Phong Lưu Pháp Sư – Chương 427: Nửa đêm trong khuê phòng nữ kiếm thánh – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 427: Nửa đêm trong khuê phòng nữ kiếm thánh

“Ta thấy chỗ này rất tốt a, lấy trời làm màn, lấy trăng làm bạn, lại vừa hoang
dã, chỉ có hai người chúng ta…” Long Nhất nhẹ nhàng thì thào như thôi miên,
đôi ma trảo lần mò vô số địa phương mẫn cảm trên dưới, đem dục vọng vốn cất
giữ ở nơi sâu thẳm nhất trong nàng khơi gợi ra.

Thủy Nhược Nhan ngẩng đầu ngắm nhìn tinh không, cảm thụ từng làn gió nhè nhẹ
thổi qua. Trong lòng nổi lên cảm giác xúc động. Quả thật nơi này thật đẹp đẽ.
(đang phê thì chỗ nào mà chả đẹp…ôi nhớ cái lần ta ở vườn hướng dương may
không có thằng nào trốn ở đâu chụp ảnh)

“Sẽ không có ai tới chứ?” Thủy Nhược Nhan như bông hồng hé nở, hít thở dồn
dập, ngăn cản bàn tay Long Nhất đang hoạt động giữa hai chân nàng. (ôi cô giáo
Thủy )

“Đừng lo, chỉ cần bố trí kết giới là được, bất quá lần này nàng không được
chạy.” Bàn tay Long Nhất lần mò trong khu rừng rậm rạp tìm kiếm viên hồng đậu
của nàng. Nhẹ nhàng di chuyển xuống một chút, cười nói. Nha đầu kia lúc trước
tại Ma Huyễn rừng rậm đã khiêu khích hắn không ít lần. Mỗi lần lên đến thời
khắc mấu chốt thì lại rút lui khiến cho hắn chỉ biết cắn răng căm hận. Bây giờ
thì nhất định hắn phải ăn thịt được nàng.

Hơi thở Thủy Nhược Nhan trở nên gấp gáp, mị ý như tơ, không có chút ý niệm nào
phản kháng. Chính mình đã như cá nằm trên thớt, còn có sự lựa chọn khác sao?
Huống hồ cho dù có nàng cũng không chọn. Tấm thân xử nữ này đã quyết giao cho
hắn từ lâu nhưng vẫn chưa thực hiện được vì xa cách.

“Thủy Nhược Nhan sư phụ, nàng nói cho ta biết, lần này nàng có chạy nữa hay
không?” Long Nhất nhẹ nhàng thổi luồng khí nóng vào lỗ tai Thủy Nhược Nhan,
bàn tay vẫn hoạt động không ngừng. Thủy Nhược Nhan cảm xúc dâng trào như thủy
triều mãnh liệt, thân thể mềm mại run rẩy ôm chặt Long Nhất.

“Chạy…Chẳng biết ai muốn chạy…ngươi không nên chạy mới đúng, phôi đệ tử.” Bộ
ngực Thủy Nhược Nhan phập phồng kịch liệt, hàm răng trên cắn chặt môi dưới, mị
nhãn như tơ, không biết khí lực tự nhiên từ đâu tới đè lên người Long Nhất.
Đôi môi đỏ mọng hôn mê loạn lên khuôn mặt hắn. Hương vị nhục dục nhất thời
tràn ngập.

Phong lưu vô kể, cảm xúc dâng trào. Hai cụm bạch hoa hoa sáng như ngọc lấp
lánh dưới ánh tinh quang va chạm nhau kịch liệt. Lúc này, đôi nam nữ cũng đang
chậm rãi đồng tâm khế hợp không tách rời.

Cơn kích tình qua đi, chỉ còn lại tàn dư là nhu tình nồng đậm. Thân thể xích
lõa mềm mại khiết bạch của Thủy Nhược Nhan như phủ một tầng phấn hồng. Vài
giọt mồ hôi điểm xuyết càng làm cho thân thể nàng thêm vũ mị.

