Phong Lưu Pháp Sư – Chương 430: Trị Liệu – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 430: Trị Liệu

Theo Mễ Á hoàng hậu thì qua việc tạo ra huyết án Dạ Vô Phong tướng quân gây
ảnh hưởng rất lớn, Tây Môn nộ ngay ngày thứ hai vô cùng tức giận quyết tra ra
hung thủ, vì Dạ Vô Phong báo thù huyết hận. Theo đó ám chỉ thế lực Hắc Ám tác
quái sau lưng Long Chiến.

Phe cánh theo phe Tây Môn gia tộc càng lung lay, còn không phải sau Dạ Vô
Phong là bọn họ nữa hay sao, ngay sau đêm huyết án bọn họ càng trở nên đòan
kết, trong đầu giờ chỉ hòa một tâm niệm là cùng Tây Môn thế gia để bám trụ và
cùng tồn vong. Ý niệm càng thêm kiên định, bọn họ cho rằng Long Chiến sử dụng
thủ đoạn đầy máu tanh như thế để răn đe thì cho dù bọn họ không phản bội cũng
nhất định không có kết quả tốt.

Không thể không thừa nhận Dạ Vô Phong thật sự vô cùng thông minh, lợi dụng đủ
loại thông đạo kiến tạo xung quanh Long chiến nên hễ có tin tức nội gian liền
truyền ra, sau thủ đọan tàn nhẫn trên lộ ra một lọat danh sách nội gián cần
phải tiêu diệt. Thu được cục diện thuận lợi nhưng cũng đầy máu tanh này, trong
lòng Tây Môn nộ an tâm rất nhiều. Có được thuộc hạ trung trinh như thế khác
nào như hổ thêm cánh, nhưng Tây Môn nộ ra tay trước giờ chưa hề hối hận.

Phải! Trong lòng chưa từng hối hận. Cho dù để cho hắn lựa chọn một lần nữa,
hắn vẫn ra quyết định tàn nhẫn như vậy. Làm đại sự phải có tâm ngoan thủ lạt,
đối với người khác phải tàn nhẫn.

Ngẫm xem từ cổ chí kim có mấy ai xây dựng đại nghiệp thiên thu mà không phải
đạp lên hàng ngàn hàng vạn khô cốt. Trong số khô cốt đó có lẽ có bằng hữu hắn
cũng có thể là thân nhân.

Thời khắc ly biệt đó chính là nhân sinh, có đoàn tụ thì tất có li tán.

Long Nhất nhìn Bối Toa, Thủy Nhược Nhan, Tây Môn Vô Hận còn có Long Linh Nhi
trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Tứ nữ cũng không hề khóc,
ngược lại cười hì hì nói lời từ biệt với đoàn người Long Nhất.

“Nhị ca, thời gian cũng không còn sớm, các ngươi đi đi.” Tây Môn Vô Hận vừa
trừng mắt liếc Long Nhất vừa nói, cặp thu nhãn xinh đẹp không vương một buồn
bã ly biệt chút nào.

“Đúng vậy phu quân, đi mau đi, phía trước chiến sự quan trọng hơn.” Long Linh
Nhi tiếp lời, bộ dạng tựa hồ hận không được thúc Long Nhất mau mau rời đi.

Long Nhất vô cùng ngạc nhiên. Cười khổ sờ sờ cái mũi. Kỳ thật hắn vốn định để
Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận theo cùng, nhưng từ khi nhận được tin tức
của Ngân Kiếm hắn liền hủy bỏ ý định này. Lặng lẽ kéo hai nàng lại dặn dò các
nàng không được rời Thủy Nhược Nhan.

Hai nàng lúc đầu chết sống không đồng ý. Nhưng sau một thoáng lại cao hứng
đồng ý, phản ứng này quả thiệt là thay đổi quá nhanh đi, khiến cho Long Nhất
nháy mắt cảm thấy vô cùng kì quái không thể lí giải nỗi.

Mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng Long Nhất lúc này cũng không còn thời
gian để hỏi nhiều. Dù sao hắn đã dặn dò qua tình báo thiên võng luôn theo sát
hành tung của chúng nữ.

Long Nhất ánh mắt hướng về phía nha đầu Bối Toa. Chỉ có nàng mặc dù đang cười
nhưng trong mắt hiện rõ vẻ không muốn muốn xa rời đến mức ai cũng có thể thấy
được. Nàng là huyết mạch Hồ tộc Ngân Hồ duy nhất, không có khả năng theo Long
Nhất bôn ba khắp nơi. Huống hồ lần này cô cô nàng Mễ Á hoàng hậu đột nhiên bế
quan, tất cả chuyện đều để lại cho nàng. Kể cả cùng Ngân Kiếm hiệp đàm.

“Đi ……” Long Nhất khoát khoát tay, cùng Nạp Lan Như Nguyệt và Vô Song nhoáng
lên không trung, trong nháy mắt biến thành ba hắc điểm nhỏ.

Ngay lúc này. Bối Toa cố nén nước mắt nãy giờ không cách nào nén được nữa rơi
xuống như vỡ đê, Tây Môn Vô Hận, Thủy Nhược Nhan cùng Long Linh Nhi tam nữ
cũng lộ ra nét buồn bả, đều vây quanh an ủi Bối Toa.

Long Nhất mang theo Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song bay tới bên rìa Hoành đoạn
sơn mạch, đột nhiên dừng một chút mang theo hai nàng hạ xuống.

Đây là một mảnh rừng trúc xanh rì. Rừng trúc xung quanh có một cái dòng suối
trong suốt nhỏ vờn quanh, dòng nước chảy êm đềm, sâu dưới đáy nước ánh lên đủ
lọai màu sắc của noãn thạch, quả thực là một loại hưởng thụ cao cấp.

Lúc này, một giọng ca thanh thúy theo khe suối truyền lai, đây hẳn là chỉ dùng
để xướng lên khi đi câu. Long Nhất mấy người nghe không hiểu ý tứ trong đó,
nhưng có thể cảm nhận được tâm hồn thuần khiết thiện lương.

“Thanh âm này như thế nào có chút quen thuộc. Long Nhất, chàng có hiểu được
không?” Vô Song hỏi.

“Đúng vậy. Ta cũng không hiểu được.” Nạp Lan Như Nguyệt gật đầu nói.

Long Nhất mỉm cười, mỗi tay nắm tay một nàng. Theo hướng tiếng ca truyền lại
lao đi.

Tiến đến khu trung tâm khe suối thì tại đây vươn ra một lầu trúc thô sơ, trên
đó một người con gái thanh lệ, trang phục được may bằng thô bố (vải thô), đôi
chân nhỏ nhắn được bao phủ từ trên xuống tận gót, đôi bàn chân để trần đang
ngồi ngân nga, nhưng điều khiến người khác lấy làm lạ là đồn bộ nghiễm nhiên
hiện hữu một cái Hồ vĩ, rõ ràng nàng là một Hồ nữ.

Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song nhìn đến ngây người, một lúc lâu mới đồng
thanh kêu lên: “Mễ Á hoàng hậu.”

Long Nhất lại không hề thấy bất ngờ, cười dài nhìn Mễ Á hoàng hậu. Nàng giờ
như một thôn nữ thuần phát đang vui sướng ca hát, vừa chất phác mà vừa thoát
tục, còn say đắm lòng người hơn vẻ đoan trang hoa lệ trước đây.

Mễ Á hoàng hậu xướng xong một khúc, xoay người nhìn về phía ba người Long
Nhất, lúc này mái tóc nàng vô cùng đơn giản, xoã dài trên đôi bờ vai thon thả.

Giản dị, nhưng thoạt nhìn lại hiện lên nét phong tình khiến người khác một
phen động lòng.

