Phong Lưu Pháp Sư – Chương 42: Quan kiện thời khắc – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 42: Quan kiện thời khắc

Trải qua bảy ngày trèo đèo lội suối, nhóm Long Nhất cuối cùng cũng tới vùng
đất hoang mạc của hoang mãng thảo nguyên. Theo như bản đồ của Cáp Lôi, chỉ cần
xuyên qua một vùng đầm lầy là có thể tới Di Thất Chi Thành trong truyền
thuyết.

“Vùng hoang mạc này là địa bàn của lũ địa long, mọi người tuyệt đối cần cẩn
thận.”

Cáp Lôi cảnh báo, địa long là một loại ma thú có ý thức mạnh phi thường. Tương
truyền rằng, chúng có huyết mạch của long tộc. Phổ thông địa long chỉ là C cấp
trung giai ma thú, nhưng trên phổ thông địa long còn có thiết bối địa long,
ngân bối địa long và cả kim bối địa long. Thiết bối địa long là B cấp trung
giai ma thú, ngân bối địa long là A cấp trung giai ma thú, nhưng kim bối địa
long là S cấp thượng giai ma thú. Phổ thông địa long thường sống quần cư
khoảng 20 con, nhưng tiến hóa thành thiết bối địa long rồi thì thoát li quần
thể sống độc cư.

Thực ra địa long gọi là ma thú có chút miễn cưỡng, bởi vì chúng tịnh không có
khả năng phóng ra loại ma pháp nào. Ngược lại vật lí công kích của chúng khủng
bố phi thường, phòng ngự cũng cao kinh người.

Dựa vào thực lực của bọn Long Nhất có khả năng miễn cưỡng ứng phó một nhóm phổ
thông địa long hoặc một con thiết bối địa long. Gặp ngân bối địa long tốt nhất
là chạy trốn, nhỡ gặp kim bối địa long thì ngay cả có thể chạy vì mạng sống
cũng là cả một vấn đề.

Cáp Lôi đối với tập tính của địa long rất quen thuộc. Hắn đưa mọi người đi
lòng vòng, thường bốc một nắm đất bùn lên ngửi, trong vài ngày tránh được vài
nhóm địa long.

Long Nhất quan sát địa long từ xa. Thực sự địa long và rồng căn bản không thể
xếp vào cùng loại với rồng được, chỉ thấy một hình dáng giống như con giun đất
to, phần lưng có một dải nếp nhăn nhúm, trông như cái bản để giặt quần áo.

Địa long có thời gian làm việc nghỉ ngơi tương tự nhân loại, toàn là ban ngày
hoạt động tới tối đi ngủ. Theo đó bọn Long Nhất chỉ cần đảo lại đồng hồ sinh
học, chuyển thành cú đêm là được.

Cáp Lôi nói chỉ cần qua hai ngày là có thể xuyên qua hoang mạc rồi. Nhưng thế
sự toàn là không như ý người, bầu trời vốn luôn trong xanh không ngờ đột nhiên
lại mưa như trút, hơn nữa lại một lần 2 ngày 2 đêm liền.

Đêm khuya, mưa vẫn chưa giảm, cuồng phong gào thét cùng với sấm sét inh tai
như muốn phá tung trời đất. Long Nhất trốn trong lều, thoải mái ngồi xếp bằng
tọa thiền trên giường lớn, tiểu hổ đang nằm say giấc ở bên cạnh hắn.

Đột nhiên, cặp mắt đang nhắm của Long Nhất mở ra, trầm giọng nói: ”Là ai?”

“Là thiếp, Lộ Thiến Á.” Từ cửa lều truyền lại tiếng của Lộ Thiến Á.

Long Nhất cau mày. Na đầu này canh ba nửa đêm không ngủ lại tới chỗ hắn làm
gì? Hắn không khỏi nghĩ là vì Lộ Thiến Á tư xuân mò sang hiến thân.

“Vào đi.” Long Nhất nói. Thực tình hắn sở dĩ trong khi tọa thiền có thể phát
hiện Lộ Thiến Á bởi vì hắn dùng tinh thần lực đặt cấm chế, chỉ cần có người
hoặc động vật chạm phải cấm chế là hắn có thể cảm ứng được.

Thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Lộ Thiến Á tiến tới, rồi lại hơi thu mình lại
đứng ở cửa lều. Long Nhất châm đèn ma pháp, trong lều lúc này liền sáng lên.

Thấy được chiếc giường lớn siêu cấp hào hoa của Long Nhất, Lộ Thiến Á mắt ngây
ra. Nàng cũng có mang một không gian giới chỉ tính ra vào loại cao cấp, có hơn
10 mét khối không gian, nhưng nhét cái giường to bự này vào rồi thì còn cho
thêm gì vào được nữa.

