Phong Lưu Pháp Sư – Chương 436: Tuyến phòng ngự – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 436: Tuyến phòng ngự

Mọi người như choàng tỉnh cơn mê, mạnh dạn bước tới. Mà cách ứng xử của nữ tử
mang lại cho người khác cảm giác thập phần ưu nhã.

Long Nhất đứng tại góc phòng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nữ nhân,
trong lòng thầm than vãn. Người con gái này toàn thân toát ra quý khí không
bình thường. Khuôn mặt xinh đẹp thuộc hàng nhất lưu. Đôi ngọc thỏ trước ngực
vươn cao như muốn bứt phá ngọai y mà ra. Chiếc eo thon nhỏ được bộ lễ phục bó
sát như điểm thêm nét xuân tình hấp dẫn mọi ánh mắt xung quanh. Chẳng biết ai
có thể có được vị tuyệt thế giai nhân này.

Đang lúc mắt hắn đảo tới đảo lui đánh giá thì nữ tử đó đột nhiên nhìn sang
hướng Long Nhất, khóe môi hé nụ cười.

Long Nhất nhíu chặt mắt lại, ánh mắt tập trung nhìn về phía nàng. Muốn nhìn
xuyên thấu nàng, nhưng ánh mắt nàng như bao phủ một tầng ngăn trở mông lung,
vô pháp xuyên thấu.

Mỹ nhân trong đại sảnh đi quanh một vòng, liền được Nạp Lan Văn đưa vào hậu
thính. Lúc này tất cả mọi người vẫn còn bàn tán về nàng.

Đáp án nhanh chóng được hé lộ. Mỹ nhân này trong lòng Nạp Lan Văn chắc chắn có
địa vị không nhỏ. Nói không chừng là người đứng phía sau thao túng Nap Lan
Văn. Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy một chút ba động ma lực nào từ nàng,
thực không thể đoán nàng xuất thân từ thế lực nào.

“Phò mã gia, Đại hoàng tử có lời mời người.” Lúc này, một ả cung nữ thanh tú
hướng đến Long Nhất nói.

Long Nhất thầm nghĩ một lúc. Gật đầu theo sau cung nữ nhắm phương hướng hậu
thính bước đến. Có lẽ đợi lát nữa nhưng không biết tại sao nữ nhân bí ẩn này
lại khiến mình sinh ra cảm giác thân thuộc.

Bước vào hậu thính, chỉ thấy nữ nhân bí ẩn ngồi trên thượng vị, Nạp Lan Văn
ngồi phía bên phải.

“Muội phu, mau mau lại đây. Tiên tử muốn gặp ngươi.” Nạp Lan Văn hướng đến
Long Nhất nói.

Long Nhất chuyển thân đi tới, cũng không ngồi xuống mà đứng đánh giá vị tiên
tử này. Con mắt… thật sự rất đẹp. Nhưng có gì đó không đúng. Mình hình như
cũng đã gặp qua. Cái mũi cũng không sai, nhưng là rốt cuộc cảm giác quen thuộc
này từ đâu mà có đây? Long Nhất trầm tư không lí giải được.

“Tây Môn thiếu gia, ngươi không ngồi xuống sao?” Tiên tử thần bí không có chút
phản ứng gì thản nhiên cười nói.

“Không ngồi, ta đứng tương đối thoải mái.” Long Nhất cười hắc hắc. Cái mũi hít
hít, mùi thơm tự nhiên, không nồng không đạm, hương vị không hình dung được,
càng không có người đàn bà nào có thể so sánh được.

“Muội phu. Hay là ngồi xuống đi. Như vậy mà đứng thì đối với tiên tử hơi bất
kính đó.” Nạp Lan Văn nói.

Long Nhất nhún nhún vai ngồi xuống, hai chân khoanh lại. Hai tay buông thỏng
nhìn chằm chằm tiên tử thần bí. Cười nói: “Tiên tử thần bí sao. Tên quả thật
bất phàm, không biết là tiên cảnh nơi nào?”

“Lai lịch của ta ngươi không cần biết. Chúng ta bây giờ cùng bàn bạc xem như
thế nào mới có thể đưa Nạp Lan hoàng tử đăng ngôi hoàng đế.” Tiên tử thần bí
vẻ mặt nhu hòa, ngữ khí từ tốn không nhanh không chậm, mang theo một loại tiết
tấu thật kì lạ khiến người nghe cực kì thấy phấn chấn hẳn lên.

“Phải phải. Thỉnh tiên tử chỉ điểm giúp.” Nạp Lan Văn cung kính nói, nhắc tới
ngôi hoàng đế hắn dường như không đợi được.

“Ta biết rõ là Nạp Lan Vũ sau lưng có Hắc Ám giáo hội làm chỗ dựa. Nhưng U
Minh tế tự Hắc Ám giáo hội Lạp Pháp Nhĩ dễ gì lưu hắn bên người.” Thần bí tiên
tử nói.

