Long Nhất vừa nhìn Đông Phương Khả Hinh đã thấy buồn bực. Đông Phương Khả Hinh
nhìn thân ảnh đang phiêu phù tại không trung của Long Nhất. Đôi mắt xinh đẹp
lộ ra thần thái kinh ngạc, sau đó vẻ mặt đầy ác cảm hừ nhẹ một tiếng quay đầu
đi.
Long Nhất ngẩn ra. Không có đạo lý a. Đông Phương Khả Hinh sao lại có ánh mắt
ác cảm với hắn vậy? Nếu nàng dùng ánh mắt phẫn hận thì hắn sẽ không cảm thấy
kỳ quái.
Quang Minh giáo hội Thần Thánh Chấp Pháp Đội cũng không dừng tại phân hội lâu.
Một lát sau liền rời hoàng cung Nạp Lan đế quốc, cũng đã điều tra nguyên nhân
chết của Nạp Lan Vô Cực cùng với chuyện nhị hoàng tử Nạp Lan Vũ phản bội Quang
Minh thần, Long Nhất cũng cảm thán việc Nạp Lan Vô Cực gặp chuyện không may.
Xác hắn bị chủ giáo Quang Minh giáo hội chi nhánh Thương Nguyệt Thành dùng
Quang Minh pháp trận trấn tẩm cung của Nạp Lan Vô Cực. Bất luận ai cũng bị
Thần Thánh Chấp Pháp Đội ngăn chặn không được tiến vào.
Năm tên Hồng y Thần Thánh Chấp Pháp Đội hiện diện tại hoàng cung khiến Nạp Lan
văn cùng Nạp Lan Vũ hai huynh đệ đón tiếp hết sức ân cần.
“Không cần nhiều lời, dẫn chúng ta đến tẩm cung Nạp Lan Vô Cực.” Gã Hồng y tế
tự cầm đầu không kiên nhẫn, thanh âm cũng cực kỳ cao ngạo. Ngoại trừ Đông
Phương Khả Hinh là nữ tế tự ra thì đây hẳn là đầu lĩnh Thần Thánh Chấp Pháp
Đội.
“Vâng, vâng, đại tế tự thần thánh tôn kính, xin mời, ở bên này.” Nạp Lan Văn
cùng Nạp Lan Vũ tranh nhau mở đường cho bọn họ.
Một đội thị vệ nhanh chóng dẫn nhóm người đến tẩm cung Nạp Lan Vô Cực. Long
Nhất lúc này mới phiêu phiêu hạ xuống. Suy nghĩ một chút về sự khác thường của
Đông Phương Khả Hinh, lại suy nghĩ đến ả Hồng y nữ tế tự đầu lĩnh, lắc đầu đi
tới.
“Phu quân.” Ngay lúc này Nạp Lan Như Nguyệt mang theo Nạp Lan Như Mộng xuất
hiện trước mặt Long Nhất.
“Ngươi biết rồi à?” Long Nhất ôn nhu nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, một tay sờ sờ
đầu Nạp Lan Như Mộng.
Nạp Lan Như Nguyệt gật đầu. Ánh mắt kiên định cho thấy nàng đã vượt qua được
bi thương. Nàng đáp: “Phu quân, ta cũng nhanh đến xem, phụ hoàng qua đời, ta
là nữ nhi của người đến giờ vẫn chưa đi tế bái người. Thật sự là bất hiếu.”
Long Nhất tất nhiên sẽ không phản đối. Hắn dẫn hai tỷ muội Nạp Lan đi tới, chỉ
chốc lát sau đã đi đến tẩm cung Nạp Lan Vô Cực.
Tẩm cung đã bị Quang Minh ma pháp phong ấn, tản ra màu trắng nhũ nhu hoà. Nữ
tế tự đầu lĩnh dẫn đầu bước lên từng bước, thầm niệm chú ngữ. Pháp trượng
trong tay phát ra một đạo bạch quang. Ma pháp phong ấn dần dần biến mất. Một
làn hắc vụ từ tẩm cung Nạp Lan Vô Cực tẩm cung tán phát ra.
“Quả nhiên là khí tức Hắc Ám.” Nữ tế tự trầm giọng nói. Pháp trượng lại vung
lên, nàng cùng với bốn hồng y tế tự liền xuất hiện một đạo quang quyển phòng
hộ.
Năm tên hồng y tế tự đi vào trong tẩm cung Nạp Lan Vô Cực. Những người đứng
bên ngoài không ai dám bước vào một bước.
“Muội phu, sao ngươi lại tới đây?” Nạp Lan Văn thấy Long Nhất liền tiến lên
chào. Sau cuộc gặp với thần bí tiên tử, thái độ hắn hoàn toàn thay đổi. Hắn
biết Long Nhất là nhân vật thập phần trọng yếu trong kế hoạch của hắn.
