Dung Bác, hỏi nhiều như vậy để làm
gì.
“Tra Nhĩ Tư đề nghị ta, sau khi đắn đo ta quyết định đồng ý. Trước hết yêu cầu
đó là vì Quang Minh giáo hội toàn lực đưa Nạp Lan Như Nguyệt thượng vị.” Long
Nhất thẳng thắn nói.
Đã hai ngày trôi qua, Thương Nguyệt thành bắt đầu xuất hiện từng nhóm tụm năm
tụm ba nghị luận về chuyện này.
“Theo ta thấy, nếu Như Nguyệt công chúa làm nữ hoàng tuyệt đối so với hai tên
hoàng tử phế vật kia thì tốt hơn nhiều lắm, nàng là thánh nữ Quang Minh giáo
hội, nhưng cũng là Quang Minh thần thủ hộ.” Trong quán trà, vài người ngồi
cùng một chỗ nhẹ giọng nghị luận.
“Nạp Lan đế quốc chúng ta biến thành cái dạng như bây giờ cũng đều do hai phế
vật hoàng tử mà ra, may mà chưa làm hoàng đế nếu không thì vong quốc nhanh
thôi.” Người kia suy đoán thâm thuý.
Chuyện tương tự vậy có ở khắp nơi, ban đầu là từ quân đội lưu truyền ra, không
cần nghĩ cũng biết Long Nhất khơi gợi mọi người sau đó truyền miệng, rĩ tai
nhau nhanh chóng truyền khắp cả quân trung, chỉ cần người nào để tâm một chút
đều hiểu được Nạp Lan Như Nguyệt thượng vị tốt hơn so với Nạp Lan Văn, Nạp Lan
Vũ nhiều.
Nạp Lan đế quốc thế cục diễn biến cực kì tồi tệ, có hơn mười vương quốc công
quốc công nhiên làm phản, chiếm lấy hai phần ba quốc thổ Nạp Lan đế quốc,
ngoại trừ trọng binh phòng thủ quanh Thương Nguyệt thành mấy thành thị, kỳ như
cơ hồ thành nhân gian luyện ngục, chiến hỏa đầy trời, không chỉ có Thú Nhân
tộc đại quân ngang ngược, quân đội vương quốc công quốc cũng cướp phá không
thua kém gì, cảnh tượng hòa bình mỹ hảo đã thành lịch sử.
Đầu tháng 7 Thương Lan lịch năm 8789, khí hậu bình thường tại Thương Nguyệt
thành cũng trở nên thập phần oi bức, khí trời hết sức khác thường.
Vào một đêm, khi tất cả dân chúng chìm trong giấc ngủ ngọt ngào thì sự yên
lặng bị trận trận đao thương cùng tiếng la phá hỏng, Nạp Lan Văn cùng Nạp Lan
Vũ với thần bí tiên tử cùng Lạp pháp nhĩ khai chiến, lợi dụng bóng đêm đồng
thời tiến hành tập kích đối phương, cả Thương Nguyệt thành bao trùm trong một
mảnh hỗn loạn, máu tươi chảy thành sông nhuộm đỏ một vùng biển và toà thành.
“Tất cả tướng sĩ nghe đây, vì tương lai Nạp Lan đế quốc, Giếtttt, vinh hoa phú
quý đang đang chờ các ngươi.” Trên một đoạn tường thành Thương Nguyệt thành,
Nạp Lan Vũ mặc khôi giáp đứng dưới soái kỳ, thanh âm của hắn dưới tác dụng của
ma pháp tăng phúc truyền đi thật xa.
Mục tiêu rõ ràng như vậy, nỗ tiễn ma pháp tất cả đều nhắm hướng Nạp Lan Vũ
phát một loạt tên…
Nạp Lan Vũ biến sắc, hai chân có chút rối loạn, nhưng khi hắn chứng kiến công
kích ma pháp cùng cung tên cách hắn không xa thì bị một tầng kết giới cường
đại làm cho rơi rụng hết thì trong lòng an tâm hơn nhiều, kiêu ngạo chỉ hướng
thành tường nơi Nạp Lan Văn đang đứng ra lệnh đốc thúc công kích, sĩ khí ngày
càng mạnh.
Lúc này bọn họ đang tranh đoạt ngay trên thành Thương Nguyệt thành, cũng hiểu
được nếu thành tường bên nào yếu chắc chắn thắng lợi sẽ nghiêng về phía bên
kia, lúc này trên tường thành đều là nhân mã hai bên rậm rạp như rừng, tình
thế cực kỳ hỗn loạn.
“Đại hoàng tử, ngươi tiến tới hai bước đi, ta cam đoan ngươi hoàn toàn an
toàn.” Thần bí tiên tử thản nhiên nói.
Nạp Lan Văn nghe vậy mặt biến sắc, sợ đến toàn thân nhũn ra, ai nói là hổ phụ
thì không có khuyển tử, ngẫm thử xem Nạp Lan vô cực anh hùng một đời, nhưng
lại sanh ra hai tên phôi chủng như thế này.
