Thương Lan Lịch cuối năm 8789 Tuyến phòng ngự Á Đặc Tư. Băng tuyết có tan một
ít nhưng cũng không thay đổi gì cho lắm. Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan đế
quốc liên quân phát động công kích phòng tuyến Á Đặc Tư mãnh liệt. Thương Lan
đại lục chiến tranh một lần nữa mở màn.
Vì Cuồng Long quân đoàn ém nhẹm tin tức, Nạp Lan đế quốc không hề tiến công.
Tất cả sứ giả truyền tin ai thóat được đều bị đánh chết. Nạp Lan đế quốc hai
đại quân đoàn cũng không có dấu hiệu lui lại. Điều này làm cho Kỳ Nã tướng
quân thống lĩnh tối cao quân trấn thủ phòng tuyến Á Đặc Tư tâm thần không yên.
Dựa theo loại tình hình này công kích liên tục với cường độ này, Phòng tuyến Á
Đặc Tư bị công hạ cũng chỉ là vấn đề thời gian. Đến lúc đó mình sẽ là là tội
nhân của Ngạo Nguyệt đế quốc.
Vì vậy, Kỳ Nã tướng quân chỉ còn trông chờ vào việc khi hai quân giao chiến
thì không ngừng nhắm vào chuyện hòang đế Nạp Lan đế quốc Nạp Lan Vô Cực vì Hắc
Ám lực cắn trả bị Quang Minh thần trừng phạt, truyền tin dữ cho hai vị hòang
tử để hai bọn chúng vì đó mà tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, khiến triều chính
rối ren, thổ phỉ đạo tặc hoành hành. Mà tin tức lọai này dám chắc chưa truyền
tới hai quân đòan đang công chiếm Á Đặc Tư phòng tuyến. Phỏng chừng không bao
lâu tin này sẽ được truyền tới.
Trên vùng biên cảnh phương bắc của Ngạo Nguyệt đế quốc, một nam một nữ đang
một trước một sau cùng hành tẩu trên tiểu lộ. Nam thập phần anh tuấn, mái tóc
màu xanh biếc vững bước, nhưng xung quanh hắn lại tán phát ra một làn sương
lạnh. Vẻ lạnh lùng tán phát ra một cổ khí tức hàn băng, trên mặt tựa hồ viết
bốn chữ: “Muốn sống chớ lại gần”.
Nữ tử tòan thân vận trang phục tế tự màu hoàng kim, đầu đội khăn trùm màu
trắng, không nhanh không chậm đi trước.
“Soạt” một lọai độc xà có hoa văn màu đỏ từ bụi cỏ bò ra, chỉ vừa mới cất đầu,
liền thấy một đạo hàn khí xuất ra, độc xà đã đứt thành hai mảnh. Mỗi mảnh đều
bị đóng băng nằm trên mặt đất.
Ti Bích quay đầu lại, phía sau Lệ Thanh cũng dừng cước bộ, cách nàng năm bước.
Từ lúc xuất phát tới nay đều là như thế này. Hắn thủy chung đứng ở phía sau
nàng, vẫn duy trì khoảng cách này.
“Lệ Thanh, phía trước có một dòng suối nhỏ. Chúng ta nghỉ tạm một chút rồi lại
đi.” Ti Bích nhẹ giọng nói. Ngữ khí có chút bất đắc dĩ. Từ khi hắn tại thiên
ngục đã trải qua khảo nghiệm trí mạng, liền dễ dàng tiếp nhận vị trí Mạc Tây
Tộc tộc trường. Hắn vừa lên liền tuyên bố đổi tộc quy của tổ tông nhất phu
nhất thê đỗi thành nếu cam tâm tình nguyện thì không phải chịu hạn chế. Bởi
vậy đã khiến tộc trưởng tiền nhiệm cùng Đại trưởng lão mãnh liệt phản đối.
Nhưng Lệ Thanh vô cùng kiên trì. Hắn ở phương diện này lại kiên quyết không
đổi ý. Dụng ý của hắn là kích phá tư tưởng trước tiên… tìm cha mình vốn là tộc
trưởng tiền nhiệm thuyết phục. Ngay sau đó tìm các vị trưởng lão còn lại
thuyết phục. Chuyến này truyền thống ngàn năm của bộ tộc bị hắn viết lại hết.
Ti Bích đối với điều này thập phần cảm động. Nàng biết hắn hết thảy đều là để
mình cùng Long Nhất có thể ở cùng nhau. Chân thành cảm kích. Nàng vẫn định
xưng hô Lệ Thanh là tộc trường nhưng hắn khước từ lại dùng quyền tộc trường ra
lệnh nàng xưng hô thẳng tên. Càng làm cho nàng không được tự nhiên chính là
hắn cũng xưng hô nàng là Thiếu phu nhân. Nói chuyện thân tình vài lần, hai
người thủy chung nhất trí xưng hô tên họ với nhau.
Lệ Thanh gật đầu xem như đồng ý. Nhóm lên một đống lửa, mang hai con hỏa thỏ
cạo lông rửa sạch liền đứng lên.