Long Nhất ôm Thủy Nhược Nhan, bàn tay đang đùa giỡn một bên ngọc thố bão mãn
của nàng. (Hình như mình để ý thằng này chưa bao giờ tung tuyệt chiêu bú tí
thần chưởng nhỉ, thật là không biết hưởng thụ mà). Trong lòng đang nghĩ sẽ bắt
đầu chuyện mỹ phụ nọ như thế nào đây? Theo trực giác của hắn, mỹ phụ nọ tìm
đến Thủy Nhược Nhan tuyệt không có hảo tâm. Rốt cuộc nàng muốn làm gì?

“Long Nhất, chàng biết không? Ta đã gặp mẫu thân.” Đột nhiên Thủy Nhược Nhan
nhẹ nằm dài lên người Long Nhất, hạnh phúc nói. Bây giờ nàng đang âu yếm bên
người nam nhân của nàng, hơn nữa lại gặp mặt mẫu thân, làm sao có thể không
hạnh phúc cho được.

“Thật à? Mẫu thân nàng có khỏe không? Ngày nào đó ta phải gặp nàng một chút.”
Long Nhất hơi trầm ngâm một chút, cười nói.

“Có cơ hội rồi nói. Người hôm nay đã đi rồi. Long Nhất, thiếp nói cho chàng…”
Thủy Nhược Nhan đang nằm trong lòng Long Nhất nói cho hắn biết mẫu thân và phụ
thân nàng là người của Hắc Ám giáo hội. Nàng sẽ không nói cho bất cứ ai nhưng
đối với Long Nhất nàng không muốn giấu diếm, muốn đem tất cả của mình cùng
chia sẻ với hắn. Chỉ là mẫu thân trước khi đi đã dặn nàng rất kĩ, vạn lần
không được nói ra cho dù bất kể là ai.

“Thì ra là như thế, có thể chính vì mẫu thân nàng là người của Hắc Ám giáo hội
cho nên nãi nãi nàng mới kiên quyết phản đối.” Long Nhất nghe kỹ một lượt rồi
gật đầu nói, nhưng thủy chung vẫn không nghe được điều hắn muốn nghe. Rốt cuộc
mỹ phụ nọ muốn làm chuyện gì? Nàng muốn lợi dụng Thủy Nhược Nhan làm chuyên
gì?

“Long Nhất, thiếp còn có một muội muội nữa đấy, hy vọng sớm được gặp nàng. Đến
lúc đó thiếp nhất định sẽ yêu thương nàng.” Thủy Nhược Nhan không chú ý tới vẻ
mặt trầm tư của Long Nhất, hưng phấn nói.

“Thật sao? Muội muội nàng dám chắc cũng xinh đẹp như nàng, đáng yêu như nàng,
thiện lương như nàng.” Long Nhất không chú ý đến lời nàng nói, chỉ biết tâng
bốc.

“Không, chắc chắn nàng phải xinh đẹp hơn, đáng yêu hơn, thiện lương hơn…Long
Nhất, chàng đang suy nghĩ cái gì vậy?” Thủy Nhược Nhan rốt cục cũng phát hiện
Long Nhất không chú ý lời nàng nói, không khỏi quan tâm hỏi.

Long Nhất lộn một vòng, đè Thủy Nhược Nhan xuống dưới. Đôi mắt đen nhìn chằm
chằm mỹ mâu của nàng hỏi: “Mẫu thân nàng lần này đến chỉ để thăm nàng thôi
sao?”

Thủy Nhược Nhan sợ run, né tránh ánh mắt Long Nhất, nói: “Mẫu thân còn dạy
thiếp Cửu Thiên Ám ma thuật của Hắc Ám giáo hội.”

“Sao lại vậy? Ngoài ra người có phân phó nàng làm chuyện gì không?” Long Nhất
tiếp tục hỏi.

Thủy Nhược Nhan vẻ mặt không vừa ý, lắc đầu nói: “Không có.”

Long Nhất ngắm nhìn Thủy Nhược Nhan một lúc lâu, trên mặt lộ ra thần sắc thất
vọng, chán nản nằm xuống bên cạnh, không nói một lời.

