“Công tử, là do vị thần bí tiên tử này hiểu lầm thôi. Việc phục vụ thiếu gia
hôm nay sẽ hoàn toàn miễn phí. Chuyện này bỏ qua đi ha.” Mộc Hàm Yên cười nói
với hoa phục công tử.
“Không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Lão tử không phải là người dễ tha thứ ……
nhưng nếu là lão bản nương để tại hạ tiếp tục SM giống như vừa rồi thì việc
này cũng có thể bỏ qua.” Hoa phục công tử mệnh căn chưa bị huỷ hoại, lại bắt
đầu động sắc tâm.
Mộc Hàm Yên sắc mặt chợt biến, cười trả lời: ” một lần SM nữa à, người đâu,
đưa hắn vào hậu viện của ta.”
Hoa phục công tử thần sắc vui vẻ, vừa định mở miệng thì bị hai tên võ sỹ thân
thể cường tráng mang hắn xuống lầu vào hậu viện, ngang qua các sương phòng
khác hắn vẫn nhương nhương đắc ý.
“Lão bản nương, ngươi thật sự ……” Nhân Nhân nhìn Mộc Hàm Yên muốn nói lại
thôi.
Mộc Hàm Yên thần bí cười cười. Hai cô gái phía sau nàng cũng có vẻ mặt rất kỳ
quái, dường như muốn cười mà không dám cười.
“Nhân Nhân.” Long Nhất vừa bước đến vừa gọi.
Nhân Nhân cả người chấn động, lộ thần sắc không dám tin, quay đầu thấy Long
Nhất với gương mặt tươi cười quen thuộc không khỏi kinh hãi.
“Long Nhất, ngươi như thế nào lại ở đây?” Nhân Nhân tiến lên hai bước, đột
nhiên mặt đỏ bừng cúi đầu xuống. Nhớ kỹ đêm Long Nhất sắp rời Thương Nguyệt
thành, nàng đã ngũ say trong lòng Long Nhất. Lúc này gặp lại tình cảnh gợi nhớ
lại khiến nàng hơi xấu hổ.
“Nguyên lai các ngươi biết nhau. Vậy không quấy rầy các ngươi nữa.” Mộc Hàm
Yên cười cười dẫn hai cô gái đi về hướng nội viện.
Hai người gặp lại nhưng không biết nói gì. Long Nhất chỉ cười cười mà Nhân
Nhân cũng không biết nên nói gì đưa tay vân vê tà áo.
“Thế nào? Lão bằng hữu gặp lại mà không hỏi han gì sao?” Long Nhất cười hỏi.
Nhân Nhân tâm tình đang khẩn trương bị Long Nhất trêu chọc một chút liền bình
tĩnh lại, nàng đi đến trước mặt Long Nhất hỏi: “Có thật là lão bản nương sẽ
làm cái…kia cho tên biến thái đó chiếm tiện nghi không?”
Long Nhất cười hắc hắc, đáp: “Muốn biết không? Chúng ta đi xem thử.”
Hai người âm thầm đi tới hậu viện. Vừa vào liền mơ hồ nghe được vài tiếng kêu
như người ta đang giết heo.
“Hình như là âm thanh của tên biến thái, hắn sao lại la lên thê thảm vậy?”
Nhân Nhân nghi hoặc hỏi.
“Ngươi cũng nói là hắn biến thái mà, người như vậy không đoán theo lẽ thường
được, hắn kêu càng thảm biết đâu chừng lại càng vui vẻ.” Long nháy nháy mắt.
“Nói sao thì cũng nên nhìn qua một cái đi.” Nhân Nhân tò mò nói.
Long Nhất nén cười gật đầu. Không cần nhìn cũng biết Mộc Hàm Yên đang hành hạ
tên tiểu tử đó rồi. Nhưng không biết là đang áp dụng kiểu nào thật là tò mò.
Hai người theo thanh âm đi tới, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng lớn.
“Lão Tứ, ngươi còn khỏe không, đến phiên ta rồi, đã lâu rồi không dùng qua
loại đoạn côn độn thịt.” Lúc này tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Lão Tam, đợi lát nữa ca ca ta còn món đặc biệt.” Người kia thanh âm hổn hển
cười nói.
Nhân Nhân huých huých Long Nhất. nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ làm gì?”
Long Nhất vẻ mặt quái dị, Mộc Hàm Yên này quả thật cay cú, khó trách hai nha
đầu bên người nàng lộ ra vẻ mặt như thế.
“Đừng làm phiền bọn họ. Chúng ta đi đi.” Long Nhất kéo tay Nhân Nhân, nếu nàng
mà nhìn qua cảnh đó thì không chừng từ nay về sau trong lòng bị ám ảnh.