“Hoàng hậu, Bối Toa nói ngươi đang bế quan, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Nạp Lan Như Nguyệt kỳ quái hỏi.

Mễ Á hoàng hậu cười cười, đáp: “Ta tại sao ở chỗ này, thì hãy hỏi phu quân của
ngươi đó, mà sau này cũng đừng gọi ta là hoàng hậu nữa, ta khuê danh là Liên
Tâm, ngươi sau này cứ gọi ta là Liên Tâm đi.”

Mễ Á hoàng hậu vừa nói, hai nàng lập tức ánh mắt hướng sang Long Nhất.

Long Nhất nhún nhún vai, đem chuyện đã phát sinh trên người Mễ Á hoàng hậu nói
lại, hai nàng lúc này mới thấy khiếp sợ, thật không nghĩ tới Mễ Á hoàng hậu
thoạt nhìn tràn ngập sức sống như vậy kỳ thật đã bệnh tình nguy ngập rồi.

“Long Nhất, chàng có biện pháp trì hoãn bệnh của Liên Tâm hay không?” Vô Song
hỏi.

“Không có cách nào, nàng toàn thân kinh mạch đều bắt đầu khô héo, cho dù dụng
quang minh cấm chú tánh mạng lễ tán sợ rằng cũng chỉ trì hoãn một chút thời
gian thôi chứ không thể trừ được hoàn toàn bệnh căn.” Long Nhất lắc đầu than
thở.

“Vậy làm sao bây giờ?” Nạp Lan Như Nguyệt khẩn trương hỏi, nàng không thể trơ
mắt nhìn Mễ Á hoàng hậu hương tiêu ngọc vẫn.

“Vô Song, cái này phải nhờ nàng giúp rồi, ta hy vọng nàng có thể nhanh chóng
đưa Liên Tâm Hồi băng nguyên một chuyến.” Long Nhất vừa nhìn Vô Song vừa nói.

Vô Song chợt rùng mình hỏi: “Long Nhất, chàng muốn dùng Thủy Tinh Quan áp chế
bệnh tình của Liên Tâm?.”

Long Nhất gật đầu, trừ cách này ra hắn cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác,
hắn muốn cho Mễ Á hoàng hậu tạm thời ngủ say trong Thủy Tinh Quan, thời gian
sau có biện pháp sẽ lại cứu sống nàng.

Thời gian không thể trì nữa hoãn, bốn người không hề dừng lại, cấp tốc hướng
tới biên cảnh Ngạo Nguyệt đế quốc tiến đến, tốc độ được đẫy lên đến cực hạn.

Hai ngày sau, bốn người đã xuất hiện tại biên cảnh Ngạo Nguyệt đế quốc. Không
ngoài sở liệu, tuyết đã tan hơn phân nửa, nước lênh láng khắp nơi, rất nhiều
thôn trấn vùng trũng bị nước từ tuyết tan dâng ngập, vừa là tuyết tai vừa là
thủy tai, Ngạo Nguyệt đế quốc thật là đa tai đa nan (nhiều thiên tai, nhiều
khó khăn).

Vô Song không nhiều lời, nhìn thật sâu vào mắt Long Nhất, người nam tử này
cùng mình nối tiếp duyên tình ngàn năm, nàng không khóc hay làm nũng khi ly
biệt, cũng không biểu hiện vẻ tình thâm tựa hải như người khác nhưng lại dùng
ánh mắt. Chỉ cần ánh mắt sâu lắng ngay kế cận liền làm cho Long Nhất cảm nhận
được nội tâm của nàng. Có đôi khi, nam nữ cũng không cần tỏ ra vẻ bi lụy, tâm
linh tương thông cũng quá đủ để thế gian ngàn vạn tình nhân ngưỡng mộ.

Vô Song mang theo Mễ Á hoàng hậu phiêu nhiên bay đi, ly biệt là để yêu quí
nhau hơn khi gặp lại, nàng vẫn nhớ kỹ những lời này.

