Phong Lưu Pháp Sư – Chương 417: Máu tanh ngập tràn. – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 417: Máu tanh ngập tràn.

Nhìn khuôn mặt Tinh linh Nữ Vương đang biến hóa không ngừng, trong lòng Long
Nhất thấp thỏm bất an, sợ rằng nàng một khi tức giận sẽ đuổi mình ra khỏi Tinh
linh sâm lâm, đáng lẽ mình không nên nháo nhào quá trớn như vậy.

-“Long Nhất, ngươi lại đây”- Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tinh linh Nữ Vương cũng lên tiếng, thần sắc đã khôi phục lại nét ưu nhã lạnh nhạt, nhìn nkhông ra có cái gì khác lạ.

Long Nhất sờ sờ cái mũi, tâm thần bất định bước tới, đừng nói là nàng đang
muốn giáo huấn mình sao.

Nhìn vẻ mặt bất an vì mình đã làm sai của Long Nhất, Tinh linh Nữ Vương nhịn
không được khẽ cười, đột nhiên nàng nhón mũi chân khe khẽ đặt lên mặt hắn một
nụ hôn.

-“Chỉ là một cai hôn chúc ngủ ngon, không cho ngươi suy nghĩ bậy bạ, bằng không sau này ngươi đừng hòng bước vào Tinh linh sâm lâm lần nữa.”- Tinh linh Nữ Vương nhìn chăm chăm vào đôi mắt Long Nhất mà nói, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.

Long Nhất ngẩn ngơ như con gà gỗ (Ngất ngây con gà Tây :P), hắn chẳng nghe
được Tinh linh Nữ Vương đang nói gì, chỉ chăm chăm nhìn về đôi môi đỏ mọng của
Tinh linh Nữ Vương, nơi đó tựa như ma quỷ lôi kéo hắn tiến về vực sâu, gương
mặt còn lưu lại mùi hương thơm ngát, cảm giác tê tê như điện giật truyền khắp
toàn thân hắn.

-“Long Nhất, ngươi rốt cuộc có nghe gì …. không…….” – Tinh linh Nữ Vương thấy Long Nhất ngẩn ngơ liền bực mình nói, chỉ là lời còn chưa nói xong chỉ thấy trước mắt như tối sầm lại, tiếp theo đó cái miệng nhỏ nhắn bị một đôi môi chặn lấy, trong nháy mắt một khí tức nam nhân nồng đậm bao quanh nàng, làm cho nàng choáng đầu hoa mắt, trong lòng kinh hoàng, trong lúc nhất thời cái gì cũng quên sạch.

Giờ phút này Long Nhất có cảm giác phiêu đãng như lạc vào trong sương mù, hắn
chẳng kịp phân tích làm vậy sẽ có hậu quả gì, chỉ là nhìn thấy đôi môi đỏ mọng
có sức hấp dẫn vô hạn kia, liền không để ý hết thảy mọi việc mà hôn tới, hắn
tham lam ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi điên cuồng tách hai hàm răng
kia ra rồi mang theo khí phách hiên ngang truy đuổi chiếc lưỡi nhỏ thơm tho
đang kinh hoảng chạy trốn.

Thân thể mềm mại của Tinh linh Nữ Vương run lên, cảm giác nóng bỏng triền miên
mang đến cho nàng một khoái cảm thật lớn, với sự xâm lược điên cuồng của Long
Nhất nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận thậm chí còn đáp lại.

Cũng không biết qua bao lâu, nếu chia thời gian thành từng phút, có thể tính
là 10 phút hoặc lâu hơn, thần trí dần dần trở lại trong Tinh linh Nữ Vương.

Trời ạ, hắn làm gì đây? Hắn dám làm vậy với nàng sao, dù sao nàng cũng là mẫu
thân của Lộ Thiến Á mà.

-“A…”- Long Nhất đau đớn kêu lên một tiếng lui ra sau vài bước, bàn tay to ôm miệng ngơ ngác nhìn Tinh linh Nữ Vương.

Sắc mặt Tinh linh Nữ Vương lúc này đỏ hồng, bộ ngực cao vút phập phồng kịch
liệt, đôi mắt ngân ngấn nước mang theo vẻ mê ly lại pha chút tức giận, còn có
một tia ngập ngừng không biết làm sao.