Thủy Nhược Nhan cắn cắn môi dưới, biết Long Nhất đã biết điều gì đó, nhưng là…

“Long Nhất, xin lỗi chàng, mẫu thân đã phân phó cho thiếp một viêc, nhưng
thiếp đã đáp ứng người sẽ không nói cho bất luận kẻ nào biết. Chàng đừng làm
ra cái vẻ mặt như vậy nữa.” Thủy Nhược Nhan úp mặt vào ngực Long Nhất, làm
nũng nói. Đôi tuyệt mỹ ngọc thỏ của nàng cũng theo động tác đó mà áp sát vào
người Long Nhất.

Long Nhất khe khẽ thở dài. Hắn biết tám chín phần chuyện mỹ phụ phân phó không
phải là chuyện tốt. Nhưng Thủy Nhược Nhan dám chắc không cho là như vậy. Bằng
không nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

“Ta biết, ta không nên bức nàng nói ra.” Long Nhất hít sâu một hơi, ý niệm lập
tức xoay chuyển trong đầu.

Thủy Nhược Nhan nhìn kỹ vẻ mặt Long Nhất, phát hiện ra hắn cũng không có gì
miễn cưỡng, không khỏi thở dài một hơi.

“Được rồi, nãi nãi của nàng Thủy Linh Lung hình như cũng không có mặt ở Mễ Á
thánh ma học viện.” Long Nhất vươn tay chụp cặp song nhũ trước mặt, bàn tay
đùa nghịch cặp song nhũ mũm mĩm biến nó thành các loại hình dạng qua các kẽ
ngón tay khiến cho người đẹp trận trận mê hồn.

Thủy Nhược Nhan bắt lấy hai bàn tay không yên phận của Long Nhất, nói: “Nãi
nãi đang bế quan, còn không biết bao giờ đi ra. Được rồi, Ngạo Nguyệt đế quốc
chiến sự còn chưa dứt sao? Chàng có định ở chỗ này vài ngày không?”

“Có lẽ phải đi ngay lập tức.” Long Nhất khẳng khái nói. Trong lòng thầm suy
tính: xem ra mỹ phụ nọ tận dụng thời cơ tới gặp Thủy Nhược Nhan. Bằng không
trước mặt nhân vật thành tinh như Thủy Linh Lung khẳng định không có khả năng
không phát hiện được có chuyện lạ xảy ra.

“A” Thủy Nhược Nhan lên tiếng. Nàng đương nhiên muốn Long Nhất ở lại Mễ Á công
quốc một thời gian. Nếu không phải chuyện mẫu thân dặn dò, lần này nàng tuyệt
sẽ bỏ hết tất cả đi cùng Long Nhất.

Không khí giữa hai người trong nhất thời trở nên trầm mặc. Cả hai lặng lẽ ngắm
nhìn ánh tinh quang từ các vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Bỗng nhiên, Thủy Nhược Nhan xoay người nằm lên trên người Long Nhất, mỹ mâu
chăm chú nhìn hắn. Khuôn mặt tươi cười mang theo một lớp ửng hồng.

“Nàng…nàng muốn làm gì?” Long Nhất ra bộ hoảng sợ hỏi.

“Ta muốn làm gì chẳng lẽ chàng không biết? Hôm nay ở nơi hoang giao dã ngoại
này, chúng ta cô nam quả nữ, chàng nói xem ta muốn làm gì?” Thủy Nhược Nhan
kều kều ngón tay ngọc lên cằm Long Nhất, học ngữ khí xấu xa của Long Nhất cười
nói. Thời khắc này, trên người Thủy Nhược Nhan xuất hiện một dạng phong tình
khiến Long Nhất thất thần.

Thủy Nhược Nhan thấy Long Nhất thất thần, trong lòng vô cùng đắc ý, bàn tay
nhỏ bé nhanh như chớp chộp tới giữa hai chân Long Nhất. Tình lang phải đi ngay
cho nên nàng muốn dành thời gian triền miên nhiều hơn. Vô tình đã quên mất
chính mình vừa mới phá thân, kết quả là khiến tên tiểu Long Nhất lại hung hăng
đứng dậy.

