Đoàn người Ti Bích đến trước điểm tướng đài cũng không quỳ xuống, đưa mắt nhìn
mấy trăm tù binh Ngạo Nguyệt đế quốc quần áo đầy máu, tay chân bị xích lại,
trên người còn bị gia trì Trọng Lực thuật của Thổ hệ.
“Là tù binh của Ngạo Nguyệt đế quốc, Bắc Đường Vũ cuối cùng là muốn làm gì?”
Long Linh Nhi lẩm bẩm nói.
Nam Cung Nỗ cười hắc hắc, ánh mắt bắn ra huyết quang, trầm giọng nói: “Còn làm
gì nữa, tất nhiên là phải đem bọn chúng hiến tế cho vong hồn tử sĩ của Cuồng
Long đế quốc chúng ta.”
“Bọn họ đã không còn thể phản kháng, cần gì phải giết bọn họ?” Tây Môn Vô Hận
không nhẫn tâm, nói.
“Không giết bọn chúng, chả lẽ là nuôi bọn chúng? Bọn chúng đều là những tinh
anh trong quân đội của Ngạo Nguyệt đế quốc, tay đã thấm đẫm máu huynh đệ chúng
ta. Thả bọn họ ra để chúng tiếp tục tàn sát huynh đệ ta sao?” Nam Cung Nỗ hừ
lạnh một tiếng, thân là quân nhân sống trên chiến trường tàn khốc so với người
bình thường thì quan niệm quả thật khác nhau một trời một vực.
“Có thể bắt Ngạo Nguyệt đế quốc đem tiền đến chuộc lại tự do cho họ, trước đây
chẳng phải đã làm như vậy sao?” Long Linh Nhi nói.
“Dùng tiền để đổi lấy tính mạng bọn chúng thì các huynh đệ trong Vô Song doanh
chúng ta sẽ không đồng ý. Vì bọn chúng mà đã có một trăm huynh đệ Vô Song
doanh bị chết. Cho nên kết quả duy nhất của bọn chúng chỉ có con đường chết mà
thôi.” Nam Cung Nỗ tức giận mà nói. Không ai có thể nghĩ ra một thiếu niên
mười lăm tuổi lại có một vẻ mặt tức giận như vậy.
Chúng nữ cũng hiểu được một chút. Đây là quân đội, cho dù Long Linh Nhi có
quyền lực lớn nhưng cũng không thể thay đổi được. Chỉ có Lệ Thanh đứng một bên
lạnh lùng nhìn thái độ của Nam Cung Nỗ, trong lòng cảm thấy thích thú.
Lúc này trên điểm tướng đài, Bắc Đường Vũ giơ tay lên cao, phía dưới điểm
tướng đài hai hàng cung thủ giơ cung trong tay lên. Mấy trăm tù binh của Ngạo
Nguyệt đế quốc nhất thời đều hiện ra vẻ tuyệt vọng. Mặc dù bọn họ thân là
người lính, đã sớm chuẩn bị có ngày sẽ chết trận nhưng vào giờ phút kề cận tử
thần này, cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi cực độ.
Tay Bắc Đường Vũ đột nhiên chém xuống, vũ tiễn trùng trùng bắn về phía đám tù
binh Ngạo Nguyệt đế quốc. Tiếng kêu thét thảm thiết không ngớt vang lên, một
lát sau thì cảnh vật trở nên yên tĩnh, chỉ còn ngửi thấy mùi máu tươi tràn
ngập trong không khí.
Chúng nữ sắc mặt đều tái nhợt, đặc biệt là Lâm Na, Long Linh Nhi và Tây Môn Vô
Hận. Ba người này mặc dù đã giết qua quái thú nhưng chưa hề giết người. Giết
quái thú và giết người, bản chất hai việc này thật khác nhau.
“Chặt đầu bọn chúng, cắm lên cọc nhọn trước trận.” Bắc Đường Vũ mặt lạnh như
băng, không có chút tình cảm nào, ra lệnh. Một đội binh lính cầm đao theo mệnh
lệnh đi ra, giơ tay chém xuống, mấy trăm cái đầu người đồng loạt rơi ra, lăn
lông lốc trên mặt đất.
“Á….” Lâm Na là người đầu tiên kinh hãi kêu lên, cảnh tượng này, cả đời nàng
cũng không muốn nhìn thấy lần nữa.
Bắc Đường Vũ khẽ nghiêng đầu, mũi chân khẽ điểm, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt
Ti Bích. Thật ngạc nhiên khi khí tức của nàng không hề giống Nam Cung Nỗ. Sát
khí, máu huyết do giết chóc đã bị nàng thu liễm lại. Không ai có thể nghĩ ra
nữ tử xinh đẹp này lại có thể trên chiến trường lập thành uy danh hiển hách
Địa Ngục thiên sứ, dẫn dắt Vô Song doanh cơ hồ thảm sát cả quân đội của Ngạo
Nguyệt đế quốc. Đã giao thủ với cả ngũ đại quân đoàn của Ngạo Nguyệt đế quốc
mà chưa từng một lần thất bại.