Ti Bích cởi khăn trùm đầu xuống, sững sờ nhìn đống lửa đang bao phủ xung quanh
đôi hỏa thỏ. Bỗng nhiên giữa ngọn lửa hiện lên một gương mặt quen thuộc cùng
nụ cười nửa miệng. Nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp Long Nhất. Mọi chuyện xảy ra
đã lâu mà tựa như mới ngày hôm qua. Lúc ấy hắn cũng nướng thỏ như thế này, vẻ
mặt cực kỳ vô lại. Dĩ nhiên lúc đó nếu nghĩ rằng nàng sau này trở thành hôn
thê của hắn thật khiến Ti Bích thấy ghê tởm.
Vừa nghĩ, khóe miệng không tự chủ được lộ ra một nụ cười làm say đắm lòng
người.
Mà Lệ Thanh nhìn Ti Bích mỉm cười ngây ngốc, trong lòng đau đớn như bị kim
đâm. Hắn biết người con gái hắn yêu thương trước mặt này đang nhớ đến người
khác, hắn cả đời cũng không sánh được với người đó.
Lệ Thanh cầm nhánh cây trên tay xoay xoay. Tối thiểu nàng từng khóc vì mình,
mặc dù chỉ xem nhau là bằng hữu nhưng như thế cũng đã khiến hắn thỏa mãn rồi.
Là bản thân hắn muốn điều này, vì để có vị trí này, âm thầm trở thành nhiếp
thân hộ vệ nàng và để báo đáp thâm tình của Long Nhất, báo đáp ý nguyện của
Long Nhất là mong hắn bảo hộ thật tốt cho người con gái hắn yêu.
Mùi thịt thỏ bắt đầu thơm lừng. Màu thịt đã biến thành màu vàng tươi. Lệ Thanh
gỡ xuống đưa một xâu cho Ti Bích rồi cũng tự cầm lấy một xâu đứng lên.
Bỗng ngay lúc này không trung đột nhiên xuất hiện một trận ba động ma pháp
mãnh liệt. Một trận Lưu Tinh Hỏa Vũ nhắm hướng họ đáp xuống. Bất quá, vẫn còn
cách bọn họ còn một khoảng. Nhưng mỗi khối hỏa cầu đều mang theo hơi nóng
khủng khiếp bay về phía bọn họ.
Hàn băng chi kiếm chợt lóe, nhóm hỏa cầu bị phách tán, Lệ Thanh khuôn mặt tuấn
tú lạnh như băng sa sầm lại.
Cách đó không xa truyền đến một tràn tiếng kêu của ma thú, còn có tiếng quát
của nữ nhân. Ngay sau đó một trận mưa đá rợp trời nện xuống. Ti Bích thi phóng
một đạo Quang Minh kết giới, từng khối đá khổng lồ nện vào kết giới màu trắng
vang lên tiếng phanh phanh.
Một đầu hỏa sư B cấp chạy ra, bị trận mưa đá rơi trúng kêu “ngao ngao” không
ngớt trực hộc máu. May là không trúng chỗ trí mạng. Nó cấp tốc chạy tới hướng
Lệ Thanh cùng Ti Bích đang đứng.
Lệ Thanh sát khí chợt lóe lên trong mắt. Trong tay Hàn Băng Kiếm bắn ra một
đạo hàn mang. Trong nháy mắt xuyên thấu yếu hầu hỏa sư, huyết vụ phun ra, hỏa
sư từ từ qụy xuống, không động đậy.
Lúc này, ba thân ảnh yểu điệu bay vút đến trước mặt Lệ Thanh và Ti Bích, chậm
rãi hạ xuống. Cả ba đều mặc ma pháp bào, đều là những trang tuyệt sắc. Trong
đó hai người mặc hỏa hệ pháp bào, một người mặc Quang Minh tế tự bào. Các nàng
nhìn hỏa sư đang nằm rồi bắt đầu đánh giá Lệ Thanh cùng Ti Bích.
“Xin lỗi, chúng ta truy bắt hỏa sư làm ảnh hưởng các ngươi.” Cô gái mặc Quang
Minh tế tự tiến lên, âm vực nhẹ nhàng thi lễ và nói lời xin lỗi. Khí chất nàng
cho người đối diện có cảm như làn gió nhẹ thóang qua làm tâm hồn thư thái.
“Không có việc gì, ngươi cũng là tế tự Quang Minh giáo hội sao?” Ti Bích nhìn
cô gái mặc tế tự bào, không khỏi lòng sinh hảo cảm.
“Đúng vậy, tỷ tỷ cũng là tế tự à? Bất quá nhìn trang phục tỷ tỷ hình như là
thánh nữ Ti Bích. Chỉ bất quá ngươi dám chắc không phải.” cô gái cười nhạt
nói, nếu đúng vậy thật tốt lắm.
Ti Bích cười cười, trả lời: “Ngươi như thế nào biết là ta không phải?”
“Còn phải hỏi sao? Ai cũng biết Thánh nữ Ti Bích trên mặt có một khối thai ký
màu huyết dụ.” Một trong số còn lại mặc hỏa hệ ma pháp bào nói, nàng có một
mái tóc màu đỏ rực.