“Tiểu tinh linh, đây đúng là giường của ta, có muốn qua đây ngủ cùng không.”
Long Nhất nói trong khi di chuyển cặp mắt quan sát toàn thân Lộ Thiến Á.

Lộ Thiến Á đỏ mặt, không nói được gì. Lúc này đột nhiên một tiếng sấm bùng
lên, nàng lập tức A lên một tiếng quăng mình lên giường. Lộ Thiến Á nhanh
chóng rúc vào trong lòng Long Nhất, mông đè ngay vào tiểu hổ đang nằm tại bên
cạnh Long Nhất.

Tiểu hổ giật mình tỉnh giấc, thấy chỗ của mình bị Lộ Thiến Á chiếm mất, bắt
đầu kêu lên ô ô mấy tiếng, thấy không ai đáp lời nó liền bò sang bên kia Long
Nhất tiếp tục ngủ.

“Nàng sợ sấm à?” Long Nhất nhẹ nhàng hỏi. Lúc này ôn hương noãn ngọc trong
lòng, lại trong một đêm mưa, nếu không có nửa điểm ý tưởng cũng không thể nào.

“Uhm.” Lộ Thiến Á trong lòng Long Nhất gật đầu, không tự chủ được dựa vào
người hắn. Thân thể vốn cứng đơ từ từ trở nên mềm mại trở lại.

“Đêm qua cũng có sấm, nàng không sợ sao?” Long Nhất kì quái hỏi.

“Đêm qua U U tỉ giúp thiếp, đêm nay tỉ ấy tọa thiền từ sớm rồi, thiếp không
tiến vào lều tỉ ấy được.” Lộ Thiến Á nói tiếng nhỏ như muỗi kêu. Lúc này thân
thể thoải mái nàng mới phát hiện ra khoảng giữa hai người có gì đó ám muội,
tim đập đột nhiên nhanh hơn.

Lớp lớp u hương của thiếu nữ bao vây lấy Long Nhất. Không như hương mạt lê từ
Ti Bích, Lộ Thiến Á thân mình tỏa hương như huân y thảo, miên man mà lan xa.
Hai khối thịt mềm đàn hồi dựa vào ngực Long Nhất, cảm nhận từ đó hơi thở của
Lộ Thiến Á cấp bách hơn. Long Nhất chỉ thấy cảm giác tiêu hồn, không áp chế
nổi phản ứng sinh lí ở dưới.

“Kiếm của chàng cũng để trên giường à? Nó chọc vào thiếp.” Lộ Thiến Á cảm thấy
trên bụng bị cái gì đó cưng cứng chọc vào, cho là do kiếm của Long Nhất để
trên giường.

Long Nhất ngây ra, lập tức phản ứng lại hiểu ra Lộ Thiến Á nói là cái gì, hắn
cười hiểm nói: “Đúng, kiếm của ta luôn mang theo bên mình.”

“Lấy ra cho thiếp xem, như thế này thiếp thấy không thoải mái.” Lộ Thiến Á
nói, tiểu thủ luồn xuống dưới thăm dò, nắm được cái vật nóng hổi dài dài ấy.
Lộ Thiến Á hiếu kì nắm lấy, cảm giác được cái chuôi kiếm kì quái chọc lên
trên, nàng A lên một tiếng buông tay kêu: “Long Nhất, kiếm của chàng là vật gì
nói cho thiếp biết. Sao lại có thể động đậy được?”

“Nàng sờ vào thêm lần nữa thì hiểu thôi.” Long Nhất trầm giọng cười nói. Cái
mặt cười của hắn sao mà giống y như thể con sói già, đang không có chút hảo ý
nào nhìn vào con cừu non lương thiện Lộ Thiến Á.

Lộ Thiến Á nhìn thấy khuôn mặt cười có phần quỷ dị của Long Nhất, cũng phát
hiện ra được cái không hợp lý, mắt chuyển hướng xuống phía dưới chỗ vải bị
nâng lên.

“Chàng… chàng là đồ hư hỏng.” Lộ Thiến Á nhìn thấy dưới quần Long Nhất đâm lên
một cái lều, đã nghĩ ra được nó là cái gì.

Long Nhất thấy khuôn mặt ửng hồng không biết làm gì của Lộ Thiến Á, hay tay ôm
lấy nàng đặt vào lòng mình.

“Chàng muốn làm gì.” Lộ Thiến Á cắn vào môi dưới không dám nhìn vào đôi mắt
đang tóe lửa của Long Nhất,

Long Nhất cúi đầu xuống, ghé vào vành tai dài của Lộ Thiến Á nói nhẹ: “Ta muốn
hôn nàng, có được không?”