“Có được xem bao nhiêu kiểu biến thái đâu. Ngươi chờ ta một lát, ta xem một
chút đã.” Nhân Nhân không chịu vùng ra, nhẹ nhàng đi tới trước đẩy cửa phòng.
Đang muốn nhìn rõ một chút, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, bị Long
Nhất một tay bị mắt một tay vịn vào mông rồi bị nâng lên.
Không đợi Nhân Nhân kháng nghị. Long Nhất nhanh chóng bay khỏi liễu Thúy Yên
các, hạ xuống trên hải than.
Buông Nhân Nhân ra, Long Nhất ngồi xuống hải than cự thạch, nhìn tầng tầng
sóng biển, thanh âm rì rào vang động không dứt.
“Long Nhất, ngươi sao không cho ta xem.” Nhân Nhân đi tới bên người Long Nhất
huých vai một phát.
“Sợ ngươi bị ám ảnh ăn không ngon, đầu óc ngươi không biết nghĩ à?” Long Nhất
quay đầu cười nói, đột nhiên thấy Nhân Nhân nhếch khóe miệng, đột nhiên ý thức
được chính mình rút lui. Nàng căn bản cái gì cũng biết rồi.
Nhân Nhân làm mặt quỷ, cha nàng bảo hộ rất kỹ, không có bị nhiều cái xấu ảnh
hưởng. Nhưng dù sao cũng có nghe qua bọn quý tộc có một số kẻ đồng tính chi
luyến. Nàng cũng không phải tiểu hài tử, nghe được đối thoại vậy thì sao không
rõ.
“Sao cũng được, ngươi như thế nào lại tới Thuý Yên các.” Long Nhất cười trừ
nói sang chuyện khác.
Nhân Nhân vẻ mặt buồn bã, nhưng tinh thần lập tức khởi sắc cười nói: “Chỉ là
nghĩ chỗ chơi vui, muốn xem coi làm nam nhân cảm giác ra sao.”
Long Nhất im lặng, một lúc sau mới nhìn ra biển rộng nói: “Nhân Nhân không nên
lưu luyến mãi quá khứ, có một số chuyện hãy để gió cuốn đi.”
“Ta biết, chỉ là khống chế không được. Chính mình cũng không biết đó là loại
tâm tình gì, có thể chỉ là không cam lòng, ta lần đầu tiên thích một người lại
thành như vậy.” Nhân Nhân nắm chặt tay, ngữ khí có chút bi phẫn.
“A đầu ngốc, lâu như vậy rồi cũng nên buông rồi đó. Ngươi có thể thử cùng tên
nhóc nào đó gặp gỡ mà.” Long Nhất vỗ vỗ đầu Nhân Nhân, có chút đồng tình với
nàng, ai có thể nghĩ mình cũng giống cô gái này, loại…đả kích này không phải
ai cũng chấp nhận được.
“Ta đối với nam nhân không có cảm giác.” Nhân Nhân uể oải đáp, cha nàng từng
giới thiệu qua vài vị nam nhân ưu tú để nàng lựa chọn nhưng nàng căn bản là
không một chút hứng thú.
Long Nhất không nói gì, nhớ tới đêm đó khi Nhân Nhân ngủ trong lòng mình mà
lại tự tin hắn không làm gì nàng khiến hắn thật sự bị đả kích a.
Nhân Nhân thấy vẻ mặt Long Nhất, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thư thái
rất nhiều. Kỳ thật nàng cũng có chút cảm giác đối với Long Nhất. Dường như có
niềm tin mãnh liệt vào hắn. Hắn làm cho nàng rất an tâm, ngực phập phồng càng
lúc càng nhanh nhưng nàng sẽ không nói cho hắn biết.
Cảnh mặt trời lặn trên bãi biển thập phần diễm lệ, một mảng đỏ bừng nhiễm đỏ
một mảng đại dương xa xa, theo nhịp sóng biển bắt đầu dồn dập, đám mây cuối
chân trời càng biến hóa đa dạng, tráng lệ vô cùng.
Khi mặt trời hoàn toàn chìm vào hải dương, cuối cùng không hiển hiện một mảng
sáng mờ nào. Màn đêm buông xuống cực nhanh, ngắm tràng cảnh biến hoá tuần hoàn
này tâm cảnh cũng sẽ thay đổi theo, sẽ cảm nhận được rất nhiều điều chưa từng
nghĩ đến và đã xảy ra. Đối với nhân sinh có lẽ sẽ có cảm nhận khác đi.
Nhân Nhân đã đi về, lúc này chỉ còn Long Nhất tại nơi bờ cát hẻo lánh, nhìn
mặt trời lặn, quên bẵng thời gian trôi qua.
