Phong Lưu Pháp Sư – Chương 446: Nha ấn (vết răng) – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 446: Nha ấn (vết răng)

Thương Lan lịch trung tuần tháng sáu năm 8789, Thú Nhân tộc ngay tại biên cảnh
phía tây Nạp Lan đế quốc phát động tập kích, mặc dù quân đội biên phòng Nạp
Lan đế quốc có chuẩn bị, nhưng vì Nạp Lan Văn và Nạp Lan Vũ hai huynh đệ dùng
binh phù điều một nửa quân đồn trú về lại đế đô nên thực lực không đủ cầm cự
dẫn đến thất thủ, chết thảm trọng.

Đại quân Thú Nhân tộc theo đó tiến vào, đốt nhà phóng hỏa gây ác dọc đường,
không gì không làm. Cùng lúc đó, một số vương quốc công quốc khởi binh, ý định
thôn tính Nạp Lan đế quốc, cả một đế quốc xinh đẹp chìm vào cảnh dầu sôi lửa
bòng, căn cơ đế quốc ngàn năm đã lung lay.

Tin thất thủ truyền đến Thương Nguyệt thành, lòng người hoàng loạn, hai vị
hoàng tử lúc này thân nắm không ít đạo binh lính có khả năng cứu vãn nguy cơ
đế quốc nhưng trong lúc nguy cấp này vẫn bị hoàng quyền làm mờ mắt, đúng là
hai tên phế vật, mặc kệ hết thảy, cố chấp mang tất cả quân đội trong tay đồn
trú quanh Thương Nguyệt thành. Trong lòng vẫn canh cánh nếu triệt quân đi ứng
cứu ngộ nhỡ đối phương thừa dịp cất quân thì hẳn là không xong.

Thúy Yên Các, Long Nhất tĩnh lặng ngã lưng trên tràng kỹ xa hoa, hắn đã nhận
được tin tức nhưng tâm thần không yên, động tĩnh như thế dù rằng Cuồng long
quân đoàn đã phong tỏa tin tức nhưng có khi lại là việc làm vô ích, đến lúc đó
hai quân đoàn Nạp Lan đế quốc biết được sự thật, dám chắc Vô Tâm sẽ tham
chiến, đại thế cục này cũng có thể nhất thời bị hủy.

Vào lúc này, cửa nhẹ nhàng xao động, Mộc Hàm Yên đẩy cửa vào, mang theo một cổ
hương phong ngồi xuống bên mình Long Nhất, cười hỏi: “Ai làm chàng có bộ mặt
khó coi vậy? Ta đã làm gì đắc tội với chàng đâu?”

“Biết còn hỏi, sự tình phát triển đến mức này, ngươi mà còn không động thủ ta
sẽ ra tay.”

Long Nhất tức giận nói, Nạp Lan Văn và Nạp Lan Vũ hai tên phế vật bây giờ phải
cho biến mất, bằng không không cách nào cứu vãn Nạp Lan đế quốc.

“Gấp cái gì? Thời cơ chưa tới ,ra tay chỉ tổ bị đàm tiếu , Nạp Lan Như Nguyệt
vừa kế vị, chưa kể là được dân chúng đế quốc tiếp nhận hay chưa, mà một số
người đã để tâm nhắm vào ngươi ra tay rồi đó.” Mộc Hàm Yên phả ra hơi thở như
lan nhắm vào vai Long Nhất rồi từ từ áp đôi miêu miêu mềm mại trước ngực vào
cánh tay Long Nhất.

“Ta biết, nhưng sau khi Nạp Lan Như Nguyệt thượng vị yên ổn rồi hãy nói, nếu
có bất kỳ một nhóm nhân mã nào từ một nơi bí mật gần đây rục rịch, thì cứ chờ
đó ta sẽ lại từ từ thu thập. Thế cục bây giờ đã không thể ngồi chờ được nữa,
một khi phòng tuyến Á đặc tư bị hai quân đoàn Nạp Lan đế quốc công chiếm mọi
cố gắng trước đây toàn bộ sẽ đổ sông đổ biển hết, ngươi nói ta không gấp có
được không?” Long Nhất vươn tay ôm chiếc eo thon nhỏ của Mộc Hàm Yên than thở.