-“Nữ Vương Bệ hạ, ta chỉ….”- Long Nhất muốn giải thích, nhưng phát hiện ra việc đã đến nước này thì mọi lời giải thích cũng đều vô dụng. Chính hắn cũng không thể hiểu rõ bản thân mình tại sao mỗi lần đứng trước mặt Tinh linh Nữ Vương đều không thể tự khống chế, rồi giờ này lại cường bạo ôm hôn nàng.

-“Hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ngươi hiểu chưa?”- Tinh linh Nữ Vương thu hồi lại vẻ mặt tức giận, chuyển sang khuôn mặt lạnh như băng.

Long Nhất ngơ ngẩn gật đầu, trong miệng muốn lên tiếng nhưng không cách nào mở
miệng được. Trong miệng hắn bây giờ đầy máu tươi, thực sự là mùi máu tanh.

Tinh linh Nữ Vương cũng không nói gì thêm, chỉ mang theo vẻ mặt lạnh lùng rời
khỏi đại sảnh.

-“Lần này coi như là lớn chuyện rồi, rốt cuộc mình nghĩ cái quái gì không biết”- Long Nhất vô lực ngồi bệt xuống ghế, bàn tay đưa lên miệng quệt một cái đã thấy dính đầy máu, hắn không tự chủ được lại nhớ đến cảm giác thân thiết khiến hồn vía hắn lơ lửng trên mây khi nãy. Thường ngày bị mắng là có tâm nhưng không có gan làm giặc, vậy mà hắn không thể tưởng tượng được lúc nãy hắn lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, bất chấp tất cả mà ôm hôn nàng.

-“Ai, dù sao cũng đã hôn rồi, mặc kệ thôi”- Long Nhất vừa đứng dậy liền nghĩ đến tình huống có vẻ như chưa sụp đổ hoàn toàn. Tinh linh Nữ Vương nói hết thảy mọi việc coi như chưa từng phát sinh, coi như là chừa cho hắn con đường sống rồi. Nghỉ đến đây hắn liền cầm lấy chén trả lên uống sạch một hơi rồi tiến về chỗ Tinh linh Nữ Vương đã an bài cho hắn, 3 nàng Vô Song chắc cũng ờ tại nơi này.

-“Phu quân, sao giờ này chàng mới về”- Long Nhất vừa bước vào sân, Nạp Lan Như Nguyệt đã tiến ra đón, thật ra nàng cũng đã đợi suốt một đêm trong tiểu viện rồi.

-“Ừ, cùng Tinh linh Nữ Vương nói một chút sự tình trọng yếu, đáng lẽ nàng không cần chờ ta, ngốc quá”- Long Nhất yêu thương vuốt nhẹ mái tóc Nạp Lan Như Nguyệt, trong lòng có một tia ấm áp lẫn áy náy. Lúc này hắn đang suy nghĩ, dã tâm của con người quả nhiên vô hạn sao? Đương nhiên đối với hắn dã tâm không phải là quyền lợi mà là mỹ nữ, có nhiều hồng nhan như vậy còn không biết hưởng phúc, còn muốn nhảy vào loại tình cảm cấm kỵ, không phải rảnh quá không có chuyện gì làm nên đi tìm chút phiền não mang vào người sao?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng hình bóng Tinh linh Nữ Vương vẫn lơ lửng trong đầu hắn
không cách nào xóa đi được, sự hấp dẫn của nàng tựa hồ là một loại hấp dẫn từ
tận trong linh hồn hắn, không cách nào dùng lý trí khống chế được.

-“Vắng mặt chàng thiếp ngủ không được, cứ thấy thiếu thiếu gì đó”- Nạp Lan Như Nguyệt cười nói, cùng Long Nhất quan hệ thân mật đến như thế, loại tình thoại này cũng dễ dàng nói ra chứ không khó khăn như xưa nữa.

-“Vậy à,…. không bằng giờ chúng ta vào phòng của Vô Song, nàng biết cảnh 3 người thì càng thêm náo nhiệt mà”- Long Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nạp Lan Như Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve, tâm tư tà ác biểu lộ hẳn lên mặt.

Nạp Lan Như Nguyệt sao có thể không rõ ý định của Long Nhất, hơi thở liền dồn
dập lên nhưng trong giọng nói vẫn ngập ngừng:

-“Nhưng Vô Song tỷ tỷ đang minh tưởng mà”.

