Lời Long Nhất vừa xuất ra, mọi người đều kinh hãi. Nhưng ngay sau đó là vẻ mặt
mừng rỡ, chuyện tốt vậy không thể không thành.
Không ai hỏi tại sao, căn bản là không quan tâm lắm. Phục tùng mệnh lệnh chính
là thiên chức của quân nhân, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Long Nhất.
Long Nhất ngay từ đầu đã có mặt tại doanh trung, hắn không thấy sự có mặt của
quân đoàn trưởng Sa Đặc mà Sa Đặc có ảnh hưởng nhất định trong Cuồng Long quân
đòan và với các vị tướng quân, đặc biệt trong số đó có không ít quan quân là
người của Tây Môn gia tộc.
Đêm khuya, tại đại trướng trung Vô Song doanh vẫn tĩnh lặng như tờ, cơ hồ tất
cả binh lính Vô Song doanh đều toàn thân trang bị chỉnh tề, sẵn sàng đợi quân
lệnh cuối cùng.
Hào khí có chút trầm xuống, Long Nhất hạ thân ngồi xuống, tay phát ra tiếng vỗ
“dát dát”, ngưng lại một chút nhìn qua khắp lượt hơn mười vị tướng quân đang
trấn định lại tinh thần.
Ngay lúc này, liêm môn bị nhấc lên, một binh lính Vô Song doanh chạy đến, làm
lễ quân nhân sau đó hai tay trình lên một hàm quân báo,nói: “Bẩm tướng quân,
bên ngoài vừa có một vị tướng quân mang theo thủ dụ đích thân đưa quân báo
đến.”
Long Nhất tinh thần rung lên, tiếp nhận quân báo mở ra, khóe miệng lộ ra vẻ
tươi cười, quân báo này là thông tin vị trí cụ thể về nhân vật chủ chốt Cuồng
Long quân đoàn cùng vị trí bố trí binh lực.
“Tốt lắm, phần quân báo này các ngươi xem đi. Một khắc nữa thì cứ án theo kế
hoạch hành động. Nhớ kỹ, ta không hy vọng có ai hy sinh, vô luận là binh lính
Vô Song doanh chúng ta hay là binh lính doanh nào khác, hiểu chưa?” Long Nhất
thần sắc bình thản, ánh mắt ngưng thần, trên người tản ra một loại khí thế
vương giả uy nghiêm. Có lẽ chỉ có tại quân doanh hắn mới thu lại vẻ cười cợt
hàng ngày mà nghiêm túc như vậy. Khí chất quân nhân ẩn tàng hoàn toàn hiển lộ
ra, việc điều quân khiển tướng đối với hắn vĩnh viễn không bao giờ thay đổi,
không bao giờ khinh xuất trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
“Rõ” mọi người đồng thời thẳng lưng, lớn tiếng đáp.
Bầu trời đen nhánh, xa xa tầng mây lóe ra ánh sáng tinh thần báo hiệu ngày
mới, ngoại trừ quân vài chóp lều quân doanh, còn lại căn bản không thể thấy
rõ.
Trong đại trướng Cuồng Long quân đoàn, quân đoàn trường Sa Đặc đang ngồi trong
bồn tắm. Một tay đang cầm chén rượu, nhìn qua quả thật là một dạng hưởng thụ.
Sa Đặc năm nay năm mươi lăm tuổi, tòng quân từ năm mười lăm tuổi, đã bốn mươi
năm trong quân ngũ. Hắn xem như là một người phi thường may mắn. Tại quân
doanh lăn lộn ba năm, không thấy hi vọng thăng tiến lại may mắn có ngày Tây
Môn Nộ thị sát quân doanh, nhưng lại không ngờ bị cừu gia ám sát, không ít cao
thủ đột nhiên tập kích.
Sa Đặc rất thông minh, trên người đang mặc một cổ chiến giáp, hắn biết đây là
một cơ hội liền xả thân hộ vệ phía trước Tây Môn Nộ, trên người bị chém hơn
mười đao. Từ đó được Tây Môn Nộ cất nhắc bồi dưỡng trở thành tâm phúc.
Tại Cuồng Long quân đoàn, Sa Đặc chỉ có tác dụng kiềm chế Tây Môn Thiên, đương
nhiên Tây Môn Thiên cũng có trách nhiệm tương tự: kiềm chế Sa Đặc. Đây là cách
dùng người của Tây Môn Nộ. Không phải không tín nhiệm, mà là vì để ngừa vạn
nhất. Dù sao Cuồng Long quân đoàn cũng là lực lượng nòng cốt của Tây Môn gia
tộc.
“Quân đoàn trường đại nhân thật là hăng hái, không bằng cùng uống với ta một
chén, thế nào?” Một trận cười trầm thấp đột ngột vang lên trong đại trướng,
thân ảnh Long Nhất đột ngột xuất hiện phía sau Sa Đặc .
