Phong Lưu Pháp Sư – Chương 429: Lòng dạ độc ác – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 429: Lòng dạ độc ác

Chỉ nghe phách phách vài tiếng, Long Nhất đã điểm trúng huyệt ba vị mỹ nữ đang
ngủ say.

“Long Nhất, ngươi làm gì vậy?” Vô Song kinh dị nhìn Long Nhất, vẻ mặt tuấn tú
trầm tư, vừa mới thấy được hắn có gì đó là lạ, bây giờ lại thấy càng không
đúng.

Long Nhất quay đầu, ngón giữa tay phải đặt ở trên môi ra hiệu im lặng, khẽ thở
dài rồi đột nhiên cầm lấy cánh tay phải Tây Môn Vô Hận. Không rõ hắn làm động
tác gì, ngón giữa Tây Môn Vô Hận chảy ra 1 giọt máu đỏ tươi. (Kotex, Kotex
đâu? Cần Kotex gấp )

Long Nhất cẩn thận hứng lấy giọt máu tươi này, xoay người ra khỏi trướng bồng.

Vô Song cũng theo hắn đi ra ngoài nhưng lại phát hiện Long Nhất ở bên ngoài đã
bày ra một kết giới, cũng không biết hắn làm gì bên trong.

“Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?” Vô Song thì thào nói, nàng lần đầu tiên
nhìn thấy Long Nhất có bộ dáng như vậy, trong lòng lo lắng không thôi.

Lúc này bên trong kết giới, Long Nhất ngơ ngác nhìn chiếc chén trên tay, trong
chén có chất lỏng, trong đó một bên là màu đỏ, bên kia là màu lam.

“Là thật, Vô Hận thật sự không phải là thân muội muội của ta.” Long Nhất than
nhẹ một tiếng, trong lòng có cảm giác mất mát, nhưng cũng không khỏi cảm thấy
phẫn nộ.

Đây thật sự là hoang ngôn, ngay cả Tây Môn Nộ cha hắn cũng không biết sự thật,
Tây Môn Vô Hận không phải con ruột hắn. Long Nhất không thể dễ dàng tha thứ,
suy nghĩ sâu xa một chút, nếu chính người đàn bà của hắn có con với người
khác, cảm giác ủy khuất như thế nào. Nhưng là nữ Kiếm Thần đã nói, chính ông
nội hắn cũng có can dự trong đó, rốt cuộc, chuyện này là như thế nào? Ông nội
hắn mất tích nhiều năm trước có phải là lão hồ đồ hay không? Chẳng lẽ đem con
người khác về nhà để làm mạo tử của con trai mình. Nghĩ đến mẹ hắn khiến Long
Nhất muốn hét to “con bà nó”.

Long Nhất tâm tình sôi trào một hồi, trong chốc lát, lập tức dịu xuống. Vô
luận thế nào chuyện cũng là này thật, Tây Môn Vô Hận không có tội, dù có thế
nào cũng không có thể đổ tội lên nàng.

Trái lo phải nghĩ một hồi, Long Nhất điều chỉnh lại tâm tình, quyết định tạm
thời không nói ra sự thật. Lúc này Tây Môn gia tộc vốn đang phải tranh đấu cật
lực, thế cục tại Thương Lan đại lục đang ở vào tình thế khẩn cấp, chuyện này
một khi lan truyền ra ngoài chỉ có trăm ngàn điều bất lợi.

Thu hồi kết giới, vẻ mặt Long Nhất như bình thường mang theo một nụ cười đi ra
ngoài.

“Long Nhất ……” thấy Long Nhất vừa ra, Vô Song liền lên tiếng, tiến lên hai
bước.

“Ta không sao.” Long Nhất cười cười vỗ vai Vô Song, tiếp đó liền chánh sắc
nói: “Song nhi, chuyện vừa rồi ta không muốn để bất cứ ai biết, nàng hiểu
không?”

“Thiếp hiểu rồi.” Vô Song thản nhiên gật đầu mặc dù trong lòng nàng còn có
nghi vấn. Nhưng nếu Long Nhất không muốn để người khác biết, vậy nàng sẽ không
cho bất kì ai biết để tránh có chuyện phát sinh.

“Cám ơn nàng đã hiểu cho ta.” Long Nhất cúi xuống hôn nhẹ lên gò má Vô Song.


Cuồng Long đế quốc Đằng Long thành, Tây Môn phủ đệ, ánh mặt trời đích chiếu
rọi xuống phát xuất kim quang xán lạn. Chu Hồng đại môn hai bên hộ vệ tiên
khôi lượng giáp, đằng đằng sát khí, vừa nhìn dễ tưởng rằng đang ở chiến trường
đầy rẫy thiên binh thiên tướng.

Tây Môn Nộ vẫn như cũ đang ngồi ở trước chiếc bàn to xụ, vẻ mặt trầm tư nhìn
đăm đăm vào tin tức tình báo từ khắp nơi, có Đằng Long thành, lại có cả những
tin tức trên toàn Thương Lan đại lục

Lúc này, Đông Phuơng Uyển gõ gõ cửa, bưng một chén trà đi vào, nhẹ nhàng đặt
trên bàn Tây Môn Nộ. Sau đó đi ra phía sau hắn, tay ve vẩy chiếc quạt quạt cho
Tây Môn Nộ.