“Đi xa rồi, chàng muốn nhìn đến khi nào!” Nạp Lan Như Nguyệt cười nói.

Long Nhất quay đầu lại, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Nạp Lan Như Nguyệt, đột nhiên
vươn tay sờ sờ khuôn mặt đang cười của nàng, trong mắt mang theo vẻ thương
tiếc nhè nhẹ.

“Phu quân, chàng làm sao vậy? Nhìn ta như vậy làm gì? Làm trong lòng ta rất
bất an, có việc gì gạt ta đúng hay không.” Nạp Lan Như Nguyệt thấy ánh mắt
thương tiếc của Long Nhất, trong lòng đột nhiên vừa nảy lên dự cảm bất an,
hỏi.

“Không nên suy nghĩ miên man nữa, chúng ta còn phải đi mà? Theo tốc độ băng
tuyết tan thế này có thể quân đội chúng ta cùng Ngạo Nguyệt đế quốc đã xảy ra
chiến đấu cục bộ rồi.” Long Nhất cười trừ nhéo nhéo má Nạp Lan Như Nguyệt, vẻ
mặt thóang hiện vẻ như không có gì khác thường.

Nạp Lan Như Nguyệt hồ nghi nhìn Long Nhất, gật đầu kéo tay Long Nhất bắt đầu
hướng phòng tuyến Á Đặc Tư đi tới.

Mấy ngày mấy đêm liên tục đi, Nạp Lan Như Nguyệt khi mệt nhọc đều là nằm ở
trên lưng Long Nhất nghỉ tạm, mà Long Nhất thủy chung cũng không có nghỉ ngơi.

Quân doanh kéo dài liên miên, nhìn thoáng qua tưởng chừng như kéo dài vô tận.
Sắc kỳ đón gió bay lượn, khí thế hừng hực. Dù đứng từ xa cũng có thể cảm nhận
được. Sau khi trải qua một mùa đông giá lạnh Nạp Lan cùng Cuồng Long lưỡng
quốc thật không thể nhẫn nại nữa, sĩ khí đạt tới đỉnh phong hừng hừng khí thế.

Không khiến cho nhiều người chú ý, Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt rất nhanh
tìm được Vô Song doanh Cuồng Long quân đoàn nằm lẻ loi.

Bắc Đường Vũ thấy Long Nhất đột nhiên xuất hiện thì thần thái liền trở nên
kích động, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, triệu tập Hùng Bá cùng các tướng
lãnh dưới trướng bắt đầu hội nghị quân sự.

Long Nhất nhìn Bắc Đường Vũ càng ngày càng có phong thái Đại tướng, trong lòng
thầm khen ngợi. Nữ nhân này trên sa trường đã đạt được vinh diệu khó có thể
tưởng tượng, hắn cũng có chút đắc ý. Dù sao Bắc Đường Vũ là một tay hắn dạy
dỗ.

Tất cả tướng lãnh đến đông đủ, Long Nhất ngồi xuống giữa quân trướng, cảm thụ
một phiến những ánh mắt cuồng nhiệt hướng vào hắn.

“Phó quân đoàn trường Tây Môn Thiên có tại quân trung không?” Long Nhất chậm
rãi mở miệng hỏi.

“Hồi tướng quân, hai ngày trước phó quân đoàn trường nhận được điều lệnh của
Tây Môn gia chủ, hiện đang trên đường phản hồi Đằng Long thành“. Bắc Đường Vũ
đáp.

Long Nhất gật đầu, Tây Môn Thiên vắng mặt thật là hợp ý hắn. Hắn trầm ngâm
trong chốc lát đột nhiên giật mình, cả kinh nói: “Đêm nay mang binh theo ta
tiến vào trung doanh quân đoàn, ta phải đọat được quyền khống chế cả Cuồng
Long quân đoàn.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.