Toàn thân thể mỏng mảnh của Lộ Thiến Á khe khẽ run lên, theo tiềm thức gật đầu
nhưng rồi lại lập tức lắc đầu.

Long Nhất ép nửa người lên trên mình Lộ Thiến Á, khoảng trống giữa hai người
dần tiếp xúc lại, khẽ cười nói: “Nàng vừa gật đầu vừa lắc đầu, thế là biểu
hiện được hay không được?”

Hung bộ cao vút của Lộ Thiến Á dựng cứng lên, hai chân vội vàng co lại, nàng
cảm giác tại chỗ bí mật đã xuất ra một loạt dịch thể làm cho tiết khố bị ướt.

“Long Nhất.” Lộ Thiến Á lẩm bẩm nói vẻ cầu khẩn, không hiểu là mong thả nàng
ra hay tiến tới tiếp.

Long Nhất đáp lại liền, cúi xuống ngậm lấy chiếc môi đào của Lộ Thiến Á. Trong
đầu Lộ Thiến Á xuất hiện một khoảng trống, ý nghĩ nào cũng đều bay đi mất, chỉ
dùng bản năng nhiệt tình lớn nhất của bản thân mà đáp lại.

Miệng mở hé, chiếc lưỡi thơm đưa ra, hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau gấp gáp. Không
biết khi nào, đại thủ của Long Nhất đã trèo lên nhũ phong Lộ Thiến Á. Đừng
thấy người nàng nhỏ, vật liệu không có nhỏ đâu, ngọc phong trơn mượt biến
thành các chủng hình dạng khác nhau trong tay hắn, phong đính một điểm đỏ hồng
nở ra ngạo nghễ.

Chiếc miệng rộng của Long Nhất li khai cặp môi hồng diễm lệ đó, nhãn tình dừng
lại tại nơi ngọc phong cực mĩ đang lộ xuất ra khỏi áo, miệng bao lấy một nhũ
châu mút lấy nhẹ nhàng. Hơi thở cháy bỏng của Lộ Thiến Á làm phát ra âm thanh
rền rĩ yêu kiều, thân thể không ngăn được run lên nhè nhè, hai chân càng kẹp
vào chặt hơn.

Chầm chậm, đại thủ của Long Nhất từ từ chuyển xuống phía dưới. Có lẽ do Lộ
Thiến Á kẹp chân quá chặt, Long Nhất chỉ có thể quanh quẩn nơi ven tiểu phúc.
Lộ Thiến Á lỏng thân ra một chút, đại thủ của Long Nhất chớp lấy cơ hội tiến
vào vùng giữa hai chân, từ chỗ khố tử truyền lại cảm giác nóng ẩm khiến Long
Nhất âm thầm cảm thán sự mẫn cảm của thân thể tiểu tinh linh.

Long Nhất khe khẽ gẩy vào khu vườn thần bí của Lộ Thiến Á. Dù còn cách một lớp
khố tử, nhưng sự kích thích này làm sao tiểu tinh linh chịu đựng nổi. Da dẻ
toàn thân nàng như phủ một tầng phấn hồng, vùng eo không tự giác cong xuống
dưới, vùng cổ họng xuất ra tiếng rên rỉ có thể nhận thấy được.

Long Nhất cởi thắt lưng của Lộ Thiến Á ra, đại thủ trực tiếp tiến vào bên
trong tiết khố, xuyên qua một vùng cỏ non mơn mởn, ngón giữa của Long Nhất
trực tiếp ấn vào trong chỗ khe mềm mại ấy, bên trong sớm đã thành một vùng
nhầy nhụa.

“Đừng.” Lộ Thiến Á toàn thân run lên, hai tay ương ngạnh giữ lấy đại thủ của
Long Nhất.

Long Nhất vẫn chưa chịu rút tay ra, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, nữ nhân
nói không rất có khả năng là lời nói ngược. Do đó sắc thủ của hắn vẫn chuyển
động không ngừng.

“Xin chàng, thiếp không muốn.” Lộ Thiến Á cầu khẩn. Cả hai tay hai chân nàng
đều trụ giữ đại thủ của Long Nhất vốn đang đặt tại nơi riêng tư của nàng.

Long Nhất ngẩn ra, thấy dạng của Lộ Thiến Á đúng là không muốn, theo đó hỏi:
“Tại sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Thiến Á trở nên đỏ bừng, nàng cắn môi nói như muỗi
kêu: “Người ta, người ta muốn đi ra ngoài.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.