“Chúng ta là người một nhà, nhạc phụ đại nhân có chuyện ta phải đến xem.” Long
Nhất nhàn nhạt cười nói. phía sau hai tỷ muội Nạp Lan cũng không thèm nhìn Nạp
Lan Văn. Chỉ hướng sự tập trung vào tẩm cung của phụ hoàng.
“Phải phải, người một nhà, chúng ta là người một nhà.” Nạp Lan Văn đắc ý cười.
Long Nhất chỉ nói hai câu, ánh mắt nhìn vẻ mặt âm lãnh của Nạp Lan Vũ. Hắn
thấy Long Nhất nhìn mình, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Tự thị Long Nhất đã
là người phe Nạp Lan Văn, giờ là địch của hắn.
“Như Nguyệt, Như Mộng. Các ngươi không phải muốn nhìn phụ hoàng một chút sao?
Theo ta đi vào thôi.” Long Nhất thi phóng một kết giới bao quanh hai nàng, kéo
tay hai nàng đi vào.
“Muội phu, ngươi không thể đi vào a. Chọc giận thần thánh tế tự tôn kính vậy
không thể đùa a.” Nạp Lan Văn vội vàng kêu.
Long Nhất khoát khoát tay, cũng không them quay đầu lại đi thẳng vào. Quản cái
gì tế tự, lo gì gặp quỷ đi thôi.
Long Nhất ba người tiến vào tẩm cung. Liền thấy nữ tế tự đầu lĩnh đang xem xét
khí tức Hắc Ám. Các hồng y tế tự khác đều đứng ở phía sau nàng.
“Ai đấy? Ai cho các ngươi vào?” Đông Phương Khả Hinh chứng kiến Long Nhất ba
người tiến đến, xoay người chất vấn.
Nạp Lan Như Nguyệt mặt cứng đờ, thầm niệm vài câu chú ngữ, trên tế tự bào xuất
hiện một ma pháp đồ án màu nhũ bạch. Đây là tiêu chí của thánh nữ Quang Minh
giáo hội. Thản nhiên đáp: “Ta là Thánh nữ Quang Minh giáo hội. Độc lập với
Thần Thánh Chấp Pháp Đội các ngươi, nhưng cũng không có quyền vung tay múa
chân với ta.”
Long Nhất trong lòng có chút kinh ngạc, liền vui mừng tươi cười. Hắn vẫn lo
lắng tương lai nếu mình cùng Quang Minh giáo hội xãy ra xung đột, vậy Nạp Lan
Như Nguyệt đã qua tẩy lễ của Quang Minh giáo hội sẽ lựa chọn theo phe nào.
Giờ này hắn chẳng phải lo lắng nữa bởi vì Nạp Lan Như Nguyệt mơ hồ bị cách làm
của mình đồng hóa. Nếu trước kia nàng căn bản không có khả năng nói ra những
lời này.
Đông Phương Khả Hinh nhất thời tắc tiếng, hừ một tiếng không nói nữa. Ánh mắt
nàng thủy chung cũng không có nhìn về phía Long Nhất, tựa hồ xem hắn như không
khí.
Lúc này, nữ tế tự cầm đầu đứng lên, xoay người nhìn Nạp Lan Như Nguyệt lại
nhìn Long Nhất, đột nhiên hạ khăn trùm đầu xuống.
Long Nhất liếc mắt một cái liền sáng ngời, đây là một cực phẩm thục phụ (phụ
nữ thành thục), cùng Tinh Linh nữ vương là cùng cấp bậc. Ngũ quan rõ ràng tuy
là không tinh xảo như Nạp Lan Như Nguyệt nhưng lại hình thành một cổ hương khí
vô cùng dụ hoặc. Đặc biệt mắt long lanh. Phong vận thành thục có lực sát
thương vô cùng lớn.
“Khải Lâm thánh tế tự!” Nạp Lan Như Nguyệt cả kinh nói. Sau đó dùng một lễ
tiết tiêu chuẩn của Quang Minh giáo hội. Tại Quang Minh giáo hội có hai đại
thần thánh tế tự Chu Địch cùng Khải Lâm đều tồn tại cực hạn như Quang Minh
giáo hoàng.
Khải Lâm nhẹ nhàng hoàn lễ: “Đây là phụ thân của thánh nữ, ngươi có quyền được
xem. Ta đã kiểm nghiệm qua Nạp Lan Vô Cực, quả thật vì tu luyện bị Hắc Ám lực
cắn trả mà chết, Thánh nữ có thể tự mình kiểm tra.”
Khải Lâm nói xong liền mở áo quan, lộ ra thi thể của Nạp Lan Vô Cực.
