Phong Lưu Pháp Sư – Chương 422: Liệt Diễm nhất mạch – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 422: Liệt Diễm nhất mạch

“Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi phá hủy sự trong sạch của cháu gái ta, chuyện này
truyền ra còn có ai dám tiếp nhận nó nữa. Ngươi không nhận thì để ai nhận?”
Phổ Tu Tư đích thật là lão mặt dày, dám đem lý do như vậy để tống Lâm Na đi.

Long Nhất nói thầm hai tiếng. Tính tình Lâm Na nóng nảy như vậy, vốn không có
ai dám cưới, lại vứt trách nhiệm lên người ta. Đương nhiên lời này hắn không
dám thốt ra miệng. Nếu nói ra chắc hẳn sẽ khiến Lâm Na thương tâm. Hắn đã sáng
suốt không có mở miệng mà biết Lâm Na nhất định sẽ phản bác.

“Ông nội, ông nói cái gì vậy? Cháu dù cả đời không ai lấy cũng không lấy cái
loại đại sắc lang này.” Quả nhiên Lâm Na đỏ hồng mặt, kéo cánh tay Phổ Tu Tư,
nũng nịu nói, trong lòng không khỏi bối rối cùng ngượng ngập.

Long Nhất cười hắc hắc. Quả thật là thông minh khi hắn không mở miệng. Mặc dù
Lâm Na nha đầu kia xinh đẹp, vóc người cũng tốt, nhưng tính tình quả thật chịu
không được. Ai muốn nhảy vào thì nhảy vào đi.

“Không lấy chồng? Đến lúc muốn lấy rồi ông nội muốn quản cũng không được.” Phổ
Tu Tư khẽ vuốt chòm râu đỏ rực cười nói.

“Đáng ghét, không thèm để ý đến mấy người.” Mặt Lâm Na đỏ hồng chạy nhanh ra
ngoài.

Long Nhất cùng Phổ Tu Tư đối nhãn, đều từ trong mắt đối phương hiện lên vẻ
kinh ngạc, không nghĩ đến Lâm Na cũng có lúc “nữ tính” như vậy.

“Tiểu tử thối, xem ra cháu gái ta có ý với ngươi, cảnh vừa rồi thật là chưa
từng thấy qua a…” Phổ Tu Tư vừa cười vừa nói, nhãn thần lóe ra thần sắc bất
định. Chỉ là hắn chưa nói xong đã bị Long Nhất cắt ngang.

“Không nên không nên, lão cũng biết ta bên ngoài hồng nhan đông đảo, thật sự
đừng thêm nữa, lão vẫn còn minh mẫn hẳn phải hiểu rõ chứ.” Long Nhất liên tiếp
khoát tay từ chối. Có một nữ nhân như vậy bên người thì thật là đại phiền
phức.

Phổ Tu Tư cười hắc hắc nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ngươi nói cho
ta một chút, hai năm nay ngươi rốt cuộc đã ăn thần đan diệu dược gì mà thực
lực đã đạt tới cảnh giới này.”

Hai người, một già một trẻ lập tức bước ra khỏi khuê phòng Lâm Na, hướng thư
phòng đi đến.

Long Nhất kể lại quá trình hai năm vừa rồi, không có gì giấu diếm mà cũng
chẳng cần phải giấu diếm. Đại đa số việc hắn làm trong hai năm qua Phổ Tu Tư
hẳn phải biết. Nhưng cũng có điều hắn không thể biết là thế lực hắc ám sau
lưng Long Chiến và Lôi Thần truyện thừa nên khi Long Nhất kể đến đoạn đó hắn
lắng nghe vô cùng chăm chú.

Sau khi Long Nhất kể xong, Phổ Tu Tư liền hãm vào trầm tư. Sau đó hai mắt hắn
bỗng nhiên sáng rực lên, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ…”

“Chẳng lẽ cái gì?” Long Nhất hỏi.

Phổ Tu Tư lắc đầu: “Không có gì.”

Thấy hắn không muốn nói, Long Nhất cũng không hỏi tiếp. Hắn biết Phổ Tu Tư
dường như biết gì đó nhưng lại không xác định có đúng hay không. Hắn cũng quá
hiểu tính cạch vị đại ma đạo sư này. Nếu hắn muốn nói, không hỏi hắn cũng sẽ
nói. Nếu không muốn nói, có đánh hắn cũng sẽ không nói nửa lời.

“Đông tử, dạo gần đây thời tiết vô cùng khác thường, nghe nói Ngạo Nguyệt đế
quốc cũng thế, tuyết tan nhanh vô cùng, sợ rằng chỉ vài ngày nữa, khi mùa đông
qua đi thì chiến tranh sẽ diễn ra.” Phổ Tu Tư mở thoại.