-“Minh tưởng thì thế nào, đợi chút nữa nàng ấy cũng tỉnh lại thôi, Như Nguyệt, nàng còn không lo cho mình đi”- Long Nhất mập mờ nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, tay kia đã nhẹ nhàng xoa bóp kiều đồn của nàng. Chuyện Vô Song cùng hắn có tâm linh cảm ứng Nạp Lan Như Nguyệt cũng đã biết, trong lòng hắn nổi lên tà ý gì thì Vô Song cũng cảm thụ được, không bằng đồng thời nhảy lên chung một giường cho rồi. Mặc dù không chính thức ăn được nàng nhưng húp nước cháo một chút cũng được, nói không chừng nàng cũng biết tự xử, vậy không phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao?

-“Thiếp chỉ lo, chỉ lo…… chúng ta biết phòng nào là phòng của Vô Song tỷ tỷ đây”- Nạp Lan Như Nguyệt đã đỏ mặt, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, thôi cứ thuận theo Phu quân hồ đồ một chút có sao đâu.

Long Nhất hắc hắc cười dâm, vừa vòng tay ôm lấy Nạp Lan Như Nguyệt vừa phóng
vào phòng của Vô Song.

Vô Song đang ngồi lên một chiếc giường gỗ của tinh linh tộc, toàn thân có một
luồng ánh sáng lưu chuyển, khi Long Nhất ôm Nạp Lan Như Nguyệt tiến vào thì
luồng ánh sáng lưu chuyển kịch liệt tựa như có sóng gió nổi lên vậy.

Long Nhất đặt Nạp Lan Như Nguyệt nằm xuống bên cạnh Vô Song rồi kịch liệt tiến
công, hắn tin tưởng chỉ trong chốc lát nữa, Vô Song sẽ từ trong minh tưởng
tỉnh lại ngay.

Quả thật, đang làm cho thân thể mềm mại trắng bạch của Nạp Lan Như Nguyệt
chuởên sang một màu hồng hồng, đôi mắt Vô Song khẽ chớp, hô hấp có chút rối
loạn rồi nàng mở bừng mắt hung hăng lườm Long Nhất một cái, chỉ là nàng nhanh
chóng lãnh hậu quả khi Long Nhất đã kéo nàng vào ***g ngực hắn, thế 3P chính
thức được thành lập với Long Nhất ở giữa, hai bộ ngực cao vút ngạo nhân hiển
thiện hai bên người hắn, làn da mịn màng như ngọc, điểm xuyết bằng hai viên
ngọc hồng hồng khiến không kẻ nào có thể ngồi yên được (ND: Trong đó có tui,
lại xịt máu mũi nữa rồi, 🙁 )

Long Nhất nuốt một ngụm nước miếng, lật tay đặt Vô Song úp lên người Nạp Lan
Như Nguyệt, để hai thân thể tuyệt mỹ đồng thời dính sát vào nhau.

Vô Song cùng Nạp Lan Như Nguyệt xích lõa toàn thân lại cùng một chỗ đối diện
nhau, hai thần thể dinh sát vào nhau, cảm nhận được thân thể mềm mại của đối
phương cùng hương thơm tỏa ra từ mỗi người, trong lòng hai nàng đều nổi lên
một cảm giác kỳ dị khó tả, nhưng chắc chắn không phải là chán ghét.

Long Nhất vừa nhìn cặp kiều đồn trắng như tuyết của Vô Song, trong lòng liền
xao động không thôi, ý vừa động thì đôi ma trảo cũng đã vươn tới, cảm giác
được một xúc cảm mềm mại co giãn tuyệt với, tà hỏa trong lòng dâng cao liền hú
lên một tiếng quái dị rồi xông tới………..

—————–

Trong viện, Bối Toa đã thức dậy từ lâu, nghe được bên trong phòng truyền ra
từng tiếng rên rỉ cùng tiếng hô hấp, còn có những tiếng ba ba kỳ dị, nàng u
oán than nhẹ một tiếng thân thể vô thanh vô tức biến mất trong không khí.

Khi mà Long Nhất cùng Vô Song, Nạp Lan Như Nguyệt hai nàng điên loan đảo
phượng trong phòng, Tinh linh Nữ Vương cũng đang nằm trên giường trằn trọc lật
người qua lại mà khó ngủ, cứ nhắm mắt lại là nhớ đến tình cảnh chìm đắm trong
ôn nhu với tên phôi đản Long Nhất kia.