Long Nhất ngẩn người. U Minh tế tự Lạp Pháp Nhĩ, vậy không phải bí truyền đệ
tử sao? Xem ra Hắc Ám giáo hội quả thật tham dự vào. Chỉ là vị thần bí tiên tử
này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Quang minh giáo hội? Cũng không quá dễ
đoán ra.

“Không nghĩ tới Nhị đệ với hoàng vị tỏ vẻ không màng nhưng lại ngầm sắp đặt.
Vậy thì ngôi vị hoàng đế càng không cần nói, như thế nào cũng không thể rơi
vào tay hắn, bằng không Nạp Lan đế quốc hoàn toàn bị hắn biến thành chi nhánh
của Hắc Ám giáo đình.” Nạp Lan Văn vẻ mặt chánh khí nói. Hắn cũng không nghĩ
ra rằng, bây giờ Nạp Lan đế quốc đã bị hai huynh đệ bọn họ minh tranh ám đấu,
trở thành một trường hỗn loạn.

“Vậy là, Đại hoàng tử quả thực nên cố gắng a.” Long Nhất giả bộ tỏ ra quan tâm
nói.

“Bổn hoàng tử nhất định cố gắng, chỉ là binh mã của Nhị đệ có trong tay còn
nhều hơn ta. Tuyến phòng ngự Á Đặc Tư chỉ có hai đại quân đoàn vừa chậm chạp
lại không có tin tức nào truyền về.” Nạp Lan Văn vẻ mặt buồn rầu, quả thực tỏ
ra là một người ngu ngốc.

“Không cần lo lắng, có Tây Môn thiếu gia tương trợ ngươi. Mọi chuyện nhất định
có thể giải quyết.” Tiên tử thần bí nhẹ nhàng nói. Chuyển hướng sang Long Nhất
mang theo một tia tiếu ý.

Nạp Lan Văn vui vẻ. Tiên tử đã dạy như vậy nhất định là muội phu này có thể
giúp hắn, hắn vội vàng nói: “Muội phu, kế tiếp nên như thế nào đây. Xin hãy
chỉ dạy ta.”

Long Nhất trừng mắt nhìn thần bí tiên tử một cái, người đàn bà này tất nhiên
là cố ý.

“Kỳ thật chuyện này rất đơn giản, Nạp Lan Vũ phía sau không phải Hắc Ám giáo
hội sao? Vậy chỉ cần dựa vào điều này thì có thể khiến hắn không còn nơi dung
thân.” Long Nhất cười nói.

“Đúng rồi, muội phu thật sự là thông minh, chỉ là không có chứng cứ cũng sẽ
không ai tin.” Nạp Lan Văn vỗ tay một cái. Nhưng lập tức lại tức giận.

Long Nhất lắc đầu, thật sự là một tên đần độn, thương cảm cho Nạp Lan Vô Cực
một đời anh danh, lại sanh hạ hai người con ngu ngốc.

“Không có chứng cớ chẳng lẽ không thể tạo chứng cớ sao? Hơn nữa Quang Minh
chấp pháp đội không phải sẽ lập tức tới sao.” Long Nhất hắc hắc cười nói.

Nạp Lan Văn chợt hiểu ra, cảm thán Long Nhất cao minh, trong lòng đã bắt đầu
tính toán.

“Chúng ta đã từng gặp qua sao?” Long Nhất tịnh không bỏ qua, hướng đến thần bí
tiên tử hỏi.

“Ngươi đối với mỗi nữ hài tử đều truy hỏi như vậy sao?” Tiên tử thần bí cười
lãnh đạm đáp.

Long Nhất ung dung cười trả lời: “Choáng thật, chúng ta nhất định đã gặp qua ở
đâu rồi, hoặc là đây vốn không phải chân diện mục của nàng.”

Tiên tử thần bí không nói gì, dứt khoát không đáp lời Long Nhất.

Long Nhất vung cự chưởng lên tại hậu viện thi phóng lôi thần lĩnh vực, một tia
chớp hướng Tiên tử thần bí đánh tớiấTTi ngờ thân hình Thần bí tiên tử trong
suốt như gương chợt lóe lên, bàn tay Long Nhất xuyên thấu hư ảnh của nàng,
nhưng trong khi Long Nhất thu hồi cự chưởng thì Tiên tử thần bí lại quỷ dị
xuất hiện tại chỗ cũ, tốc độ cực nhanh tựa như chưa hề rời đi.

Long Nhất kinh ngạc, quả nhiên có vài phần bản lãnh, nàng tựa hồ không bị lĩnh
vực của mình ảnh hưởng. Long Nhất liền vung tay lên xuất ra điện võng, tinh
thần lực bắt đầu giam cầm phiến không gian này lại.

Thần bí tiên tử không tránh né, trên người xuất hiện một tầng oánh quang, điện
võng bao phủ khắp thân nàng nhưng không có một điểm phản ứng, hơn nữa nàng đối
với tinh thần giam cầm cũng hề có chút không hãi sợ, dễ dàng tiến lên hai
bước, khẽ cười nói: “Uổng phí khí lực thật, ngươi công kích quá yếu.”