“Ta biết, lần này chỉ là thuận đường đến thăm tiểu muội ta cùng các nàng, ngày
mai ta phải về Á Đặc Tư phòng ngự tuyến. Cũng đến lúc chiến tranh cần phải kết
thúc rồi.” Long Nhất cười cười đáp, trong mắt ánh lên tia lãnh độc.

Phổ Tu Tư gật đầu, hắn cũng hy vọng chiến tranh sớm chấm dứt. Suốt hai năm
nay, đại lục không có phút giây nào yên tĩnh. Chiến tranh phá hủy hạnh phúc
gia đình của bao nhiêu người. Ngay cả một tòa thành cũng bị xóa sổ trong khói
lửa chiến tranh. Năm tháng loạn lạc, sinh mạng con người thật không bằng cỏ
rác. Suốt mùa đông, bão tuyết liên tục xuất hiện trên ba nước Ngạo Nguyệt đế
quốc, Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan đế quốc. Thời tiết khắc nghiệt vô bì,
thập phần khác thường, không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.

“Lão đầu, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, Hỏa Diệm sơn vốn ngàn năm trước là nơi
đặt Liệt Diễm sơn trang, làm sao lão biết cách tiến vào đó? Chẳng lẽ lão là
hậu nhân của Liệt Diễm sơn trang.” Long Nhất nhìn chằm chằm Phổ Tu Tư nói.

Phổ Tu Tư khẽ run, bật cười nói: “Tiểu tử thối, ngươi biết cũng không ít. Nói
cho ngươi cũng không sao. Đúng vậy, ta chính là hậu nhân của Liệt Diễm sơn
trang, mạch chuyên về ma pháp. Còn Phượng Hoàng sơn trang là mạch chuyên về
đấu khí.”

“Thì ra ngươi vốn dĩ đã biết Phượng Hoàng sơn trang cũng là một mạch của Liệt
Diễm sơn trang, vậy vì sao các ngươi không nhận nhau?” Long Nhất kì quái hỏi
bởi vì Phượng Hoàng gia chủ cũng không biết hỏa hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư
danh chấn khắp thiên hạ cũng là hậu nhân của Liệt Diễm sơn trang như nàng.

“Cái này thì ngươi không cần biết. Biết thì đã sao? Một ngàn năm trước diễn ra
một tràng đại chiến cùng Băng cung đã khiến cho Liệt Diễm sơn trang trở thành
quá khứ. Trừ khi hỏa thần xuất thế, nếu không….” Phổ Tu Tư nói.

Hỏa thần xuất thế? Long Nhất trong lòng như lửa đốt. Nhớ hồi trước, trong cái
khu rừng rậm quỷ quái kia, mấy người địa tinh gọi mình là hỏa thần…”

Long Nhất đi ra khỏi tiểu viện của Phổ Tu Tư, trầm tư bước đi trên con đường
lớn trong Mễ Á Thánh Ma học viện. Trên đường đi có không ít người nhìn hắn chỉ
chỉ chỏ chỏ, thì thà thì thầm.

“Ngươi nhìn kỹ xem có phải là Đại Tình Thánh trong truyền thuyết của trường
chúng ta hay không?” Một người vừa nhìn Long Nhất vừa hỏi đồng bạn đứng bên
cạnh.

“Đúng rồi, là hắn. Dù hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra hắn. Hắn chính là
học sinh ban A thủy hệ ma pháp, nơi có sư phụ mỹ nữ Thủy Nhược Nhan – người
tình trong mộng của ta. Nếu được làm tình lang của nàng, dù cho lão thiên có
bắt ta giảm thọ mười năm ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà cái tên cầm thú
này, mình hắn nuốt trôi toàn bộ.” Hắn cắn chặt răng, nghiến chặt môi thiếu
điều bật máu. Chỉ căm hận không thể lập tức đạp cho tên cầm thú Long Nhất kia
hai cước. Thế nhưng, thủy chung hắn cũng không có cái can đảm này. Thực lực
của Long Nhất mặc dù bọn hắn còn chưa nắm rõ, nhưng tuyệt đối là không thể
thấp. Với ba cái công phu chó cắn mèo cào của hắn tuyệt không dám tiến lên.

“Thật vậy chăng? Hắn đúng là hình mẫu lý tưởng của ta. Nếu ta bái hắn làm sư
phụ, chỉ cần học được nửa công phu của hắn thì chẳng phải là cuộc sống đã vô
cùng tươi đẹp rồi sao?” Tên còn lại nghe xong, không khỏi hâm mộ mà thốt lên
tán thưởng. Chỉ là hắn vừa hạ quyết tâm bái sư thì lại phát hiện thần tượng đã
biến mất vô tăm vô tích.

Long Nhất lắc mình bay ra khỏi Thánh Ma học viện, trong lòng không khỏi cười
thầm. Thật là tiếng tốt đồn xa, không ngờ sau hai năm mà cẫn còn nhiều người
biết hắn như vậy.

