“Thuộc hạ Ngân Kiếm tham kiến thiếu chủ.” Ngân Kiếm cung kính hành lễ với Long
Nhất.
“Miễn, lần này ngươi tự mình lại, có chuyện gì phát sinh hả?” Long Nhất khoát
tay hỏi.
“Hồi bẩm thiếu chủ, đúng là có chuyện phát sinh. Thuộc hạ đã nghe ngóng được
một tin tức vô cùng trọng đại.” Ngâm Kiếm sắc mặt nhất thời trở nên ngưng
trọng.
Long Nhất khẽ chau mày, trực giác cho hắn biết nhất định là chuyện không tốt.
Ngâm Kiếm bước hai bước đến gần Long Nhất, nói thầm vào tai Long Nhất vài câu,
lập tức khiến cho Long Nhất biến đổi, sắc mặt đanh lại, ánh mắt lấp lóe tinh
quang.
“Tên kia đâu? Sao hắn còn không tới?” Bối Toa ngồi ở bên cạnh Mễ Á hoàng hậu
khẽ nói thầm. Vô Song các nàng phân chia ngồi ở hai bên.
“Bối Toa, Tây Môn thiếu gia đi có việc một chút, an tâm đi.” Mễ Á hoàng hậu
trách cứ liếc mắt nhìn Bối Toa, lập tức vẻ mặt trở nên tươi cười nhìn về phía
Vô Song các nàng, vẻ mặt đoan trang mà ưu nhã, làm cho người ta liên tưởng đến
hoa cỏ trong mùa xuân thi nhau đua sắc.
Chính đang lúc này, cửa phòng bật mở, Long Nhất bước vào, hắc hắc cười nói:
“Tiểu hồ ly lại vừa nói bậy sau lưng ta phải không? Có phải muốn nếm thử thập
tô tùng cốt lợi hại của ta phải không?”
Bối Toa cau cái mũi xinh xắn, làm mặt quỷ hướng Long Nhất.
“Tây Môn thiếu gia, có thể gặp lại ngươi khiến ta thật sự vô cùng cao hứng,”
Lúc này, Mễ Á hoàng hậu đứng dậy, mỉm cười với Long Nhất, dáng vẻ cao quý mê
người.
Long Nhất trong lòng kích động, hai mắt rất nhanh quét qua quét lại trên người
đại vưu vật Mễ Á hoàng hậu, cuối cùng thì dừng lại ở bộ ngực bão mãn của nàng
một chút rồi chuyển lên trên mạt Mễ Á hoàng hậu, cười nói: “Ta cũng thật cao
hứng, nhất định phải nói chuyện tình xưa.”
Mễ Á hoàng hậu nở nụ cười rạng rỡ, thừa dịp mọi người không để ý, trừng mắt
nhìn hắn.
Long Nhất thất thần một lúc, toàn thân tê cóng, không nghĩ tới hắn đã từng
kinh qua nhiều như vậy vẫn không thể miễn dịch với sự câu dẫn của tuyệt thế
vưu vật này a.
Long Nhất ngồi xuống vị trí trên cùng, lúc này thức ăn cùng mỹ tửu bắt đầu
được mang lên. Thức ăn tinh xảo đến ngay trong hoàng gia cũng hiếm thấy. Nói
thật, Long Nhất cũng từ lâu chưa được ăn những món ăn mỹ vị như vậy. Từ khi
rời khỏi Nạp Lan đế quốc, vội vã đi hết nơi này đến nơi khác, chỗ nào cũng cực
kì hẻo lánh nên làm sao có thể có những món ăn tinh xảo thơm ngon như vậy a.
Mặc dù kỹ năng nấu nướng không tồi, nhưng trong hoàn cảnh thiếu thốn những thứ
gia vị thiết yếu, thử hỏi làm sao có món ăn đầy đủ mỹ vị đây? Và nữa, hắn mặc
dù quay chín thức ăn vô cùng thành thạo, nhưng trong thảo nguyên lấy đâu ra
rau, ngày nào cũng ăn đồ nướng thì thật là nhàm chán.
Chúng nữ ăn uống vô cùng từ tốn, mà Long Nhất lại như phong quyển tàn vân,
cuốn sạch mỹ vị trên bàn. Hết ăn lại uống, phồng mồm trợn mắt.
“Tây Môn thiếu gia, ngươi mấy ngày nay không ăn cơm rồi à?” Mễ Á hoàng hậu lấy
làm kinh ngạc, mở cái miệng nhỏ nhắn mê người triệu triệu người thèm muốn hỏi.
“Bản thiếu gia ăn cơm như vậy đấy. Ăn chậm rãi tựu không quen. Ngươi xem các
nàng có ai có phản ứng không?” Long Nhất hắc hắc cười chỉ vào Vô Song các
nàng. Kết quả là phải hứng chịu bao con mắt trừng lên nhìn.
Mễ Á hoàng hậu che miệng cười cười. Mặc dù Long Nhất lúc ăn cơm có bộ dáng
không đẹp mắt nhưng nhìn kỹ lại thấy tiết xuất một loại mị lực, rất có mùi vị
nam nhân.