Long Nhất vừa thu hồi lĩnh vực, cũng không hề công kích, chỉ là trầm tư nhìn
người phụ nữ này. Không có lí nào, cho dù một con kiến cắn xé cũng phải có
chút cảm giác, nhưng người phụ nữ này lại căn bản không phải vậy, vừa rồi mình
công kích hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào, dù là tấm thân bất tử cũng
phải xảy ra thương tổn nhất định chứ.

Long Nhất vừa nghĩ lại muốn thử lại, mà vị Tiên tử thần bí tựa hồ có vẻ hứng
thú nhìn Long Nhất, lại tán phát ra xung quanh một mùi hương kì lạ.

“Không có khả năng”, Long Nhất lắc đầu, lại vươn tay, thong thả hướng Tiên tử
thần bí vẫy đến.

Tiên tử thần bí vẫn như cũ không tránh không né, chiếc cổ nhẵn nhụi trắng như
tuyết dĩ nhiên lạc vào trong ma trảo của Long Nhất. Long Nhất ngẩn ra, cảm
giác được bàn tay mình truyền đến từng trận cảm giác mềm mại.

“Định giết ta sao?” Thần bí tiên tử hỏi nhưng lại phảng phất như không hề bị
người khống chế ngược lại khinh thường cười hỏi.

Long Nhất không nói, trên tay đột nhiên kình khí bạo phát, cự chưởng như gọng
kềm sắt trong nháy mắt co rút lại, nhưng trong nháy mắt chiếc cổ trong tay
biến thành một tầng không khí, nhưng đầu nàng lại rõ ràng nằm phía trên bàn
tay mình, đang cười cười nhìn hắn.

“Đây là pháp thuật gì?” Long Nhất không nhịn được sợ hãi.

“Tiểu pháp thuật, là ngươi quá yếu.” Tiên tử thần bí khẽ cười nói.

Long Nhất bình định tâm tình, đánh giá tiên tử thần bí từ trên xuống dưới một
phen, đột nhiên cười nói: “Ngươi có dám để ta thử nghiệm một lần nữa.”

Thần bí tiên tử kinh ngạc nhìn vào cặp mắt Long Nhất, chẳng lẻ hắn đã tìm ra
bí mật của mình nhanh như vậy, tò mò nỗi lên liền dễ dàng gật đầu đồng ý.

Long Nhất lần nữa thủ chưởng hướng đến cổ tiên tử thần bí, rất chậm, tựu như
phim chiếu chậm. Động tác bình thường, cách cổ nàng chỉ một khe hở nhỏ. Thủ
chưởng Long Nhất dùng ở đó. Hắn cảm giác được nhiệt độ làn da nàng, chứng minh
này đã chứng thực được cổ của nàng là thực không giả.

Bàn tay Long Nhất chậm rãi dời xuống, dừng lại tại trước bộ ngực ngạo nghễ của
Tiên tử thần bí.

Thần bí tiên tử đã nhận ra không ổn, vừa muốn mở miệng, đột nhiên thấy Long
Nhất xạ nhãn chằm chằm nhìn một nơi, nàng cũng không tránh khỏi cũng bị hút
tới. Nhưng vào lúc này, nàng cảm thấy vú mình bị một luồng khí nóng bao phủ,
ngay cả núm vú cũng bị miết miết vài cái.

“Ngươi ……” Tiên tử thần bí bay ngược hai bước, trừng mắt nhìn Long Nhất. Trên
người bạch quang chợt lóe lên rồi biến mất.

“Không gian ma pháp, chẳng lẻ cũng là xuất thân từ Di Thất chi thành sao?”
Long Nhất cảm giác được ma pháp nguyên tố ba động, lẩm bẩm nói.

Suy nghĩ lại, Long Nhất càng phát giác tiên tử thần bí này thật sự rất khả
nghi. Từ đầu tới cuối nàng cũng không xuất thủ. Hơn nữa nàng tán phát khí tức
cao quý, nhưng tựa hồ còn mãnh liệt hơn hắn. Dĩ nhiên hắn cũng tiếp xúc qua
chiếc cổ của nàng, nói như thế nào cũng là có thực, đối với người xuất thân từ
tầng lớp quý tộc thì đây đích thực là xỉ nhục.

Còn nữa, nàng nếu không có khả năng công kích ngược lại mình thì đã không tỏ
ra thong thả như vậy, tự mình giở trò mò mẫm nàng, tình huống thập phần hung
hiểm đó có thể dễ dàng nhìn ra. Mà phản ứng của nàng cũng thật đặc biệt,
thường khi bị kẻ khác mạo phạm. Theo lý mà nói người phụ nữ khi bộ vị trọng
yếu bị người tập kích như thế cũng sẽ bạo nộ. Nhưng nàng lại có thể kìm chế,
cũng không có động hỏa, điều này không kì quái sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.