Khi Long Nhất vừa tới lữ điếm thì sắc trời đã chạng vạng tối, Vô Song ngũ nữ
tựa hồ tất cả đều đã mệt mỏi, đang ở trên giường nhẹ giọng nói chuyện. Thấy
Long Nhất vừa về tới, cơ hồ tất cả ngũ nữ đều ngồi dậy, thần sắc không khỏi
mừng rỡ.

“Long Nhất, đêm nay ngươi bồi tiếp Linh nhi muội muội, chúng ta sang phòng bên
cạnh.” Vô Song cười với Long Nhất nói, mang theo Bối Toa, Nạp Lan Như Nguyệt,
còn có Tây Môn Vô Hận ra khỏi phòng.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Long Nhất cùng với Long Linh Nhi. Không gian
nhất thời tràn ngập xuân tình xen lẫn ngượng ngập.

“Ta, ta đi tắm.” Long Linh Nhi bắt đầu không chịu nổi ánh mắt rực lửa của Long
Nhất, chạy vội vào phòng tắm.

Thịch, thịch, thịch, thịch… Long Linh Nhi ngắm nhìn mình qua ma pháp kính
trong phòng tắm, tim đập thình thịch, nhanh hơn bình thường cả trăm lần.

Trong chốc lát, nàng đã kịp trấn tĩnh lại. Long Linh Nhi bắt đầu chải tóc,
nghiêng trước nghiêng sau, xoay đủ mọi góc độ để đảm bảo rằng nàng vẫn đẹp như
cũ. Từ khi Long Nhất đi, nàng rất ít khi để ý chuyện này cho nên bây giờ nàng
căn bản không cảm thấy tự tin nhiều.

Xiêm y chậm rãi hé mở lộ ra thân thể ngọc ngà sáng bóng. Ngọn đèn trong phòng
tắm dường như cũng mông lung, dường như nó cũng bị mờ đi trước thân thể tuyệt
mỹ của Long Linh Nhi.

Đôi chân ngọc chậm rãi bước vào chiếc bồn tắm, chậm rãi ngồi xuống. Cả thân
thể được bao trùm bởi làn nước ấm áp, từng làn sóng nước dập dềnh. Cặp ngực
bạo mãn cũng chìm nghìm vào trong nước như ẩn như hiện, tất cả tạo nên sức hấp
dẫn dụ hoặc kinh hồn.

Két két… cửa phòng tắm tự nhiên bật mở.

“Đáng ghét, Tây Môn Vũ xấu xa, không được tiến đến.” Long Linh Nhi run lên,
gắt giọng quát.

Long Nhất từ cửa phòng tắm bước vào, hắc hắc cười dâm: “Nghe nói nữ hài tử
thường hay nói ngược. Ngươi bảo không được tiến vào tức là muốn ta càng phải
tiến vào rồi.”

“Nói bậy, ta mới không nói ngược, ngươi…a, thật sự đáng ghét” Long Linh Nhi
chưa nói xong, Long Nhất đã thả người vào bồn tắm, bọt nước bốn bên nổi lên
không ngớt làm Long Linh Nhi quýnh lên.

Long Nhất đã từ sau lưng ôm gọn bờ eo thon thả, từ phía sau cắn cắn vào vành
tai nàng.

“Vũ…” Long Linh Nhi toàn thân vô lực, hơi thở dồn dập, ánh mắt mông lung,
tưởng như cái phòng tắm này không đủ không khí cho nàng hít thở.

Long Nhất rung động không thôi, hai tay hướng lên trên, bắt đầu sờ mó đôi nhũ
phong bão mãn. Vừa lúc Long Linh Nhi chủ động quay đầu lại để dùng miệng khép
chặt cái miệng đang tác quái. Nhất thời, xuân ý trong phòng nổi lên triền miên
không ngớt.

“A…” Long Linh Nhi khẽ rên lên. Nơi tư mật nhất của nàng đã bị một vật nóng
rực đi vào. Toàn thân không tự chủ được, bắt đầu run rẩy.

Không cho Long Linh Nhi có thời gian phản kháng, Long Nhất ôm chặt Long Linh
Nhi, bắt đầu hành động ngay trong bồn tắm (hành động gì ai ai cũng hiểu :D)
khiến những cánh hoa phiêu dật theo sóng nước. Chẳng cần nói, bao nhiêu nhớ
nhung sầu muộn trong thời gian hai năm xa cách khiến cho hai người trở nên
cuồng nhiệt như muốn tan vào nhau.

Trên nóc lữ quán, một thân ảnh vận bạch y phiêu phiêu trong gió, hình dáng bất
phàm, ánh mắt hờ hững ngắm vầng trăng lạnh lẽo trên không trung. Không khỏi
cảm thán mà thở dài một tiếng giữa màn đêm tịch mịch…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.