Mộc Hàm Yên nở nụ cười: “Được rồi, đừng lo lắng, ta đã nói sẽ giúp chàng thì
sẽ không nuốt lời. Trước đây thời cơ chưa tới, bây giờ mâu thuẫn giữa hai tên
phế vật kia đã gia tăng chỉ cần ở phía sau bồi thêm một nhúm lửa nữa thì sợ gì
mà không thành.”

Long Nhất liếc mắt một cái lập tức hiểu được ám chỉ của Mộc Hàm Yên, hắc hắc
cười nói: “Một khi hai tên đó xung đột, thì không phải quân trung sẽ loạn rồi
sao, thật là một chuyện tốt, bất quá trước hết ta phải chuẩn bị một số bước.”
Long Nhất nhéo nhéo trên lưng Mộc Hàm Yên ánh mắt xa xăm.

Từ Thúy Yên Các đi ra, Long Nhất vẫn tiếp tục đi tới đại giáo đường tại Thương
Nguyệt thành. Cũng nên cùng thần thánh tế tự Khải Lâm nói một tiếng trước, chỉ
cần nàng ra mặt tuyên bố Nạp Lan Như Nguyệt thượng vị là ý của Quang Minh
thần, vậy chuyện sẽ đơn giản đi rất nhiều, cho dù dân chúng nhất thời không
cách nào tiếp nhận chuyện có một nữ hoàng đầu tiên cũng tuyệt sẽ không thành
pháo hôi bắn ngược lại tạo thành phiền phức.

Trong lần Nạp Lan đại loạn, người đến cầu khuẩn tại Quang Minh đại giáo đường
nối liền không dứt, mỗi người quỳ gối trước tượng Quang Minh thần trước giáo
đường, cầu xin Quang Minh thần phù hộ quốc gia hoà bình, tai nạn trôi qua
nhanh một chút.

Long Nhất chợt lóe qua đại sảnh đường, thần thức tản đi dò xét, nơi nào cũng
có pho tượng Quang Minh thần, bên trong đều có nhân viên giáo đình thanh tu.

Vốn Long Nhất định tìm người thông báo một tiếng với thần thánh tế tự Khải
Lâm, nhưng ngẫm lại hay là quên đi, chuyện này càng ít người biết càng tốt,
miễn cho có ai lỡ miệng tiết lộ ra thì sẽ khiến cho người ta liên tưởng đến
chuyện gì.

Qua đại sảnh đường tiến đến bên trong, nội viện đâu đâu cũng đều có Quang Minh
võ sĩ thủ hộ, thực lực rất mạnh nhưng đối với Long Nhất lại không đáng để mắt
đến.

Lướt qua một nhóm Quang Minh võ sĩ, Long Nhất tới giáo tràng của Quang Minh
giáo đường. Cửa cũng không có đóng, bên trong vô cùng tĩnh lặng, một người
trang phục tế tự bào màu đỏ đang chắp hai tay tạo thành chữ thập quỳ gối dưới
tượng Quang Minh thần không cử động tựa như đã tiến vào không linh cảnh giới.

“Là Khả Hinh, như thế nào chỉ có mình nha đầu này?” Long Nhất vừa đứng tại cửa
trong lòng tự hỏi, do dự xem có nên vào hay không, Đông Phương Khả Hinh đối
thái độ đối với hắn thật kỳ quái, mấy ngày trước bọn họ thần thánh chấp pháp
đội theo lời nhắm vào Nạp Lan Vũ tiến hành điều tra, cũng có tiếp xúc với hắn,
nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn thập phần khinh bỉ, hơn nữa còn khinh thường không
thèm cùng hắn nói lời nào.

Ngay lúc này, một đội Quang Minh võ sĩ tuần tra từ bên kia đi tới, nếu Long
Nhất vẫn đứng đây thế nào cũng bị phát hiện. Không còn do dự nữa, Long Nhất
nhấc chân bước vào, từng bước từng bước một tới Đông Phương Khả Hinh.

