Cả hoàng cung Nạp Lan đế quốc chìm trong một mảnh tang thương, các cung nữ
cùng thị vệ vội vàng đi lại, trên cánh tay đều mang theo một đóa Hải Dương chi
hoa, hướng tới tế điện của Nạp Lan quốc. Lúc này Long Nhất mới phát hiện ngọai
trừ hoàng cung của Nạp Lan đế quốc, Thương Nguyệt thánh thành dù ngay cạnh
hoàng cung Nạp Lan đế quốc lại không hề có để tang. Theo lý mà nói khi hoàng
đế qua đời thì phải làm quốc tang, bất quá rất nhanh hắn đã hiểu chuyện xảy
ra, cá nhân Nạp Lan Vô Cực chết là do tu luyện hắc ám ma pháp bị phản phệ,
nghe nói là do bị quang minh thần trừng phạt tự nhiên là không được làm quốc
tang.
Cuộc đời thật là đang cười, nhớ lúc Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt hành lễ
tại hoàng cung lúc đó giáo hoàng Tra Nhĩ Tư từng đến chúc phúc, lúc đó Nạp Lan
Vô Cực đắc ý không nói được thành lời nhưng hôm nay cũng là do chính Tra Nhĩ
Tư lệnh cho quang minh chấp pháp giáo hội đến đây để điều tra, bất quá là một
thủ tục mà thôi dù sao thì Nạp Lan Vô Cực cũng bị coi là một kẻ tu luyện hắc
ám tà ma hàng đầu.
Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt như người mất hồn, tựa vào người Long Nhất, vẻ mặt
ngốc trệ, trở lại hoàng cung nàng mới hiểu được mặc dù Nạp Lan Vô Cực phụ thân
nàng không tốt lắm nhưng hắn cũng là một cột trụ của Nạp Lan đế quốc, hôm nay
cái trụ cột đó đã bị lật khiến đế quốc lâm vào cảnh hỗn loạn.
Long Nhất khẽ thở dài ôm lấy tiểu yêu của Nạp Lan Như Nguyệt cùng nàng đi vào
trong hành cung.
Tẩm cung của tỉ muội Nạp Lan Như Nguyệt chỉ còn lại một vài cung nữ là còn
sống, nhưng khiến cho mọi người kinh ngạc chính là trong tẩm cung không có một
thị vệ nào, nói vậy thì chắc chắn đã bị huynh đệ Nạp Lan Văn và Nạp Lan Vũ giá
điểu đi rồi.
Đi vào thư phòng của Nạp Lan Như Nguyệt, hết thảy mọi thứ đều không thay đổi,
khiến cho người ta cảm giác ấm áp, tiếng sóng biển rì rào, phía trên những
mảnh rèm theo gió đung đưa, khiến Long Nhất không tự chủ được nhớ tới những sự
tình phát sinh tại nơi này
“Tỷ tỷ, tỷ phu.” Đang lúc ấy, một người mang theo dáng vẻ ủy khuất đi vào,
thanh âm thập phần kinh hãi từ cửa vang lên, Nạp Lan Như Mộng thân thể nhỏ
nhắn xuất hiện trước cửa, Long Nhất liếc mắt một cái thấy nàng lúc này tóc dài
ra, vẻ mặt tiều tụy, mỹ mục rưng rưng nước.
“Như Mộng” Nạp Lan Như Nguyệt như hoàn hồn, hô lên một tiếng rồi lao tới bên
Như Mộng, hai tỉ muội ôm nhau khóc lớn.
Long Nhất trong lòng liền nghĩ tới trong thế gian này, tình cảm xếp ở vị trí
thứ nhất bao giờ cũng là huyết nhục tình thâm, hai tỷ muội từ nhỏ đã mất đi
mẫu thân, hôm nay cả phụ thân cũng ra đi, loại đau khổ này khiến cho người ta
khó tiếp nhận được.
Long Nhất tại kiếp trước cũng là cô nhi, nhưng từ khi hắn hiểu chuyện cũng
không có gặp qua cha mẹ bao giờ, vốn là cô độc một mình nên cũng không biết
mình đã mất đi một loại thống khổ, hắn liền tiến lên, hai tay giương ra rồi
đưa hai mĩ nhân một lớn một nhỏ đang khóc ôm vào trong ***g ngực.
***g ngực ấm áp của hắn khiến cho hai tỷ muội tìm được chỗ dựa, nép chặt vào y
sam của hắn tìm sự an ủi.
Có lẽ khóc nhiều lại quá mệt mỏi do các sự kiện mấy ngày nay, sau khi bi
thương được phát tiết thì hai vị công chúa liền ở trên ngực Long Nhất mà ngủ
mất.
Long Nhất liền bế các nàng lên giường, ngón tay liền điểm vào thụy huyệt để
cho hai nàng có thêm giấc ngủ sâu tạm quên đi những thương cảm mệt mỏi.