Bỗng nhiên, Tinh linh Nữ Vương từ trên giường ngồi dậy, mái tóc dài xõa ra,
lẩm bẩm nói:

-“Có lẽ ngay từ đầu ta đã sai rồi”

Tâm tư của Tinh linh Nữ Vương càng lúc càng phức tạp, đối với Long Nhất, không
thể nghi ngờ được nàng có cái tâm tư kỳ lạ vượt quá cái tâm tư giữa trưởng bối
cùng vãn bối, đây quả là một nghiệt duyên mà hậu thế không thể tha thứ được.
Vốn lúc trước nàng cứ tưởng chỉ là cảm giác nhất thời có thể một dao chặt đứt,
nhưng sau 2 năm khi gặp lại Long Nhất nàng quả thật rất vui mừng, bởi vậy nàng
mới không tự chủ được mà ở chung một chỗ với hắn.

Kể ra nàng cũng đã khống chế rất tốt tâm tình mình, ai ngờ được đến phút bù
giờ cuối cùng, cái yêu cầu quá mức của Long Nhất đó, mà không biết thần xui
quỷ khiến như thế nào mà nàng lại đáp ứng. Cứ tưởng rằng đó chỉ là một nụ hôn
chúc ngủ ngon bình thường mà thôi, cũng tuyệt đối nghĩ không ra chuyện Long
Nhất không để ý hết thảy mà cường bạo hôn nàng, điều đáng xấu hổ nhất là nàng
lại hoàn toàn đê mê trong đó.

Nhớ tới tình cảnh cùng Long Nhất triền miên trong người Tinh linh Nữ Vương lại
cảm thấy nóng lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

-“Không thể được, tuyệt đối không thể được, bằng không Lộ Thiến Á sẽ hận ta cả đời”- Tinh linh Nữ Vương buộc chính mình phải nhớ đến đứa con gái Lộ Thiến Á, quả nhiên tâm tư đang xao động cũng dần bình ổn lại, tình mẹ con lớn hơn tất cả, vì để không thương tổn đến Lộ Thiến Á, để không vượt quá cái ranh giới đạo đức, nàng phải hoàn toàn khống chế được chính tâm tư của mình, không thể chìm sâu vào mối quan hệ mập mờ với Long Nhất nữa, cái loại cảm giác mập mờ này một khi để nó phát triển, tất cả mọi ranh giới nàng tự đặt ra sẽ không thể giữ vững được.

Tinh linh Nữ Vương một đêm không ngủ, mà trong Tinh linh sâm lâm cũng không
chỉ mình nàng mất ngủ, mà những người mất ngủ vì Long Nhất có tới 3 người lận,
tỷ như Bối Toa đang u oán, còn có người đang phiền muộn là Ny Tạp.

——————–

Bên ngoài sắc trời đã trở nên sáng sủa hơn, tiến chim bắt đầu hót ríu rít, một
đám tiểu tinh linh đã bắt đầu tụ tập vui đùa trên mặt đất.

Ba ba hai tiếng vang lên, trên hai kiều đồn tuyết bạch nõn nà đã xuất hiện hai
vết hồng hồng.

-“Hai con sâu ngủ này, rời giường mau nào”- Long Nhất cười cười trêu, ánh mắt lại đang thưởng thức hai kiều đồn tuyết bạch trên thân thể tuyệt mỹ dụ nhân của mỹ nữ.

-“Không muốn đâu, để cho nhân gia ngủ thêm chút nữa đi mà”- Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ giọng gắt, tối qua cả đêm bị Long Nhất đưa lên mây mấy lần, cả thân thể hư nhuyễn vô lực, không nguyện ý rời khỏi giường chút nào.

Vô Song lúc này đã xoay người ngồi dậy, nhìn thấy ánh mắt ti hí cười dâm đãng
của Long Nhất, không khỏi đỏ mặt lườm hắn một cái, nhớ tới chút hoang đường
tối qua lại cảm thấy thẹn thùng.

(Lời Tác giả: Hôm nay chỉ viết có 1 chương. con mắt của Thiên đường đang bị
viêm nặng rồi, vừa nhòe vừa chảy nước mắt, ngày mai đến bệnh viện xem sao, xin
lỗi.

Lời Dịch giả: Hôm nay cũng dịch có 1 chương thôi, mấy bữa nay ho nặng chưa đi
khám, giờ dịch xong bị chảy máu mũi nữa, chắc mai đi trạm xá khám tổng quát
xem sao :P)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.