Tây Môn Nộ đầu một chút cũng không ngẩng, vẫn như cũ nhìn vào bản báo cáo tình
báo, lấy bút gạch dưới những nội dung trọng điểm. Hắn thoạt nhìn già đi rất
nhiều, tóc bạc trên trán hình như nhiều thêm vài phần, nhưng khí chất không
giận mà uy từ đôi mắt khiến cho khí chất càng thêm trầm luyện.

Một lúc lâu, Tây Môn Nộ đứng lên thư giãn gân cốt, mỉm cười nhìn thê tử.

“Phu quân, uống chén trà đi. Chẳng hiểu sao dạo này thời tiết nóng nực như
vậy.” Đông Phương Uyển đưa chén trà chên bàn cho Tây Môn Nộ.

“Khác thường là điều tất yếu, Thương Lan đại lục năm nay chuyện lạ xảy ra khắp
nơi.” Tây Môn Nộ tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm. Trà này Đông Phương Uyển
làm phải trải qua hơn mười công đoạn, hơn nữa còn phải đóng băng, uống vào thử
khí tiêu hết, trong lòng phiền muộn chưa phát giác cũng giảm đi rất nhiều.

Đông Phương Uyển cười vui vẻ, nhưng lại không nói lời nào, làm Đông Phương gia
tộc Đại tiểu thư, độ mẫn cảm của nàng hoàn toàn đủ khả năng đàm luận, nếu
không phải trước mặt Tây Môn Nộ làm hiền thê lương mẫu, vô luận là bằng vào
tài hoa trên chính trường hay là quân sự đều có thể danh chấn thiên hạ, nhưng
nàng lại lựa chọn làm một người đàn bà vô danh đứng đằng sau thành công nam
nhân.

“Uyển nhi, Dạ tướng quân bọn họ có tới không?” Tây Môn Nộ trong mắt tinh quang
chợt lóe, vuốt vuốt chút bạch râu bên mép nói.

“Vừa mới tới, đang ở trong đại sảnh, phu quân bây giờ muốn đi gặp bọn họ ngay
không?” Đông Phương Uyển đáp.

“Đương nhiên là muốn.” Tây Môn Nộ hắc hắc cười cười, Vẻ mặt gian trá có điểm
giống giống bộ dáng Long Nhất, không biết là có kỳ phụ tất có kỳ tử hay là có
kỳ hảo tất có kỳ phụ.

Tây Môn Nộ vẻ mặt uy nghiêm bước vào đại sảnh, ba vị nam nhân mặc quân phục
cùng văn phục Cuồng Long đế quốc toàn bộ đứng dậy, ưỡn ngực hướng tới hắn hành
lễ.

“Lần này mời mọi người tới có chuyện gì thương nghị, mọi người trước tiên ngồi
xuống đi.” Tây Môn Nộ đi nhanh qua đại sảnh rồi ngồi xuống chiếc ghế ở trên
cao.

“Gia chủ, chỉ vài ba người chúng ta sao?”. Một vị lão giả phục sức văn quan
Cuồng Long đế quốc tuổi khoảng xấp xỉ sáu mươi nghi hoặc nói. Trước kia, mỗi
lần có chuyện trọng đại cần thương nghị, Tây Môn Nộ đều hội khiếu tất cả tâm
phúc của hắn, nhưng lần này nhưng lại chỉ có vài người bọn họ.

“Không sai, ba người các ngươi theo ta nhiều năm như vậy, là những người mà ta
tín nhiệm nhất….” Tây Môn Nộ nói, nhìn vẻ mặt ba người, trong lòng xuất hiện
một tia sát khí.

“Gần đây Đằng Long Thành không quá nhàm chán. Nói vậy mọi người hẳn cũng biết.
Công kích Ngạo Nguyệt đế quốc là việc quan trọng nhất, hơn cả việc Long Chiến.
Lão hồ ly rốt cục nhịn không được, đã động thủ rồi. Một tháng nay Lý Thiết Hạ
mấy người đã nhằm vào chúng ta. Bất quá cũng may mà mỗi lần đều hóa hiểm vi di
(gặp dữ hóa lành). Hơn nữa còn bị chúng ta phản kích, mặc dù không thể gây
thương tổn được hắn, nhưng cũng cũng đủ cho hắn thống khổ chút ít..” Tây Môn
Nộ quan sát vẻ mặt ba người, khóe miệng tươi cười nói, thoạt nhìn tựa hồ cực
kỳ vui sướng.

“Tất cả đều đã được gia chủ định liệu tiên cơ, mỗi lần ứng phó với Long Chiến
đều nắm rõ trong tay, thuộc hạ thật sự thập phần bội phục” Dạ Vô Phong sùng
bái nhìn Tây Môn Nộ nói.