Bắc Đường Vũ lẳng lặng đứng thẳng, nhìn chúng nữ, vẻ mặt có chút chế giễu,
cười cười. Nàng trước mặt địch nhân thì tàn độc, trước mặt thuộc hạ thì uy vũ,
khiến người khác khiếp sợ…nhưng nàng hết lòng vì Long Nhất, vì nam nhân của
nàng, giúp hắn đánh chiếm lấy giang sơn.
Tại Thương Nguyệt thành lúc này mưa to không ngớt, cuồng phong nổi lên gào
thét, trong không trung, trận trận lôi điện chớp lóe như ngân xà ẩn hiện phía
chân trời.
Là một thành thị gần ở vùng duyên hải, gặp bão cũng không phải là hiếm. Trong
thành đều có các kiến trúc để tránh bão vì vậy cũng không lo sợ phòng ốc sụp
đổ.
Hoàng cung của Nạp Lan đế quốc nằm ở trên cao. Sóng biển gào thét bên dưới,
theo gió từ đại dương thổi vào mùi vị đặc trưng của biển cả, suốt ngày suốt
đêm.
Long Nhất mở mắt ra, ý thức tại mi tâm có chút mơ hồ vọng động. Lôi hệ tiềm
ẩn, thông qua Lôi Thần thần bài bắt đầu kêu lên ong ong trong đầu, làm chấn
động đại não, một cơn đau bắt đầu xuất hiện
Khoé miệng Long Nhất không tự chủ được, mím lại vài cái hiểu được ý thức của
chính mình cũng liên quan đến cuồng phong, mưa to gió lớn ngoài kia. Hắn cắn
răng rời khỏi hai mỹ nhân một lớn một nhỏ đang nằm trên ngực hắn, thân thể run
rẩy, rời khỏi giường.
“Phu quân, người muốn đi đâu?” Rời khỏi ***g ngực ấm áp của Long Nhất, Nạp Lan
Như Nguyệt bị đánh thức, nàng khẽ dụi dụi mắt hỏi.
Long Nhất cố nén cảm giác đau đớn trong ý thức, bình thản trả lời: “Không có
gì, ta chỉ đi nhà xí.”
Ngay lúc này thì trên người hắn không kìm chế được, thoáng hiện ra điện quang
màu tím bạc.
“A, phu quân, người…..” Nạp Lan Như Nguyệt trong lòng cả kinh, nhảy xuống
giường, đưa tay kéo Long Nhất nhưng tay nàng vừa chạm vào người hắn liền bi tê
giật, lùi lại vài bước. Từ đầu đến chân như bị dòng điện chạy qua.
Âm thanh gây ra đã làm cho Nạp Lan Như Mộng tỉnh giấc, nàng mở to cặp mắt còn
ngái ngủ ra, đập ngay vào mắt nàng là toàn thân Long Nhất điện quang chớp
động. Nạp Lan Như Mộng lập tức sợ hãi kêu to, một lúc sau mới nhận ra đây
chính là tỷ phu.
Long Nhất xoay người, sắc mặt tái xanh, nghiến răng nói: “Ta không sao, các
ngươi cứ ở đây. Ta rất nhanh sẽ quay lại.”
Nói xong Long Nhất từ đài Dương quang chạy ra ngoài, trong chớp mắt đã biến
mất trong trời mưa.
Long Nhất điên cuồng chạy về phía trước, hắn cũng không biết là tốc độ mình
nhanh như thế nào nữa. Trong chớp mắt đã chạy ra khỏi Thương Nguyệt thành đi
đến một bãi biển hoang vu.
“A…” Long Nhất giơ tay lên cao, đón cuồng phong bạo vũ, hét lớn, khuôn mặt anh
tuấn vì đau đớn mà vặn vẹo biến hình, hơn nữa thân hình lại có điện quang chớp
lóe. Dáng vẻ thập phần đáng sợ.
“Xoẹt”, một đạo thiểm điện đánh xuống, chui vào đỉnh đầu Long Nhất. Long Nhất
điên cuồng hét lên….xiêm y trên người nhất thời đã biến thành tro bụi.
Toàn qua trong ý thức cũng bắt đầu nghịch chuyển. Trong bốn cái toàn qua thì
Chúc giá Lôi hệ toàn qua là lớn nhất, một khi nghịch chuyển thì cân bằng sẽ bị
phá vỡ, tam hệ toàn qua còn lại bị nó hấp dẫn lại gần. Bình thường tứ hệ toàn
qua sẽ làm cân bằng trong ý thức của hắn nhưng lúc này lại bị hấp dẫn, va chạm
nhau như thiên lôi động nộ, năng lượng do va chạm sinh ra có thể phá hủy cả
một tòa núi nhỏ. Long Nhất làm sao không đau đớn cho được.