“A ……” Nạp Lan Như Mộng kêu hô, xoay người nhào vào lòng Long Nhất. Tấm thân
nhỏ nhắn phát run. Nạp Lan Như Mộng cũng cầm ống tay áo của Long Nhất, mặt một
mảnh tái nhợt.
Long Nhất đảo mắt qua thi thể Nạp Lan Vô Cực, không khỏi nhíu mày. Tử trạng
thật là kinh khủng. Chỉ thấy toàn thân da thịt đã biến thành màu đen. Hơn nữa
nhiều chỗ tét ra có thể thấy cả đầu khớp xương. Cả mạch máu đều hoá thành màu
đen. Đầu hắn càng thảm hơn, tựa như bị trăm người giày xéo.
“Phụ hoàng ……” Nạp Lan Như Nguyệt nước mắt tuôn trào, thân thể mềm mại như
nhũn ra.
Long Nhất ôm hai tỷ muội nhẹ giọng an ủi. Xem ra Nạp Lan Vô Cực với tội danh
phản bội Quang Minh thần đã bị chứng thật rồi. Loại thảm trạng này là điển
hình cho việc bị Hắc Ám lực cắn trả.
Khải Lâm nhìn Nạp Lan Như Nguyệt có chút không đành lòng than nhẹ một tiếng:
“Thánh nữ, nếu không cần kiểm tra lại thì ta sẽ sử dụng Quang Minh tịnh hóa
thuật.”
Nạp Lan Như Nguyệt run rẩy thân thể muốn ngăn lại, nhưng lại bị Long Nhất cản
lại.
Một trận quang mang nhu hoà xạ vào thi thể Nạp Lan Vô Cực. Sau một thời gian
ngắn liền hóa thành một đạo bạch quang tiêu tán. Cả cung điện toàn bộ Hắc Ám
khí tức đều tiêu tán.
Khải Lâm thâm thuý nhìn vào mắt Long Nhất, một lần nữa dựng mũ trùm, dẫn bốn
người còn lại ra khỏi tẩm cung Nạp Lan Vô Cực.
Nạp Lan Vô Cực là một tay kiêu hùng. Đáng tiếc anh danh cuối cùng lại bị hủy
trong tay hai người con ruột của mình, thật sự là đáng tiếc.
Long Nhất thi phóng một đạo ẩn thân thuật trên người Nạp Lan Như Nguyệt cùng
Nạp Lan Như Mộng và một an thần thuật, rồi mang các nàng quay về. Tâm tình trở
nên trầm trọng.
Lúc này trời dần tối, Long Nhất vừa nghĩ nhớ đến việc có hẹn với vài vị ma
pháp sư từng ngăn cản mình vào thành, liền rời hoàng cung hướng đến phân bộ
quân đội bên trong Thương Nguyệt Thành.
Tửu lâu chưa đóng cửa, chỉ có vẻ vắng lặng. Trước đây thì giờ này ở đây sẽ vô
cùng náo nhiệt, căn bản không như bây giờ, ngoại trừ tiểu nhị ngồi ngáp thì
không còn ai.
Chưởng quỹ liếc thấy Long Nhất mắt liền sáng ngời, tươi cười đón tiếp.
“Ta cùng mấy vị ma pháp sư bằng hữu có hẹn ở chỗ này, bọn họ tới chưa.” Long
Nhất hỏi.
“Nguyên lai là bằng hữu của các ma pháp sư đại nhân, tiên sinh xin theo ta.”
Chưởng quỹ cung kính dẫn Long Nhất dẫn lên cầu thang.
Trên lầu hai, chưởng quỹ vẫn không ngừng, dẫn Long Nhất lên lầu ba.
Long Nhất chau mày, hắn rõ ràng cảm giác được các ma pháp sư tại lầu hai, lầu
ba không có khí tức của ai cả.
Quả nhiên vừa đến lầu ba, chưởng quỹ dẫn Long Nhất đến trước một căn phòng
được bố hạ một kết giới. Sau đó thi lễ nói: “Thiên võng 352 tham kiến Thiếu
chủ. Đằng Long thành truyền đến tin tức khẩn cấp, thỉnh Thiếu chủ xem qua.”
Nói xong, hắn móc ra một cái ống trúc được phong ấn đưa cho Long Nhất, ống
trúc mặt trên có khắc một ký hiệu hình dáng ngọn lửa.
Long Nhất nhíu mày mở phong ấn xem qua thư tín, đảo mắt nhìn qua liền thần sắc
đại biến.
Đại biến ra sao? Vì sao hắn đại biến? Người khác sẽ cho các bạn rõ. Bye bye,
hoàn thành lời hứa hôm nay nhá.