Phong Lưu Pháp Sư – Chương 420: Xuân quang tiết lộ – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 420: Xuân quang tiết lộ

“Ngươi này đại bại hoại, còn không mau đi ra, thật sự là chán ghét, thật đáng
ghét” Long Linh Nhi tìm khắp mọi nơi, nhưng không phát hiện Long Nhất, không
khỏi chảy nước mắt la lớn.

Bỗng nhiên, bên hông Long Linh Nhi chạm phải thứ gì, thân thể mềm mại lọt thỏm
vào trong một ***g ngực ấm áp, nàng không hề giãy dụa, mùi thân thể quen thuộc
làm cho thân thể nàng không hề có chút phản ứng nào, an tĩnh, im lặng tĩnh
hưởng thụ sự ấm áp đã lâu chưa gặp.

“Đại bại hoại, ngươi là đại bại hoại.” Long Linh Nhi ôm Long Nhất một lúc lâu,
đột nhiên vươn phấn quyền đánh vào ngực hắn hai quyền, lệ nhãn hung hăng trừng
mắt nhìn hắn, chỉ là tẩm thấu trong đó sự ôn nhu cùng tư niệm không thể che
dấu được.

Long Nhất mặc cho Long Linh Nhi đánh hai quyền, từ sâu trong đáy lòng có chút
áy náy, từ khi để nàng lại Mễ Á công quốc cũng đã hai năm. Thời gian thật sự
quá nhanh, hai năm tựa hồ chỉ như nháy mắt, đại bộ phận thời gian hắn đều bôn
ba trên đường, từ Cuồng Long đế quốc đến Nạp Lan đế quốc, từ Nạp Lan đế quốc
đến Lôi Thần cấm khu, nửa năm sau lại đi Ngạo Nguyệt đế quốc, rồi từ Ngạo
Nguyệt đế quốc lại tới Hoang Mãng thảo nguyên.

Long Nhất ôm lấy gương mặt tươi cười của Long Linh Nhi, hít hà hương hoa lan
tỏa ra từ cơ thể nàng, trong lòng cảm giác được trận trận ấm áp, ai nói chỉ có
khí tức trên người nam nhân mới có thể làm cho phụ nữ an tâm, khí tức nữ nhân
cũng đồng dạng như vậy, cũng có thể làm cho nam nhân an tâm.

Thấy được ý đồ của Long Nhất, trái tim Long Linh Nhi đột nhiên rạo rực, không
chút do dự khẽ nhắm mắt lại, gương mặt chậm rãi ngẩng lên, đôi lông mi cong
dài nhẹ nhàng, khe khẽ động, nghênh đón cảm giác khoát biệt sau hai năm chia
lìa.

“Ngô ……” mỹ sắc trước mặt, Long Nhất vô động vu trung (không thể kiềm lòng),
cúi xuống ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn.

Nụ hôn triền miên dường như bất tận. Dường như muốn đem hai năm tư niệm hoàn
toàn phóng thích bộc phát ra.

Tây Môn Vô Hận đứng cách đó không xa nhìn hai người hôn nhau, nước mắt bất tri
bất giác tuôn rơi đầy mặt, vì sự tư niệm của Long Linh Nhi mà vui sướng, cũng
vì thứ tình cảm trái với luân thường của chính mình mà âm thầm tang thương.

Không biết qua bao lâu, hai người cũng tách ra, Long Linh Nhi trên mặt nhu
tình dấu kín, chìm đắm trong hạnh phúc, thần thái tựa hồ như muốn bay lên.

“Không cho phép bỏ ta lại, nghe không?” Long Linh Nhi ôm chặt Long Nhất, khuôn
mặt đặt trên ngực hắn, chu mỏ nói.

“Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ bỏ nàng lại, nàng vẫn luôn ngự trị trong trái
tim ta.” Long Nhất mỉm cười vuốt ve mái tóc Long Linh Nhi, nhu tình vạn thiên
nói.

“Đáng ghét.” Long Linh Nhi ngọt ngào thốt ra một tiếng, đột nhiên nhớ ra cái
gì. Quay đầu nhìn về phía Tây Môn Vô Hận, thấy nàng nước mắt tuôn rơi đầy mặt,
không khỏi ngẩn ra.

Lúc này Long Nhất cũng theo ánh mắt Long Linh Nhi nhìn lại, có điểm không rõ
ràng tại sao nàng cũng khóc.

“Tiểu muội, ngươi khóc cái gì vậy? Có phải là nhớ nhị ca quá không?” Long Nhất
buông Long Linh Nhi, hướng Tây Môn Vô Hận, lau nước mắt đang tuôn lã chã trên
khuôn mặt nàng.

“Ân.” Tây Môn Vô Hận gật đầu, lúc này nàng không biết phải nói gì.