Đông Phương Khả Hinh nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, chứng kiến một bóng người
thật dài bao phủ qua người nàng, bởi vì ngược sáng, nàng nhìn có chút không rõ
diện mạo của Long Nhất, chỉ nhìn thấy cái bóng cao lớn thẳng tắp, mang theo
cảm giác ấm áp quen thuộc.

Đứng dậy bước đến hai bước, Đông Phương Khả Hinh mới nhìn thấy rõ Long Nhất,
hắn đang chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn pho tượng Quang Minh thần trong
mắt có một tia khinh thường, đây là điều làm nàng khó tha thứ.

“Ngươi tới làm gì?” Đông Phương Khả Hinh ánh mắt tức giận nhìn Long Nhất.

“Ngươi tựa hồ không muốn gặp ta.” Long Nhất đáp, Đông Phương Khả Hinh biểu
hiện thật khác thường.

“Nhìn ngươi một chút ta thật sợ ô uế mắt, ngươi là loại người tà ác Quang Minh
giáo đường không chào đón ngươi, ngươi lập tức ra ngoài.” Đông Phương Khả Hinh
hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt căm ghét không giống giả vờ.

Long Nhất nhíu mày: “Ta là tà ác, tuy ngươi không chào đón nhưng lại có người
hoan nghênh, hơn nữa ngươi nói ta không hiểu, Quang Minh giáo đình thánh nữ
biểu muội ta trước đây vô cùng thánh khiết, ta nghi ngờ tại Lôi thần cấm khu
ai đoạt đi Quang Minh thánh ngọc của ta.”

Đông Phương Khả Hinh quay đầu nhìn về phía pho tượng Quang Minh thần, nhàn
nhạt đáp: “Quang Minh thần bài vốn thuộc về Quang Minh giáo hội, ngươi không
xứng sở hữu nó.”

Long Nhất hắc hắc nở nụ cười: “Cũng đúng, ta là loại người tà ác như thế nào
có tư cách sở hữu Quang Minh thần bài đây? Nhưng trước đây cũng không biết là
người nào theo đuổi theo người tà ác này nói nhất định gả cho ta.”

Đông Phương Khả Hinh cắn môi dưới, thẹn quá hoá giận đáp: “Đó là trước kia,
trước kia là chấp niệm làm ta thiếu chút nữa nhập ma, may mắn giáo hoàng bệ hạ
đã cứu ta.”

Long Nhất lúc này đã đoán ra một ít, biểu muội hắn hẳn là bị giáo hoàng Tra
Nhĩ Tư động tay chân, xác suất lớn nhất hẳn là bị tẩy não rồi, vậy lão gia nầy
lúc ấy hẳn là không nghĩ đến sẽ có lúc cầu mình sao. Bất quá chuyện này cũng
không gấp lắm, có lẽ nàng chán ghét mình cũng không hẳn là chuyện xấu, tối
thiểu không cần lo lắng nàng vì tính chiếm hữu mãnh liệt mà làm ra chuyện gì
quá mức.

“Ngươi rốt cuộc có ra không, không ra ta sẽ gọi Quang Minh hộ vệ vào.” Đông
Phương Khả Hinh lạnh lùng nói.

“Cho dù ngươi có chán ghét ta, ta cũng là biểu ca ngươi, thái độ này là thái
độ đối với biểu ca sao?” Long Nhất nhíu nhíu mày nói.

“Biểu ca? Ta có người biểu ca như ngươi thật cảm thấy sỉ nhục, ngươi căn bản
không phải là người, là súc sanh, đối với súc sanh ta …… ngươi, ngươi muốn làm
gì?” Đông Phương Khả Hinh đang lúc nói ngữ khí bị kiềm hãm, thấy Long Nhất
nheo một mắt lại tỏ ra nguy hiểm, trên mặt tươi cười thập phần sáng lạn, nhưng
nàng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh người.

“Làm gì? Ngươi không phải nói ta là súc sanh sao? Đương nhiên làm một vài
chuyện chỉ có súc sanh mới có thể làm.” Long cười nói, phất tay bố trí một
cường lực kết giới.