Tây Môn Nộ nhìn Dạ Vô Phong. Người này hắn từng hết sức tín nhiệm. Bây giờ lại
bị hắn kín đáo bài trừ khỏi trung tâm của Tây Môn gia tộc. Tất cả tại vì thê
tử người này đã cùng thái tử Long Ưng cấu kết. Mà thân cận một chút thôi cũng
đủ để lòng dạ độc ác của Tây Môn Nộ động nộ.

Tây Môn gia tộc đã ẩn nhẫn mấy trăm năm, tuyệt không tha thứ cho bất kì sai
sót nhỏ nào. Chỉ cần một lỗi nhỏ có thể khiến cho toàn bộ Tây Môn gia tộc trở
thành nắm tro tàn, vạn kiếp bất phục. Tây Môn Nộ không dám đánh bạc. Hắn phải
cứng rắn như cương thiết.

“Thật ra đây cũng không phải công lao của ta. Sau lưng Long Chiến có người của
chúng ta. Bất cứ động tác nào của hắn cũng đều bị theo dõi. Thử hỏi Long Chiến
làm sao đấu lại được với chúng ta?” Tây Môn Nộ vuốt vuốt râu mép, khoan khoái
cười to, hai con mắt nheo nheo lại nhìn kĩ phản ứng của ba người.

Hai gã vận văn quan vẻ mặt vui mừng, vỗ mông ngựa không ngớt. Trên phương diện
bọn họ, Tây Môn Nộ đem loại chuyện bí mật như thế nói cho bọn hắn đủ biết hắn
tín nhiệm bọn họ như thế nào.

Dạ Vô Phong sắc mặt căng thẳng, trong đầu oanh long không ngớt, hai chân trở
nên lạnh như băng, nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười.

Đến khi Tây Môn Nộ kêu ba người giải tán, Dạ Vô Phong cố ý nán lại.

“Dạ tướng quân có việc gì không?” Tây Môn Nộ nhíu mày nhìn hắn, mơ hồ biết rõ
tâm tư của Dạ Vô Phong.

“Thịch” Dạ Vô Phong bỗng nhiên quỳ xuống, run giọng nói: “Gia chủ thứ tội, Vô
Phong không biết làm sai chuyện gì. Xin gia chủ nói rõ.”

Dạ Vô Phong là người thông minh, cả nhà hắn làm việc cho Tây Môn gia tộc, hắn
lại cùng Tây Môn Nộ lớn lên. Tây Môn Nộ không phát ra sát khí nhưng hắn lại mơ
hồ nhận ra. Huống hồ hắn biết, Tây Môn Nộ tuyệt không có khả năng thiết lập
mạng lưới gián điệp sau lưng Long Chiến. Chính bởi không có khả năng cho nên
lời Tây Môn Nộ nói ra, hắn không có nửa điểm vui sướng mà thay vào đó là sự
run rẩy tuyệt vọng.

Tây Môn Nộ ngồi ở trên cao nhìn chằm chằm vào Dạ Vô Phong đang quỳ dưới đất,
ánh mắt lạnh như băng, thản nhiên nói: “Vô Phong, ta tin tưởng ngươi sẽ không
phản bội ta. Nhưng ngươi đã sai lầm, đó chính là cưới một con dâm phụ. Phu
nhân ngươi cùng thái tử Long Ưng gian dâm. Chuyện này chắc hẳn ngươi không
biết.”

Dạ Vô Phong choáng váng đầu óc. Hắn không tưởng được rằng người đàn bà kia đã
phản bội hắn. Hắn không hề hoài nghi lời nói của Tây Môn Nộ. Tây Môn Nộ nói có
thì nhất định phải có.

“Vô Phong, ta không thể thua…” Tây Môn Nộ nói với Dạ Vô Phong, ngữ điệu trầm
thấp.

Dạ Vô Phong đã đưa ra quyết định. Khi hắn ngẩng mặt lên thì đã mang theo vẻ
mặt kiên định. Hắn bình tĩnh nói: “Gia chủ, ta biết nên làm thế nào.”

Ba ngày sau, Long Chiến cùng quân sư của hắn biết bên cạnh có nội gián. Tình
thế bên trong đã bắt đầu trở nên khẩn trương. Không khí bắt đầu căng thẳng
đáng sợ, nghi thần nghi quỷ.

Bày ngày sau, Dạ phủ trong một đêm bị huyết tẩy. Dạ Vô Phong tướng quân cùng
vợ con nô dịch mấy trăm nhân khẩu không người nào sống sót. Hiện trường bị một
siêu cường kết giới bao phủ. Bởi vậy không một ai phát giác. Nghe nói Hắc Ám
giáo hội nhúng tay vào chuyện này bởi vì cả Dạ Phủ đâu đâu cũng có Hắc Ám khí
tức.

“Vô Phong, Tây Môn Nộ ta thiếu nợ ngươi. Kiếp sau nhất định bồi hoàn.” Tây Môn
Nộ đứng ở trong viện, nhìn lên tinh không. Trong ánh mắt lóe lên một vết trong
suốt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.