Long Nhất ngồi gác chân, nhấp một ngụm trà xanh, rồi nhìn vào nam tử trẻ tuổi
trước mặt, người này lớn lên coi như cũng có điểm tuấn lãng chỉ là hai mắt hấp
háy không ngừng, mi mục mang nặng dâm ý. Đây lại đúng là đại hoàng tử của Nạp
Lan đế quốc, Nạp Lan Văn.
“Muội phu người trở về thật đúng lúc, ngươi coi ta là một phần của hoàng thất
Nạp Lan đế quốc, hôm nay phụ hoàng ngộ nạn đã tự diệt vong, theo luật thì ngôi
vị hoàng đế của đế quốc phải để cho ta nhưng là nhị đệ ta hắn không nể tình
huynh đệ lại tranh đoạt với ta, muội phu người nhất định phải giúp ta.” Nạp
Lan Văn vẻ mặt rất chân thành, lúc này hắn chính là đang đi cầu người nếu muốn
nói cái gì thì cũng phải đợi khi ngôi vị hoàng đế nắm chắc trong tay rồi sẽ
tính tiếp.
Long Nhất thản nhiên nói:
“Việc này là đương nhiên, ngươi là đại cữu tử của ta ta không giúp ngươi thì
giúp ai đây, nếu ngôi vị hoàng đế không phải ngươi ngồi thì bất luận kẻ nào
cũng không có tư cách ngồi.”
“Nếu được như thế thì thật tốt, thật là tốt, đêm nay ta sẽ tổ chức một tửu hội
ở hành cung đến lúc đó nhất định ta sẽ giới thiệu ngươi với mọi người.” Nạp
Lan Văn vẻ mặt cực kỳ sung sướng.
Long Nhất cười lạnh, trong mắt thoáng hiện lên một tia kỳ quang, hắn nhớ lúc
vừa mới đi ra khỏi tẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt, liền thấy đại hoàng tử Nạp
Lan Văn mang theo một đội nhân mã vội vã chạy lại, thỉnh hắn tới hành cung
uống ta, bởi vậy có thể thấy được quân đội thủ vệ trên tường thành là do hắn
khống chế.
“Long Nhất có một ý nghĩ đơn giản: tại sao hắn không đồng ý giúp đỡ Nạp Lan
Văn để đối phó với Nạp Lan Vũ?” Hơn nữa có thể nhân cơ hội này mà tìm hiểu xem
rốt cục phía sau Nạp Lan Văn rốt cục là cao nhân nào chỉ đạo.
Không có thời gian để suy nghĩ thêm bởi trời cũng sắp tối Long Nhất quết định
sẽ du ngoạn xung quanh một lúc không chừng sẽ có thêm phát hiện gì đó.
Kỳ thật ra là Long Nhất nghĩ tới xuống biển thăm mỹ nhân ngư Lưu Lý nhưng thời
gian cũng không còn kịp nên chỉ có thể tạm thời không nghĩ tới.
Long Nhất liền ra hoàng cung, liền theo con đường lớn đi vào thành thị. Nơi
này vốn là nơi phồn hoa đô hội Hải Dương chi thành thì bây giờ hết sức cô
tịch, mười dặm đường cũng chỉ có vài nhà dám mở cửa buôn bán còn lại đều đóng
chặt cửa chính.
Bước đi chậm rãi, Long Nhất không khỏi tư lự, trước thế cục hôm nay của Nạp
Lan đế quốc, tình hình không hể tầm thường như vậy. Nạp Lan Văn, Nạp Lan Vũ
bất quá chỉ là những con rối bị người ngoài dật giây mà thôi, chắc chắn có bàn
tay của Hắc Ám giáo hội can dự hơn nữa Quang Minh chấp pháp đội đã tới rồi đến
lúc đó sẽ thập phần náo nhiệt.
Nghĩ tới náo nhiệt Long Nhất đột nhiên phát giác mình bất tri bất giác đã tới
một nơi vô cùng náo nhiệt, nơi này người người đi lại những chiếc xe ngựa đi
thành từng đội.
Long Nhất nhìn hai bên tả hữu khóe miệng nhất thời có hứng thú tươi cười, ai
mà ngờ lại bất tri bất giác đi tới hồng đăng khu của Thương Nguyệt thánh
thành, chung quanh nơi này đều là kỹ viện nổi danh.
Lúc này thế cục của Nạp Lan đế quốc chưa rõ ràng, ở trên đường thì mười cửa
hàng đã đóng tới chín. Vậy mà hết lần này tới lần khác sinh ý của kỹ viện lại
càng phát đạt, huống hồ bây giờ chưa phải là tối có lẽ toàn bộ quý tộc trong
thành đều đã tới đây, thật là một kỳ tích nha.
Dù sao hai bên đường đều có vẻ vô sự, không bằng đi vào nhìn xem những đóa hoa
trong thanh lâu này có gì mà thu hút nhiều khách nhân đến thế, phía trước có
một thanh lâu là Thúy Yên các, Long Nhất liền đi vào, quả nhiên kỹ viện này có
điểm hào hoa lại trang nhã, nhìn không ra một tia phong trần những lại có cảm
giác phiêu dật, nơi này cũng là nơi có số lượng xe ngựa hào hoa nhiều nhất.