“Roẹt, roẹt” lại thêm vài đạo thiên lôi nhập vào cơ thể Long Nhất, trong ý
thức hải, Lôi hệ toàn qua càng xoay chuyển nhanh hơn. Tiềm thức không cho hắn
đầu hàng, liền sinh ra sự phản kháng, một đạo sóng biển khổng lồ vọt lên, phủ
xuống thân hình của hắn, sau đó lại rút lui ra đại dương.
Cứ như thế một lúc lâu, Long Nhất rống lên một tiếng, một đạo ngân tử sắc
quang mang từ mi tâm hắn bắn ra, tích lưu, lưu lại trong đầu hắn, điên cuồng
xoay tròn, chính là đình vu kỳ gian của Lôi Thần thần bài.
Đồng thời Cuồng Lôi thú từ trong Hắc Ám thứ nguyên không gian cũng hiện ra,
thân thể nhanh chóng biến thành khổng lồ, bộ lông tím bạc dựng đứng lên.
“Hống…” Cuồng Lôi thú ngửa mặt lên trời điên cuồng tru lên, một vòng tròn màu
bạc nhàn nhạt từ trên đầu, hiển thị kim quang bao phủ lấy thân thể của nó.
Ý thức của Long Nhất đã dần chìm vào cảm giác mông lung, hắn hiểu rằng thân
thể tựa hồ như không còn thuộc về hắn nữa, linh hồn phiêu phất từ từ bay ra.
Nhưng hắn không phát hiện ra mi tâm của hắn phát ra tử quang bắn lên tận trời
cao, thân thể xích lõa cũng bị bao phủ bởi một một tầng quang mang tím bạc,
phàng phất như một tấm khải giáp vậy.
Đến nửa đêm, mưa gió bão táp đã chấm dứt. Đất đá bị nước cuốn đi, cảnh tượng
thật khiến cho người ta sợ hãi.
Mây đen tan đi, bầu trời đầy sao hiện ra làm cho người ta cảm thấy tinh thần
sảng khoái, bầu trời như được rửa đi sạch sẽ.
Vạn điểm tinh quang hội tụ lại tại một nơi loạn thạch trải rộng, trên bãi biển
đó, một thân thể nam nhân trần truồng nằm im bất động, mặc cho sóng biển đánh
vào. Bên cạnh là một con chó nhỏ có màu lông tím bạc, đang ngồi, thỉnh thoảng
lại lấy lưỡi liếm khuôn mặt của hắn. Đó chính là Long Nhất đang hôn mê và sủng
vật Cuồng Lôi thú.
Ngay lúc này thì bộ lông của Cuồng Lôi thú khẽ dựng lên, con mắt cảnh giác
nhìn về phía ngực Long Nhất. Hạt châu màu trắng trên ngực hắn đang tỏa sáng,
truyền đến trước mặt nó một loại khí tức thần bí không thể giải thích được.
“Tiểu Y…Tiểu Y…” Long Nhất cau mày, vô thức kêu lên.
Cảnh tượng trong mộng cũng thực giống quang cảnh nơi hắn đang nằm, một mỹ nữ
thân mặc xiêm y thanh tú từ không trung đi tới, trong đêm mưa gió mái tóc bạc
khẽ phiêu tán, cặp mắt trong veo đầy trí tuệ nhìn hắn.
“Tiểu Y, là ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đã xuất hiện, ngươi tại Dự Ngôn châu,
trở thành ngơ ngẩn. Muốn ta nhanh chết sao?” Long Nhất chạy đến, bàn tay muốn
ôm lấy Tiểu Y.
Tiểu Y thân hình lóe lên rồi biến mất, xuất hiện sau lưng hắn.
Long Nhất quay đầu, cả kinh nhìn Tiểu Y nói: “Tiểu Y, ngươi không nhận ra ta
sao? Ta là Long Nhất đây.”
Cặp mắt trong veo của Tiểu Y ôn nhu nhìn hắn, khẽ cười, ngay cả gió đêm thổi
qua cũng không làm nàng chớp mắt.
“Tại đất nước Hải Dương xa xôi, kinh đô Huyễn Diệt, Lời nguyền của Tà thần, ta
chính là người yêu, ngươi phải nhanh chóng đến đây.” Thanh âm phiêu hốt của
Tiểu Y vang lên, thân hình bắt đầu trở nên nhạt nhòa, dần dần trong suốt như
bọt nước, rồi biến mất. Tại tinh không chỉ còn lại tiếng gió đêm vi vu.