“Cám ơn thịnh tình khoản đãi của hoàng hậu. Nếu không có chuyện gì thì ta cần
phải đi gấp.” Long Nhất vỗ vỗ bụng, nhấp một ngụm trà nói.
“Ngươi muốn đi đâu?” Mễ Á hoàng hậu còn chưa mở miệng, Bối Toa đã nhịn không
được, hỏi. Ở cùng Long Nhất lâu như vậy đã hình thành cho nàng một thói quen.
“Đương nhiên là phải đi Á Đặc Tư An Na. Ngươi xem khí trời như vậy, sợ rằng
chẳng bao lâu nữa bên kia băng tuyết sẽ tan. Chiến tranh như thế nào có thể
thiếu Long Nhất ta đây?” Long Nhất cười nói.
“Nhanh vậy ư?” tất cả mọi người cùng lên tiếng, Bối toa, Mễ Á hoàng hậu, Long
Linh Nhi, Tây Môn Vô Hận. Cơ hồ chúng nữ cùng đồng thanh nói.
“Sao vậy? Không nỡ xa ta à? Không nghĩ rằng mị lực của ta so với năm đó vẫn
chưa có giảm sút a.” Long Nhất hắc hắc cười nói.
“Tây Môn thiếu gia, Tiểu nữ có việc muốn cùng ngươi đàm luận. Chẳng biết có
thể nói chuyện riêng hay không?” Mễ Á hoàng hậu nghe ngữ khí Long Nhất không
phải nói đùa, vội vàng đứng lên nói.
“Tốt, không thành vấn đề, ta đang chờ đây.” Long Nhất liếc mắt nhìn Mễ Á hoàng
hậu cười nói. Mễ Á hoàng hậu cũng mỉm cười đáp lại hắn.
Hai người vừa tới căn phòng hào hoa kia, Mễ Á hoàng hậu đã vội vàng phóng xuất
cách âm kết giới cùng phòng ngự kết giới.
“Nhiều tầng bảo vệ như vậy có phải là muốn giăng bẫy ta không?” Long Nhất nhìn
chằm chằm thân hình đẹp đẽ mê người của Mễ Á hoàng hậu, xấu xa cười nói.
“Chẳng liên quan, cho dù ta có sập bẫy cũng không hối hận.” Vẻ mặt lúc nãy của
Mễ Á hoàng hậu vừa đoan trang, lập tức trở nên vũ mị động lòng người. Cũng
không lảng tránh mà ngược lại quang ba lưu chuyển nghênh đón ánh mắt xâm lược
của Long Nhất.
“Thật sự không hối hận?” Long Nhất khẽ cười, tiến lên hai bước tới gần Mế Á
hoàng hậu.
“Đương nhiên không hối hận. Tây Môn thiếu gia muốn tiểu nữ dùng cái gì chứng
minh đây?” Mễ Á hoàng hậu không hề tỏ ra sợ hãi, hai tay cùng lúc nhè nhẹ kéo
cổ áo sang hai bên.
Long Nhất càng hoảng sợ. Hắn tưởng chỉ đùa giỡn một chút với đại vưu vật này,
không nghĩ sẽ làm gì với nàng. Hắn vội vàng lui về phía sau hai bước, con mắt
lại không dừng được nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa vun đầy của Mễ Á hoàng hậu
nhưng rất nhanh lại thất vọng vô cùng. Bên trong chiếc áo dài hoa lệ không
phải là tiểu y như hắn nghĩ mà là một chiếc trường sam màu phấn hồng khiến hắn
cái gì cũng không thấy.
Mễ Á hoàng hậu cười hì hì cởi chiếc áo ngoài xuống, rũ rũ vài cái nói: “Tiểu
nữ thấy hơi nóng một chút, hẳn là Tây Môn thiếu gia không thấy ngại chứ?”
“Không sao, nếu ngươi có cởi them một chiếc áo nữa ta cũng không ngại” Long
Nhất nói, con mắt trở nên trắng dã.
“Nếu Tây Môn thiếu gia đã nói như vậy thì tiểu nữ cũng xin đành cung kính
không bằng tuân mệnh vậy.” Mễ Á hoàng hậu cười cười, đem chiếc trường sam màu
phấn hồng cởi nốt.
Long Nhất mở to hai mắt, đột nhiên đặt mông ngồi trên chiếc thảm mềm mại, cười
khổ hỏi: “Ngươi mặc nhiều đồ như vậy không sợ nóng đến chết sao?”
“Không sợ, tiểu nữ trời sanh chỉ sợ lạnh, có muốn tiểu nữ tiếp tục cởi nữa
không? Cam đoan bên trong là kiện nội y xanh biếc.” Mễ Á hoàng hậu đang khoác
trên người chiếc áo trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc nội y màu xanh.
Nhưng nhìn kĩ lại phát hiện ra có gì đấy không được rõ ràng lắm.
“Thôi không cần, nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Long Nhất không cùng nàng
chơi trò mập mờ nữa, sắc mặt nghiêm nghị hỏi.