Đông Phương Khả Hinh mặt tái nhợt, nàng lấy ra pháp trượng, trên người xuất
hiện một tầng quang mang, nàng biết Long Nhất lợi hại, mình vĩnh viễn không
phải đối thủ của hắn.

“Ngươi nói tại Quang Minh thần không có chuyện xấu xa gì, phải vậy không? Cảm
giác này tương đối kích thích đây?” Long Nhất giễu cợt tượng Quang Minh thần
hắc hắc cười nói.

Đông Phương Khả Hinh trong lòng run lên, tưởng tượng một lúc nữa Long Nhất
trước mặt Quang Minh thần cùng nàng …… nàng không dám nghĩ thêm nữa.

“Ngươi nếu dám loạn động, giáo hoàng bệ hạ sẽ không buông tha cho ngươi.” Đông
Phương Khả Hinh sắc lệ nội nhẫm đạo.

“Giáo hoàng Tra Nhĩ Tư sao? Ta nếu nói một câu, hắn trái lại sẽ hai tay dâng
ngươi lên.” Long Nhất ha ha cười nói, Tra Nhĩ Tư không phải điên thường thôi,
hắn hẳn vọng tưởng thành thần đến điên rồi, bất quá ngẫm lại hắn cùng Hắc ám
giáo hoàng chẳng phải cũng giống nhau sao, tưởng rằng bằng vào một khối thần
bài sẽ dễ thành thần? Đúng là đang nằm mơ mà cứ cười.

“Ngươi nói bậy, ngươi ……” Đông Phương Khả Hinh tức giận đến phát run, chỉ vào
Long Nhất nói không ra lời.

Long Nhất tiến tới gần hai bước, đột nhiên bàn tay như tia chớp vươn ra đánh
úp về phía Đông Phương Khả Hinh, đương nhiên hắn chỉ muốn dọa nàng mà thôi, ai
kêu nàng nói làm hắn tức giận.

Đông Phương Khả Hinh trong lòng cả kinh, trên người triển hiện một phong ấn
như ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, quanh người lại là một tầng thổ hệ phòng ngự
bao phủ.

Long Nhất vẫn không nhúc nhích, ngọn lửa bùng lên cũng nhanh chóng yếu đi đến
khi tới gần hắn thì tản mát gần hết, chỉ để lại vài tia khói trắng nóng tan
dần vào không trung, sau cùng vòng thổ hệ phòng ngự trên người Đông Phương Khả
Hinh ba động ngày càng yếu dần rồi biến mất không còn thấy tăm hơi.

“Lĩnh vực! Ngươi cũng đạt tới cảnh giới đại ma đạo sư.” Đông Phương Khả Hinh
không dám tin thốt lên.

“Biết là tốt rồi, cho nên tốt nhất ngươi đừng tái diễn lại tình huống vừa rồi
một lần nữa.” Long Nhất cười tà dị bước gần lại hai bước, vươn ma trảo đến.

Đông Phương Khả Hinh cả kinh kêu một tiếng, đột nhiên nổi điên vung động hai
tay hướng đến Long Nhất cào, mất đi ma pháp lực ma pháp sư giống như nhuyễn
xà, công kích lực hoàn toàn không đáng để tâm.

Long Nhất không nghĩ tới Đông Phương Khả Hinh lại phản ứng như vậy, hắn chỉ
nghĩ dọa nàng mà thôi, căn bản là sẽ không thật sự làm gì. Nhưng lúc này Đông
Phương Khả Hinh lại như con mèo hoang bình thường thi triển miêu thủ. Long
Nhất cũng không muốn mạnh tay.

Ngay lúc này, chỉ nghe tê đích một tiếng, Đông Phương Khả Hinh cào rách một
mảnh nhỏ quần áo Long Nhất.

Thôi thôi, Long Nhất lùi hai bước, không cùng nàng chơi nữa, chỉ là vừa tiếc
một bộ quần áo, lúc đầu tại Đằng long thành Đông Phương Uyển cho hắn mấy trăm
bộ quần áo đều không nhận.

Lúc này, Đông Phương Khả Hinh lại ngơ ngác nhìn Long Nhất cánh tay trần hiện
ra, mặt trên có ba dấu ấn sâu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.