Sa Đặc cả kinh, lam quang đấu khí chợt lóe lên nhưng lại nhanh chóng trấn tĩnh
lại, chậm rãi xoay lại cười nói: “Nguyên lai là nhị thiếu gia, không biết đêm
khuya tới đây có gì chỉ dạy?”
Long Nhất kéo một cái ghế ngồi xuống, không khách khí đưa tay lấy một chén
rượu. Đối với Sa Đặc, đích thực một lần nữa trên người thoáng hiện đấu khí có
quang mang màu tím đại để cho việc đạt đến đại kiếm sư đỉnh phong, cách bước
đột phá lên cảnh giới kiếm thánh chỉ còn một bước.
“Tất nhiên có việc mới tới tìm ngươi, ta muốn toàn quyền khống chế Cuồng Long
quân đoàn, chẳng biết có được không?” Long Nhất đưa ly rượu lên môi nhấp một
ngụm. Một khối lệnh bài tượng trưng cho Tây Môn gia tộc xuất hiện giữa không
trung.
Sa Đặc thấy lệnh bài liền cả kinh, bất chấp cả người đang trần truồng, vội
vàng từ trong bồn tắm nhảy ra, quỳ xuống, kính cẩn: “Thuộc hạ Sa Đặc cẩn tuân
gia chủ mệnh lệnh”. Kỳ thật hắn cũng biết Tây Môn Nộ đối với Long Nhất rất
sủng ái, nhưng tuyệt không nghĩ ra Tây Môn Nộ cũng đã truyền Tây Môn gia chủ
lệnh bài cho Long Nhất, rõ ràng là muốn hắn nắm quyền gia chủ Tây Môn gia tộc.
Long Nhất gật đầu, Sa Đặc này coi như thức thời, không ngoài sở liệu của hắn.
Sa Đặc mặc lại quần áo, thái độ đối với Long Nhất trở nên cung kính hơn.
“Nhị thiếu gia, mặc dù ta có thể mang quyền khống chế Cuồng Long quân đoàn
giao cho người nhưng đối với một bộ phận có thể không có hiệu quả mấy.” Sa Đặc
có chút xấu hổ nói, Tây Môn Thiên ngày nay tại Cuồng Long quân đoàn đã kinh
doanh nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng đã hình thành một nhóm thuộc hạ rất
trung thành.
“Điều này ta biết, ngươi không cần lo lắng.” Long Nhất thản nhiên nói.
Sa Đặc gật đầu, từ bên trong đại trướng lấy ra một thẻ quân đoàn trưởng lệnh
trình lên Long Nhất.
Long Nhất hỏi: “Quân đoàn trưởng lệnh vẫn do ngươi giữ, chỉ là ngươi chấp hành
mệnh lệnh của ta, ngươi có làm được hay không?”
“Thuộc hạ Sa Đặc hướng đến Quang Minh thần khởi thệ, chỉ cần nhị thiếu gia có
lệnh, thuộc hạ tuyệt đối chấp hành, không dám chối từ.” Sa Đặc quỳ xuống thề,
tựu như quay về năm đó là một Tây Môn binh lính tầm thường. Bởi vì hắn biết,
chủ nhân sau này mười phần có đến tám chín phần là nhị thiếu gia thần bí khó
lường này.
“Tốt lắm Sa Đặc, ta đã hiểu tại sao cha ta tín nhiệm ngươi đến mức giao cả
Cuồng Long quân đoàn cho ngươi quản lý, ngươi rất thông minh.” Long Nhất ngắm
kỹ Sa Đặc rồi nói.
Mà lúc này, tại Cuồng Long quân đoàn hơn mười phương đều nổi lên bạo loạn,
nhưng rất nhanh liền bị dập tắt. Một ít quan quân tinh binh đều biết đã xảy ra
chuyện gì, nhưng đa số thông minh đều lựa chọn im lặng, một vài thủ dụ từ phía
quân đoàn trường được ban xuống trấn an binh lính.
Không lâu sau, tại Vô Song doanh, Hùng Bá, Bắc Đường Vũ, Nam Cung nỗ cùng mười
vị tướng lãnh mang binh lính áp giải hơn mười tên tướng lĩnh cao cấp của Cuồng
Long quân đoàn đi tới trung quân đại trướng.
“Bẩm tướng quân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, không ai thương vong.”
Hùng Bá vừa tiến đến liền hưng phấn báo, về phần quân đoàn trưởng Sa Đặc bị
hắn xem như không khí.
Long Nhất nhìn một vòng, mười mấy người bị chế trụ không mang kịp bao nhiêu
khải giáp, không khỏi hài lòng nở nụ cười.
Sau khi phân phó áp giải những người này đi xuống, Long Nhất vẻ mặt bắt đầu
trở nên nghiêm túc, lập tức đứng dậy, ánh mắt lấp lóa tinh quang, trên người
bộc phát khí thế, tất cả mọi người không tự chủ được thần kinh trở nên căng
thẳng.