Mễ Á hoàng hậu sắc mặt thất kinh khi Long Nhất hỏi thẳng nàng như vậy, nói:
“Hôm nay, sự phân hóa trong thú nhân tộc đã diễn ra vô cùng nghiêm trọng, Mông
Hoàng tộc trong các bộ lạc thú nhân tộc đang chỉnh binh khiến cho mọi người vô
cùng bất mãn. Đây là thời cơ tốt nhất cho Hồ tộc chúng ta phục hưng, hy vọng
Tây Môn thiếu gia có thể giúp đỡ chúng ta chút sức lực.”
Long Nhất đương nhiên biết tình hình hiện tại của Hoành Đoạn sơn mạch, cũng
đương nhiên biết đây là cơ hội tốt nhất cho Hồ tộc phục hưng.
“Tây Môn thiếu gia, người vẫn còn nhớ lời hứa lúc trước của ta chứ? Bây giờ
Bối Toa cũng đã luyện thành bách biến phân thân, tấm thân xử nữ không cần phải
bảo trì nữa. Điều kiện lúc đầu của Tây Môn thiếu gia, bây giờ chúng ta đã có
thể đáp ứng.” Mễ Á hoàng hậu thấy Long Nhất trầm tư, cắn răng nói. Dù sao nàng
cũng nhìn thấy nha đầu Bối Toa kia thích Long Nhất.
Long Nhất cười cười, khoát tay nói: “Ta lúc đầu cũng chỉ là nói giỡn, cho dù
không có điều kiện này ta cũng sẽ không cự tuyệt nàng.”
“Nói như vậy Tây Môn thiếu gia đã đáp ứng?” Mễ Á hoàng hậu vui vẻ hỏi.
“Đáp ứng, đương nhiên là đáp ứng. Hồ tộc các ngươi thượng vị đối với ta cũng
là một việc tốt. Nếu là cả hai cùng có lợi thì tại sao lại phải từ chối?” Long
Nhất cười nói.
“Vậy…”
“Ta sẽ cho thuộc hạ giúp đỡ các ngươi. Bằng vào năng lực của hắn tuyệt đối có
thể làm được.” Người Long Nhất muốn nói đến tự nhiên là Ngân Kiếm. Hắn đã
thành lập một mạng lưới tình báo ở Hoành Đoạn sơn mạch. Hơn nữa bằng vào nam
sắc đã lọt được vào hoàng tộc, tuyệt đối là người thích hợp nhất cho việc này.
“Tốt lắm, người của Tây Môn thiếu gia thì đảm bảo là có năng lực. Vậy tiểu nữ
xin đợi hắn đến.” Mễ Á hoàng hậu cười nói.
Long Nhất gật đầu nói: “Cám ơn ngươi đã mời cơm. Không quấy rầy ngươi nữa.”
“Tây Môn thiếu gia, người sẽ rời Mễ Á công quốc phải không?” Mễ Á hoàng hậu
hỏi.
“Cũng đến lúc phải đi rồi.” Long Nhất vừa nghĩ đến tin tức Ngân Kiếm mang đến,
trong mắt hiện lên một tia âm linh.
“Vậy tiểu nữ cũng không dám giữ Tây Môn thiếu gia. Hy vọng Tây Môn thiếu gia
lên đường thuận lợi.” Mễ Á hoàng hậu nói xong, đột nhiên ngữ khí trở nên đình
trệ. Đến cuối cùng, nghe thanh âm như có chút run rẩy.
Long Nhất nhướng mày nhìn Mễ Á hoàng hậu, không biết có phải ảo giác không.
Hắn cảm giác sắc mặt Mễ Á hoàng hậu tái nhợt đi.
“Ngươi không sao chứ?” Long Nhất nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ chính mình nghe nhầm,
nhìn nhầm?
“Đương nhiên không sao, ta làm sao lại có chuyện gì được. Nếu Tây Môn thiếu
gia phải đi hôm nay thì sợ rằng không kịp rồi. Không lâu nữa mặt trời sẽ khuất
bóng.” Mễ Á hoàng hậu nắm chặt lớp hậu sa bên hông, ngữ khí nghe thì bình
thường nhưng thân hình lại hơi run rẩy.
Long Nhất có chút hồ nghi. Mễ Á hoàng hậu này dường như đang giấu diếm điều
gì. Hơn nữa ý tứ lại muốn ngăn không cho hắn đi sớm.
“Không sau, ta thích nhất là đi vào buổi tối, có trăng trên trời, lại có mỹ
nữ. Thời tiết lại thích hợp. Không bằng chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện.
Đối với Hồ tộc các ngươi, ta cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Quan hệ giữa
chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác, đương nhiên càng hiểu rõ nhiều việc càng
tốt.” Long Nhất không hề đứng dậy, ánh mắt bất định nói.
Mễ Á hoàng hậu cắn răng, cầm lấy kiện hồng sắc trường sam như muốn mặc vào.
Đúng lúc này bàn tay Long Nhất nhanh như chớp đánh úp về phía bộ ngực cao vút
của Mễ Á hoàng hậu.