Ti Bích sờ sờ gương mặt bóng loáng của mình, cười cười không nói. Vừa rồi nàng
cẩn thận đánh giá ba thiếu nữ này thoạt nhìn so với nàng nhỏ tuổi hơn chút.
Mỗi người đều đẹp tuyệt trần. Hơn nữa thực lực các nàng ít nhất cũng đạt cảnh
giới Đại ma pháp sư. Bất quá, nàng đại khái đoán được thiếu nữ tóc đỏ mặc hỏa
hệ ma pháp sư bào có thân phận như thế nào bởi vì cô gái này nhìn rất thu hút,
hẳn là cháu gái hỏa hệ đại ma tầm sư Phổ Tu Tư, nữ tử thiên tài Lâm Na.
“Làm quen một chút nhé, ta là tế tự Tây Môn Vô Hận.” Tây Môn Vô Hận cười tự
giới thiệu.
“Ta gọi là Long Linh Nhi.” Long Linh Nhi thản nhiên gật đầu.
“Ta là Lâm Na.” Lâm Na cười nói.
Ti Bích cùng Lệ Thanh sắc mặt cùng biến đổi, kinh ngạc nhìn tam nữ. Long Linh
Nhi là cô gái thiên tài có hỏa thổ song hệ danh chấn đại lục. Danh tiếng nàng
đến mức mọi người đều biết cũng bởi vì sự kiện cưỡng gian năm đó. Nhân vật gây
nên sự kiện đó là Long Nhất của dòng dõi Tây Môn thế gia, anh của Tây Môn Vô
Hận.
Nhìn vẻ mặt hai người, Lâm Na đang tươi cười nhất thời trầm mặt xuống, ý thức
được bọn họ nghĩ tới sự kiện đó liền nói: “Linh Nhi, Vô hận, chúng ta đi, hừ.”
Long Linh Nhi hé miệng, mặc dù sự kiện đó đã phai nhạt, hơn nữa chính mình
cũng yêu Long Nhất. Nhưng trong lòng thủy chung vẫn tồn tại mặc cảm. Nàng vẫn
còn quan tâm đến ánh mắt của người khác.
“Chờ một chút, đừng đi vội.” Ti Bích gọi.
Lâm Na không quan tâm hừ lạnh một tiếng, kéo Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi
bay lên.
Lúc này, Lệ Thanh thân hình chợt loé, ngăn ở trước mặt tam nữ. Hắn biết một
trong ba cô gái này là đàn bà của Long Nhất, một là muội muội, ngữ khí liền
hoãn hòa đi chút ít. Nhưng nghe xong liền chớp lên chặn tam nữ lại nói: “Thiếu
phu nhân, tiểu thư xin dừng bước.” Tam nữ nhất thời sững sờ. Thiếu phu nhân
cái gì? Tiểu thư cái gì? Đầu óc ngươi có vấn đề gì không?
“Uy, ngươi là ai? Thiếu phu nhân nào ở đây?” Lâm Na tức giận trùng trùng, bổn
tiểu thư còn chưa xuất giá.
“Không phải gọi ngươi.” Lệ Thanh lạnh lùng đáp. Mắt lại nhìn về phía Long Linh
Nhi cùng Tây Môn Vô Hận.
Ti Bích lúc này đã đoán được điều gì đã chọc giận các nàng, nàng tỏ ra áy náy:
“Xin lỗi, các ngươi không nên hiểu lầm, ta chỉ là có chút kinh ngạc, trong ba
người có hai người là người có quan hệ mật thiết với Long Nhất.”
Nghe được Ti Bích biết Long Nhất mà không phải Tây Môn vũ. Tây Môn Vô Hận dám
chắc nàng là người của Nhị ca.
“Ta tên Ti Bích, vị…này là bằng hữu của Long Nhất, Lệ Thanh.” Ti Bích mặt ửng
đỏ. Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được muội muội Long Nhất với chị em cùng
thuyền và cũng là phụ nữ của hắn – Long Linh Nhi.
“Ti Bích!” tam nữ kinh ngạc, tì nữ Lâm Na thầm nghi nhớ trong lòng danh tự
này. Tây Môn Vô Hận cùng Long Linh Nhi đều biết Ti Bích cùng Long Nhất nhất
mực tình thâm. Nguyên lai đều là người nhà.
“Thực ra là như thế này, ta thật sự có hình thai kí màu đỏ. Nhưng sau khi cùng
Long Nhất vào Lôi Thần cấm khu, không biết như thế nào lại biến mất.” Ti Bích
biết các nàng đang nghĩ gì. Vì vậy liền giải thích. Tiếp theo bàn tay nhỏ bé
nhoáng lên, thoáng một cái Quang Minh pháp trượng xuất hiện trong tay chứng
minh thân phận nàng.
Long Linh Nhi khẽ run nhẹ trong chốc lát, đột nhiên tiến lên hai bước, có chút
thẹn thùng nói: “Tiểu muội Long Linh Nhi, ra mắt tỷ tỷ.”