“Giờ phút này, là thời khắc mấu chốt lưỡng quân giao chiến, chỉ chờ băng tuyết
tan rã, Ngạo Nguyệt đế quốc chống đỡ không được bao lâu nữa. Mà hôm nay lại
xảy ra đại sự. Về phần là chuyện gì các ngươi bây giờ không cần biết, các
ngươi phải biết rằng việc này sẽ làm tan rã liên quân Cuồng Long đế quốc cùng
Nạp Lan đế quốc trong nháy mắt, những hy sinh và cố gắng của chúng ta trước
đây đều trở nên vô ích.” Long Nhất thanh âm hữu lực, mang theo áp lực trầm
trọng.
Vẻ mặt tất cả tướng lãnh, kể cả quân đoàn trường Sa Đặc đều trở nên khẩn
trương, tâm trạng hỏang loạn tột cùng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có ảnh
hưởng như vậy? Bọn họ không dám tự suy diễn.
“Giờ ta ra lệnh, điều động tất cả lực lượng Cuồng Long quân đoàn phong tỏa
biên cảnh Nạp Lan đế quốc cùng Ngạo Nguyệt đế quốc. Không cho phép tiến xuất.
Hơn nữa bên ngoài hai đại quân đoàn Nạp Lan đế quốc đang đồn trú bày trận phục
kích, phong tỏa, triệt tiêu mọi cố gắng tiến vào Nạp Lan đế quốc của hai đại
quân đoàn trên. Đây là một nhiệm vụ tối nghiêm trọng. Ta biết là rất khó khăn,
nhưng vô luận khó khăn thế nào, nỗ lực thế nào, cũng nhất định phải làm cho
bằng được, nếu không mang đầu đến gặp ta.” Long Nhất nói xong lời cuối cùng,
từng lời vang rõ bên tai từng binh sỹ.
Tất cả tướng lãnh đều không khỏi rùng mình, đều lặng yên.
Ngay đêm đó, quân đoàn trường Sa Đặc liền triệu tập quan quân tướng lĩnh suốt
đêm nghị sự. Đến tối ngày thứ hai, tất cả quan quân hai mắt đỏ quạnh vội vã
trở lại doanh trướng của quân đoàn mình chờ đợi quân đoàn trưởng Sa Đặc ra
lệnh.
Nghị sự quan quân tự nhiên cũng có cả Bắc Đường Vũ, Hùng Bá mấy vị tướng lãnh
cột trụ của Vô Song doanh, kết quả thương nghị là để cho Vô Song doanh bí mật
phân tán bên ngoài Nạp Lan đế quốc lưỡng đại quân đoàn. Một khi phát hiện cá
lọt lưới liền xử tại chỗ, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.
Khi Bắc Đường Vũ trở lại đại trướng của mình thì phát hiện đã không còn thấy
bóng dáng Long Nhất, chỉ để lại năm chữ: “Luôn nhớ đến ta đó!”
Bắc Đường Vũ nắm chặt mảnh giấy trong tay. Năm chữ phảng phất cảm giác được
hơi ấm của Long Nhất. Đến cũng vội vã đi cũng vội vã. Long Nhất thậm chí không
kịp nói với nàng một câu tình tứ. Nhưng nàng không có gì oán hận. Phải chăng
đó cũng là một dạng tình yêu, dù không nói ra cũng có thể cảm nhận được, cũng
có thể khiến kẻ khác không khỏi hâm mộ.
“Phu quân, chàng biết không? Ta sẵn sàng vì chàng mà bị thiêu đốt cũng cam
lòng.” Bắc Đường Vũ khẽ nói, tiếu nhan trong nhất thời trở nên vô cùng dịu
dàng, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì tinh tú trên trời.
Bắc Đường Vũ vén rèm trướng lên bước ra ngòai, ngửa đầu, nhắm mắt, cảm thụ
tinh quang trong trẻo nhưng lạnh lùng rọi lên người, phảng phất hưởng thụ như
đang nằm trong lòng ngực ấm áp của tình lang.
Sao trời hiểu nỗi lòng ta. Thật vậy, giống như đang tâm sự cùng ai đó, Bắc
Đường Vũ vẻ mặt say mê hạnh phúc, sâu trong nội tâm những khỏanh khắc êm dịu
chợt hiện ra.
Sao hiểu lòng ta, gió nhẹ mơn man. Nếu bầu trời đại biểu cho tâm hồn Long
Nhất, vậy gió hãy giúp mang theo tiếng lòng ta đến cho chàng để biết rằng khi
không ở bên chàng, tấm lòng ta như gió không khi nào không hướng về chàng.
Một lúc lâu sau, quang mang sáng lạn trên gương mặt Bắc Đường Vũ thu dần vào
đáy lòng, vẻ mặt dần khôi phục lại. Một lần nữa biến thành Lãnh Huyết Ngục
thiên sứ danh chấn thiên hạ.