Long Nhất rung động, lập tức mỉm cười ôm Tây Môn Vô Hận vào lòng. Bàn tay nhẹ
nhàng, khe khẽ vỗ lên lưng nàng, trong lòng tràn đầy ôn tình. Từ khi nào muội
muội cực độ hiểm ác của hắn đã dành nhiều cảm tình cho hắn như vậy? Có một
muội muội thương yêu hắn như vậy, chính hắn cũng cảm giác một loại ấm áp của
tình thân.

Khóc trong lòng hắn cả nửa ngày, Tây Môn Vô Hận đã ổn định tâm tình, khe khẽ
từ trong lòng Long Nhất thối lui, khuôn mặt bẽn lẽn nhìn Long Linh Nhi nở nụ
cười.

“Vô Hận, ngươi cứ khóc nữa đi, ta không ngại đâu.” Long Linh Nhi ở phía sau hì
hì cười nói, lúc này nàng vui sướng cực độ tựa như một con chim nhỏ, chỉ hận
không thể khiến toàn thế giới đều biết nàng đang hạnh phúc.

Khuôn mặt Tây Môn Vô Hận trắng còn chút máu liếc mắt nguýt Long Linh Nhi, cười
nói: “Ngươi ghen tức gì đó.”

“Thật a, có một ngày ngươi cũng sẽ biết, ***g ngực thuộc về ngươi bị người
khác chiếm mất, chẳng lẽ không ghen tức sao?” Long Linh Nhi cười nói.

Tây Môn Vô Hận mặt đỏ hồng, cố gắng mỉm cười. Loại tâm tư thống khổ này có ai
có thể hiểu rõ đây? Nàng muốn được như những người phụ nữ khác, nhưng điều
nàng muốn lại vĩnh viễn không có khả năng thuộc về nàng.

“Tiểu muội, ngươi làm sao vậy?” Long Nhất thấy Tây Môn Vô Hận tựa hồ có điều
không bình thường, ân cần hỏi.

“Không có việc gì, a, được rồi Nhị ca, tựa như một mình ngươi tới Mễ Á công
quốc sao?” Tây Môn Vô Hận vội vàng nói sang chuyện khác, nàng sợ tâm tư mình
bị người phát hiện.

Long Nhất cười hắc hắc, nói: “Còn dẫn theo vài người, các ngươi đều biết, Nạp
Lan Như Nguyệt, Vô Song còn có Bối Toa.”

“A, là các nàng, Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song đi theo ngươi ta không lấy
làm ngạc nhiên, nhưng Bối Toa như thế nào cũng lại đi theo ngươi? Ta vài lần
đến Mê Tình Cư cũng không gặp lại nàng nữa.” Long Linh Nhi nói, nàng biết Vô
Song chính là cô gái chịu lời nguyền mà lúc trước Long Nhất ôm trong lòng,
chính bởi vì nàng mà Long Nhất cùng chính mình mới đến bên nhau, nếu không có
nàng, cừu hận của mình cùng Long Nhất có thể cả đời cũng không có khả năng hóa
giải.

“Chuyện này nói ra dài lắm, tạm thời không đề cập tới, ta vừa mới tới liền
nghe được các nàng nói Thủy Nhược Nhan gặp gỡ người đàn ông khác phải không?”
Vừa nói, Long Nhất vừa khoát khoát tay đột nhiên trầm nghiêm mặt hỏi, hắn
đương nhiên không tin Thủy Nhược Nhan đi gặp gỡ nam nhân khác, nhưng hắn vẫn
muốn chứng thực một chút.

Long Linh Nhi liền đem mấy chuyện thần thần bí bí của Thủy Nhược Nhan mấy ngày
nay nói qua một lần, nàng dám chắc có chuyện gì muốn gạt mọi người, nhưng lại
không phải việc nhỏ.

“Có chuyện này sao?” Long Nhất khẽ chau mày.

“Cho nên ta mới nói lén theo dõi nàng xem rốt cuộc nàng đang làm cái gì, nhưng
tiểu muội của ngươi chết sống cũng không đồng ý.” Long Linh Nhi nói.

“Việc này các nàng đừng manh động, ta biết nên làm thế nào, bây giờ ta mang
hai người đi gặp bọn Vô Song các nàng.” Long Nhất cười nói, mỗi tay kéo một
người bay vút đi đến lữ điếm nơi Vô Song các nàng ở.

Đi tới lữ điếm, ngũ nữ vừa gặp mặt liền ồn ã một trận, thường nói mỗi phụ nữ
là 300 con vịt, ở đây có 5 nữ, tựa hồ ồn ào như 1500 con vịt hợp thanh vậy.

Long Nhất vừa thấy ngũ nữ nói chuyện ồn ào đầy hứng khởi, thật không muốn để
người khác có con đường sống, không khỏi nhún nhún vai nói một tiếng: “Ta đi
tìm lão bất tử Phổ Tu Tư, các ngươi cứ chậm rãi tán chuyện.”

Ngũ nữ nhất thời đều giơ tay ngỏ ý không tiễn, Long Nhất không thể làm gì khác
hơn là một mình buồn bực đi ra khỏi lữ điếm.