Tên tiểu Long Nhất đột nhiên cứng đờ người, toàn thân run lên, trong mắt tức
khắc bùng phát ngọn lửa dục vọng. Nha đầu không biết sống chết kia bỗng khiêu
khích hắn, thật sự là kích thích rất lớn a.

Hai người hổn hiển thở gấp. Liệt hỏa bỗng nhiên bùng phát. Khắp không gian
tiếng rên rỉ không ngớt, vang vọng thật lâu…

Long Nhất ôm Thủy Nhược Nhan đang mệt mỏi không còn tia khí lực về chỗ ở của
nàng. Suốt quá trình vừa rồi, Long Nhất cấp toàn bộ năng lượng phục vụ nàng
khiến nàng bây giờ mệt mỏi cuộn tròn trong lòng Long Nhất mà ngủ. Khí lực để
động đậy đầu ngón tay cũng không có.

Long Nhất đem Thủy Nhược Nhan đặt trên giường, than nhẹ một tiếng ngắm nhìn
khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười của nàng. Hắn đối với Hắc Ám giáo hội cũng
không có thành kiến. Nhưng nếu mỹ phụ nọ thật sự lợi dụng con ruột của mình để
đạt được mục đích thì thật vô sỉ. Vô luận như thế nào hắn cũng không thể để
Thủy Nhược Nhan bị thương tổn. Hắn muốn mang Thủy Nhược Nhan đi ngay lập tức.
Nhưng Thủy Nhược Nhan không thể đi cùng hắn. Điều này khiến hắn vô cùng bất
an.

Có lẽ… Long Nhất đột nhiên nghĩ tới một người. Hắn ngắm nhìn Thủy Nhược Nhan
đang ngủ say một lần nữa rồi đứng dậy, thân hình lập tức biến mất khỏi phòng
Thủy Nhược Nhan.

Màn đêm vẫn đang bao phủ khắp Mễ Á thánh ma học viện. Ở bên ngoài kí túc xá
cao cấp dành cho nữ sinh có một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện trên một cây đại
thụ. Ánh mắt hắn nhìn lên một chút, sau đó di chuyển đến phòng bảo vệ bên
ngoài cửa kí túc.

Bóng đen không phải ai khác, chính là Long Nhất. Hắn vừa nghĩ đến nhân vật
thần bí khó lường – Âu Đại Mụ. Đến tận bây giờ hắn vẫn đoán không ra thân phận
của bà.

Long Nhất ẩn giấu khí tức, quỷ quỷ mị mị bay đến phòng bảo vệ. Không có kết
giới. Long Nhất rón rén thần không biết quỷ không hay mà lặng lẽ tiến vào,
không phát ra một chút tiếng động.

Với thực lực bây giờ của Long Nhất, đối phó với một Kiếm Thánh căn bản không
là vấn đề. Nhưng nhớ lại, trước kia, trực giác của hắn mách bảo rằng thực lực
của Âu Đại Mụ vốn đã đạt tới Kiếm Thần cảnh giới. Lần này hắn thử ra tay bất
ngờ xem có hiệu quả hay không.

“Ý, người đâu rồi?” Long Nhất vừa đẩy cửa phòng liền phát hiện trên giường
không có một bóng người. Hắn không khỏi có chút kinh ngạc.

Đúng lúc này, một trận hàn khí từ bên hông Long Nhất phát ra. Long Nhất trong
nháy mắt hóa thành tàn ảnh xuất hiện bên chiếc giường. Mà tại vị trí của hắn
lúc trước đã xuất hiện một bàn tay lớn xuất chưởng không gian toàn phá. Nếu
hắn không tránh kịp thì sợ rằng đã nghiến nát cổ hắn rồi.

“Tây Môn tiểu tử, ngươi kiếm ta à?” Một thân ảnh lả lượt chậm rãi xuất hiện.
Thanh âm kì lạ mà quen thuộc vang lên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.