Đến khi xa xa truyền đến một tràng tiếng quát của đám ngư phu, hắn mới đột
nhiên bừng tỉnh. Nhớ tới ban đêm còn phải tham dự yến tiệc của Nạp Lan Văn,
lúc này mới lưu luyến nhìn tràng cảnh bóng đêm phủ xuống hải dương xinh đẹp
cực kỳ, xoay người hướng hoàng cung bay vút đi.
Hành cung Nạp Lan Văn tân khách như vân, đều là quý tộc quan viên hàng đầu ủng
hộ Nạp Lan Văn thượng vị.
Nạp Lan Văn tự mình đi ra, giới thiệu cho hắn biết, trong đó rất nhiều người
cũng có mặt trong hôn lễ của Nạp Lan Như Nguyệt, về phần tên thì cũng không
biết.
Long Nhất cười trừ, không phát hiện nhân vật nào đáng nghi, nhíu nhíu mày ứng
phó một phen liền tìm cớ đi tới góc phòng, nhìn cái đám nam nữ dối trá cười
đùa này càng nhìn càng không thuận mắt.
Xem ra người phía sau giật dây Nạp Lan Văn sẽ không dễ dàng lộ diện như vậy.
Nói không chừng giống như tên quân sư của Long Chiến bình thường đều nấp núp
một bên bí mật quan sát.
Uống hai chén rượu, tửu hội tiến dần vào tiết mục nhảy múa. Toàn trường ma
pháp đăng đều tối dần lại, ánh sáng lờ mờ, các đôi nam nữ tại cùng một chỗ chỉ
khiêu vũ. Trong đó không kể là nhân sỹ ưu nhã, quý phụ, cũng không rõ ai chánh
khí ngời ngời hay là kẻ tiểu nhân hèn hạ đều không thấy rõ.
Một màn tựa như một hồi nháo kịch, Long Nhất vừa đứng tại góc phòng, mặc dù
uống một chút rượu nhưng dù người khác sanh tới chết mê chết mệt, tâm tình hắn
vẫn là lãnh nhãn bàng quan. Có thể là bởi vì kinh nghiệm nhiều, sanh tử ly
biệt, chiến tranh sát phạt, hắn đối với cái xã hội thượng lưu này đã không còn
kiên nhẫn nữa.
Kết thúc, những ngọn đèn mờ mờ ảo ảo bỗng chốc sáng òa, nam nữ đang ôm nhau
dập dìu theo điệu nhạc đều tản ra. Năm ba người tụ thành một nhóm, đều tự hào
thi nhau phun nước miếng.
Ngay lúc này, đại sảnh của tửu hội truyền đến một trận dao động. Một người phụ
nữ thân mặc lễ phục tử kim bào xuất hiện tại cửa. Nữ tử này mái tóc buộc búi
tinh xảo. Ngoại trừ một cây tử tinh phát trâm tựu không có trang sức gì khác.
Nhưng loại quý khí này dù vậy cũng không che dấu được. Toàn trường tất cả ánh
mắt phụ nữ đều bị nàng áp bức. Loại khí chất nầy không người nào có thể so.
Tất cả mọi người đều sợ hãi thầm.
Long Nhất mắt sáng lên, đây mới là người đàn bà thượng lưu, chỉ bất quá thoạt
nhìn có chút quen mắt a.
Nghĩ đi nghĩ lại, phụ nữ xinh đẹp vậy không lý nào lại quên. Long Nhất chau
mày trầm tư, hắn cam đoan không hề gặp nàng, nhưng lại có một loại cảm giác
quen thuộc kỳ quái.
Long Nhất nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi người trong sảnh đã bị nữ tử này
chấn nhiếp. Từ trong ánh mắt bọn họ có thể thấy được tựa hồ mọi người đều chưa
hề gặp nàng.
Nạp Lan Văn vẻ mặt cung kính nghênh đón. Hắn với nhan sắc của nữ tử này lẽ ra
phải lộ vẻ dâm tà đằng này lại hết mực cung kính. Điều này làm cho Long Nhất
kỳ lạ không thôi, trong lòng mơ hồ đoán được một chút.
“Nào, ta giới thiệu cho mọi người một chút. Vị này là thần bí tiên tử, là
người mà bổn hoàng tử vô cùng tôn kính.” Nạp Lan Văn lớn tiếng giới thiệu.
Long Nhất lắc đầu, thần bí tiên tử? Đây chỉ là một cái danh xưng, ngay cả tên
hay lai lịch cũng không giới thiệu. Hơn nữa Nạp Lan Văn dùng hai chữ tôn kính,
nhìn hắn vẻ mặt không giống đang làm bộ, thật là vô cùng kỳ quái còn nếu không
vậy thì đây là…..