Nhưng Nạp Lan Văn chứng kiến sĩ khí đối phương bạo tăng, hơn nữa quyền lợi
đang ngay trong tầm tay, lại có thần bí tiên tử cam đoan, chiến trường dời lên
tường thành ngày càng át liệt, hắn hít sâu một hơi, hô lớn: “Tướng sĩ cửa…… a
……”
Nạp Lan Văn kêu lên thảm thiết, tiếng kêu được ma pháp tăng phúc truyền khắp
Thương Nguyệt thành, tất cả binh lính đều choáng váng, chỉ thấy trên mi tâm
Nạp Lan Văn cắm một mũi nỏ tiễn còn đang lay động, máu tươi từ miệng vết
thương chảy xuống.
Đột nhiên, một trận gió lớn kéo tới, Nạp Lan Văn ngã thẳng về phía sau.
“Ha ha ha, Nạp Lan Văn đã chết, là ai bắn đó, bổn hoàng tử sẽ trọng trọng
thưởng.” Nạp Lan Vũ ngây người cả nửa ngày, hồi lâu mới cười một cách cuồng
loạn, Nạp Lan đế quốc vậy là đã về tay hắn rồi.
Phía quân Nạp Lan Văn thấy thủ lãnh mất mạng, liền mất đi đấu chí, bị đuổi
giết lui về phía sau rất nhanh.
“Các ngươi còn không mau đầu hàng, buông vũ khí thì bổn hoàng tử sẽ không truy
cứu.” Nạp Lan Vũ hưng phấn kêu to, rốt cuộc đã đến ngày này.
Ngay lúc này thì một băng cầu từ trận doanh của Nạp Lan Văn bay về phía trên
tường thành chỗ Nạp Lan Vũ.
Nạp Lan Vũ vô cùng khinh thường, bát hay cửu cấp ma pháp cũng tiến lại không
được huống chi một cái ma pháp cấp thấp này? Ma pháp rất nhanh tiến đến gần,
Nạp Lan Vũ vẫn như cũ không thèm tránh, chỉ thấy vài ngưới phía trước tung hoả
cầu vào băng cầu phía trước mặt khiến hỏa tinh đầy trời, hắn đắc ý nở nụ cười.
Chỉ là khi Nạp Lan Vũ đang tươi cười, kết giới lại đột nhiên ba đích một tiếng
nát bấy, một cây băng tiễn đột nhiên gia tốc, hắn còn chưa kịp phản ứng lại
thì yết hầu đã bị bắn thủng.
“Như thế nào lại như vậy?” Nạp Lan Vũ không dám tin, ý cuối cùng đang mờ đi
vẫn còn nghi vấn, hắn đến chết cũng không rõ hai huynh đệ bọn họ tưởng mình
sắp trở thành quốc vương nhưng lại hoá ra chỉ là con cờ của người khác.
Yên Tĩnh, hiện trường một mảnh yên lặng chết chóc, tất cả binh lính đều đứng
nguyên vị trí, hiện trường quá quỷ dị khiến kẻ khác phải sợ hãi.
Bọn họ nhìn nhau, hai hoàng tử đã chết, vậy thì rốt cuộc chúng ta phải làm thế
nào?
“Đã chết hết thì càng tốt, để cho Như Nguyệt công chúa làm nữ hoàng.” Lúc này,
một thanh âm đột ngột vang lên.
Mọi người lúc này mới như từ trong mộng bừng tỉnh, một ít người cũng phụ họa
theo, bởi vì trước kia tiêm nhiễm truyền lưu những nghị luận làm mọi người bị
tác động tâm lý nên ngay khi được ám chỉ lúc hai vị hoàng tử chợt chết đi thì
tựa hồ ngay lập tức tìm được mục tiêu ký thác tiếp theo.
“Mọi người dừng tay, tất cả huynh đệ đều là người một nhà, toàn bộ thu hồi vũ
khí.” Uy Á Tư – một vị cao cấp ma pháp sư trong quân đoàn lớn tiếng nói.
Ánh ban mai chậm hiện ra, chiếu rọi thành thị bị nhiễm đầy huyết tinh, làm cho
thêm phần bắt mắt.
Quân lính yên lặng khiên những thi thể binh sỹ chết trận, những quân nhân này
không có cái vinh dự chết ở sa trường mà lại chết trong tay những người có lẽ
trước đây từng là đồng đội, thật là đáng tiếc.
“Ta phỉ nhổ vào, tự mình giết người mình, mẹ nó thật là phi nghĩa mà.” Một
binh lính nhịn buộc miệng chửi.
Long Nhất phiêu phù trên trời cao, nhìn tràng cảnh đầy huyết tinh bên dưới khẽ
thở dài, chuyện cuối cùng cũng giải quyết rồi, chỉ là tổn thất quá lớn, quân
đội đồn trú Thương Nguyệt thành hơn mười vạn, mà chỉ trong đêm nay đã chết một
vạn, chỉ hy vọng trải qua trận huyết tinh này Thương Nguyệt thành sẽ càng thêm
huy hoàng.