Ở giữa ngã tư đường Mễ Á công quốc vẫn sạch sẽ và rộng rãi như cũ, chỉ là bởi
vì đã bị chiến tranh ảnh hưởng, rõ ràng là không còn phồn hoa như trước kia.

Long Nhất cảm khái, tại ngã tư đường đi dạo một hồi, nhớ lại chuyện trước kia,
từng ở chỗ này phát sinh náo nhiệt, thật sự vô cùng hoài niệm.

Đi dạo một hồi, Long Nhất mới hướng tới Mễ Á thánh ma học viện bay vút đi,
không biết Phổ Tu Tư lão bất tử có tiến bộ hay không, nếu vẫn như cũ dừng lại
tại Đại Ma Đạo Sư, vậy hắn tuyệt đối không phải đối thủ của mình.

Đối với chỗ ở của Phổ Tu Tư, Long Nhất quen thuộc đến không thể quen thuộc
hơn, tự động đi tới trước cửa một tòa tiểu viện.

“Phổ Tu Tư, lão bất tử, bạn già tới đây.” Long Nhất đứng ở trước viện lý hô to
một tiếng, nhưng là bên trong không có bất kì phản ứng nào.

Trong lúc Long Nhất kêu to, ở hậu viện, một người đang trong phòng tắm, màn
hơi nước dày đặc tràn ngập cả không gian, giữa phòng là một bồn tắm thật to
đang bốc hơi nghi ngút, một mái tóc đỏ rực đang phiêu dật nổi trên mặt nước.

Hoa lạp, mái tóc đỏ đột nhiên nổi lên, kéo theo những giọt nước lóng lánh
trong vắt.

“Không thể nào, ta vừa nghe tiếng gì vậy nhỉ?” Lâm Na vừa rồi lặn ngụp dưới
nước, mơ hồ nghe thấy tiếng Long Nhất, nhưng ngẫm lại không thể là hắn, dù sao
hai năm nay thỉnh thoảng vẫn tưởng tượng tên xấu xa đó đột nhiên xuất hiện
trước mặt, chính nàng cũng cho đó là bình thường.

Lâm Na lại lẩm bẩm hát, tiếp tục tắm rửa, bàn tay chụm lại hứng nước táp lên
người rồi hứng thú nhìn chúng lăn thành từng giọt trên người mình. Đôi vai
khiết bạch mượt mà lộ ra ngoài. Vài giọt nước trong suốt, long lanh chảy dài
trên người nàng, quả thật là mê người. Đặc biệt là đôi vú phong mãn ở trong
nước mông lung như ẩn như hiện, sức hấp dẫn thật kinh người.

Trong chốc lát, Lâm Na từ bồn tắm đứng lên, mái tóc dài đỏ như lửa xõa ngang
lưng, chiếc eo thon nhỏ tinh tế. Phía dưới, cặp mông bão mãn cùng đôi chân
thon dài như một bức phù điêu, đi ra khỏi phòng tắm. Cặp mông núng nính theo
từng bước chân tựa như làm cho người ta muốn trào máu mũi. (ta cũng trào rồi
nhưng trào chỗ khác).

Lâm Na xoay người, đem chiếc khăn tắm quây quanh thân hình bốc lửa, chùm lông
đỏ rực giữa hai chân cũng đồng dạng bị chiếc khăn tắm che đậy. mặc dù không lộ
ra thứ gì, nhưng độ hấp dẫn không giảm chút nào mà ngược lại tăng lên. Lúc
này, Lâm Na tuyệt đối là người tình trong mộng của tất cả nam nhân. Đương
nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng không hiển lộ dung mạo cùng hành động bạo
lực.

Ở bên ngoài, Long Nhất hô hai tiếng thấy không ai đáp ứng, vốn muốn xoay người
rời đi, nhưng tinh thần lực đột nhiên cảm giác hậu viện có người. Long Nhất
suy nghĩ một chút, bất chấp cái gì mà tự do riêng tư, trực tiếp đẩy cửa vào,
hướng hậu viện đi đến.

“Kì quái, kiện nội y ta mua lần trước đâu rồi?” Lâm Na đi ra từ trong phòng
tắm, nhớ tới kiện nội y mà nàng thích nhất vẫn để phơi nắng, chưa có mang vào,
liền đi ra ngoài lấy.

Lâm Na cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp khoác chiếc khăn tắm nhỏ quấn
quanh người đó ra khỏi cửa, chỗ ở của nàng ở một nơi hẻo lánh, vắng vẻ, vô
cùng u tĩnh, không cho phép người ngoài tiến vào. Hơn nữa nàng biết ông nội
Phổ Tu Tư không ở nhà, cũng không phải cố kị gì cả.

Đang lúc Lâm Na đi ra ngoài thu hồi nội y thì Long Nhất đã thông qua phòng
phía trước đi tới hậu viện. Bốn mắt nhìn nhau, hai người tề tề sửng sờ tại
chỗ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.