Vừa vào trong đã có một thiếu nữ xinh đẹp lại gần bắt chuyện, hắn thoạt nhìn
qua cũng biết là người dùng thân mình để kinh doanh.
Long Nhất liền đi vào trong đại sảnh, liền phát hiện bên trong hơn mười cái
trương bàn, mỗi bàn đều ngồi một người, các bàn này đều dụng gỗ sách lan làm
ra nên có một mây xanh biếc nhưng nhìn qua quả có chút hiện đại
“Nơi này là trà lâu sao?” Long Nhất tò mò liền hỏi thiếu nữ bên cạnh mình.
Thiếu nữ cười hì hì nhẹ giọng nói “Nơi này là thiên đường của nam nhân, ngươi
muốn tưởng tượng nó là cái gì thì nó là cái đó.”
Long Nhất liền nghe ra ý tứ nguyên lai đây vẫn còn là tiêu hồn quật chỉ bất
quá là cấp bậc tăng lên mà thôi.
Cô gái mang Long Nhất lên lầu hai, nơi này diện tích không lơn nhưng bài trí
hết sức thoải mái.
Long Nhất liền ngồi lên một chiếc ghế mềm mại hỏi “Các ngươi nơi này thật là
tân kỳ không biết có những phục vụ đặc biệt gì không”.
“Tiên sinh chúng tôi tại nơi này chỉ cẩn chi ra thấp nhất cũng là một trăm kim
tệ, các loại phục vụ mặc cho người chọn lựa, đây là hoa khôi danh sách người
có thể cùng nàng uống rượu, nói chuyện sau đó chỉ cần ngài trả đủ thì cái gì
cũng có thể.” Cô gái vừa cười vừa nói, ánh mắt đong đưa, nơi này cái gì cũng
có thể miễn là có thật nhiều tiền là được.
Long Nhất tiện tay cầm lấy hoa khôi danh sách, trong đó chứa các bức bích họa
của các cô gái, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng lại mang khí chất cao quý thoạt
nhìn thì có thể so sánh với các vị tiểu thu quý tộc, khó trách lại có nhiều
người đến như thế, lão bản ở đây thật là lắm sáng kiến không biết là thần
thánh phương nào.
Nhiều mĩ nhân như thế nhưng với Long Nhất thì còn dạng mỹ nữ nào chưa thấy
qua, tự nhiên sẽ không có hứng thú nhưng thật ra với hắn việc tìm ra lão bản
của nơi này lại khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn.
“Trước tiên ta muốn lão bản của các ngươi được chứ?” Long Nhất gấp họa sách
lại cười hỏi
Cô gái ngẩn ra một lúc lập tức cười nói: “Tiên sinh cứ đùa, lão bản của chúng
ta như thế nào lại có thể…”
“Ta không có nói đùa, ta muốn gặp lão bản của các ngươi, hãy vào nói giúp một
tiếng.” Long Nhất từ không gian giới chỉ lấy ra một mai tử kim tệ để vào long
bàn tay của thiếu nữ nọ, thuận tiện đưa tay chiếm chút tiện nghi trên ngực
nàng.
Cô gái hiển nhiên có chút khiếp sợ, nàng ở đây đã được nhiều lần thu phí cũng
biết không ít người nhưng người mà có thể tiện tay đưa ra một mai tử kim tệ
thì quả thật không có nhiều người.
Cô gái nhìn mai tử kim tệ trong tay cả nửa ngày, dường như đang ở trong mơ,
rất nhiều người cả đời làm lụng cũng không dám mơ sẽ có được một mai tử tinh
tệ.
“Xin lỗi tiên sinh ta không thể nhận, ta có thể truyền đạt lời ngài tới lão
bản nhưng lão bản có chịu gặp ngươi hay không thì ta không đảm bảo.” Cô gái
khẽ cắn môi đưa trả một mai tử tinh tệ cho Long Nhất
Cử chỉ này của cô gái khiến hắn sinh ra hảo cảm với nàng, thử hỏi thể gian bao
người khi đối mặt với một số tiền lớn mà không bị hấp dẫn, huống hồ nàng ở đây
chỉ là một người dẫn đường mà thôi, phẩm hạnh như thế đủ để cho Long Nhất sinh
ra bội phục.
“Thôi được, vô luận lão bản của ngươi có tiếp ta hay không thì tiền này cũng
là cho ngươi” Long Nhất cười nói.
Thiếu nữ thập phần kinh hãi, cũng không từ chối lần nữa mở cửa đi ra ngoài bẩm
báo.
Long Nhất tiện tay mở một bình hảo tửu, vừa mới nhấp một ngụm rượu thì cửa
phòng bật mở, một nữ tử thân hình yểu điệu măc trù sam trắng tinh khiết đứng ở
cửa, trên người nàng tỏa ra một mùi thơm ngát khiến cho Long Nhất sinh ra một
cảm giác quen thuộc. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên , trước mắt hiện ra một tuyệt
thế dung nhan.