Phong Lưu Pháp Sư – Chương 415: Mùi Mỹ Nhân và mùi âm mưu – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 415: Mùi Mỹ Nhân và mùi âm mưu

Bóng đêm của Hoành đoạn sơn mạch rất mê người, vạn ánh sao như chiếu rọi xuống
Hoành đoạn sơn mạch kéo dài không thấy đích, cảnh quan vừa mê ảo lại có chút
thê lương.

Một đỉnh núi bên cạnh Man Ngưu tộc, Long Nhất đang ngồi trên một tảng đá,
trong miệng ngậm một cọng cỏ xanh nhìn lên bầu trời suy nghĩ đến thất thần, bộ
dáng hắn vừa có chút giống kẻ phiêu dật từ thế ngoại nhìn vào hậu thế lại có
chút bóng dáng sự cô tịch giữa đem đen.

Tựa hồ hắn cái gì cũng đã quên, đã quên hắn là từ thế giới khác đến, cũng đã
quên hết thảy mọi thứ từ cái thế giới kia. Đúng vậy, kim tiền, quyền lực, mỹ
nữ, những thứ bên cạnh hắn khiến cho cả ông trời cũng phải ghen ghét, chỉ là
trong giờ phút này hắn chỉ là một kẻ đang lẳng lặng ngây ngốc nhìn trời, đang
lặng lẽ hưởng thụ cái cảm giác tịch mịch cùng cô độc.

-“Xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ là như thế nào cũng không với tới được”- Long Nhất thì thầm rồi vươn tay ra như muốn chạm vào bầu trời đêm đầy mộng ảo, tựa như có một giấc mơ ảo mộng không thể tả được (ND: Vậy mà thằng cha tác giả bán cái cho mình, bắt mình dịch đoạn này, khó chơi thật 🙁 ).

Bứt lấy một chiếc lá rồi đặt lên môi, Long Nhất từ từ thổi lên một khúc nhạc
mang theo chút ưu thương nhàn nhạt, âm thanh nhẹ nhàng phiêu đãng từ hắn phát
ra rồi quanh quẩn trên đỉnh núi cô độc.

Khúc nhạc kết thúc, thân thể Long Nhất đột nhiên trở nên cứng đờ, chiếc lá nhẹ
nhàng từ giữa hai ngón tay hắn rơi ra, một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa
lạ hiện ra trong óc hắn, chỉ thấy một mái tóc dài thật dài của nàng, vừa ôn
nhu lại vừa mỹ lệ.

-“Tiểu Thất….”- Chiếc lá từ tay hắn rơi ra gặp phải một cơn gió liền bị cuốn đi, xoay tròn giữa không trung rồi bị thổi tới vách đá.

Khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất hiện lên một nỗi thống khổ, lúc này từng
chuyện cũ của hắn tựa như những thước phim chạy qua đầu.

-“Tiểu Thất, khúc này nghe hay quá, nhưng sao trước giờ chưa thấy em thổi qua”- Dưới bầu trời sao, một hán tử mặt sẹo với ánh mắt mang theo tia nhu tình nhìn người thiếu nữ tóc dài ngồi đối diện hắn.

-“Là em tự mình sáng tác đó, có muốn em dạy anh không”- Tiểu Thất ôn nhu mỉm cười, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn gã mặt sẹo trước mặt.

-“Nhàn rỗi không có việc gì. Học một chút cũng được, vậy khúc nhạc này tên gọi là gì?”- Hán tử mặt sẹo cười hỏi, vết sẹo dọc từ trên trán xuống dưới cằm của hắn vì nụ cười ấy làm nó méo đi khiến khuôn mặt càng phát ra vẻ kinh khủng.

-“Ừm, cứ gọi là khúc “Tinh không” đi, khúc này là khúc nhạc độc nhất vô nhị trên đời, sau này mỗi lần anh thổi khúc nhạc này nhất định sẽ nhớ tới em đó!”- Tiểu Thất không chút lo ngại những vết sẹo kinh khủng trên mặt hán tử, ngược lại mang theo một chút thẹn thùng thước tha nhìn hắn.

———————

Long Nhất giật mình lấy lại tinh thần liền cảm thấy trên mặt có chút ẩm ướt,
lấy tay vuốt nhẹ, những hạt nước long lanh trong suốt như những hạt ngọc đọng
lại trong bàn tay hắn.

-“Là nước mắt sao?”- Long Nhất nhẹ nhàng thở dài một hơi, vốn tưởng rằng ra đây thảnh thơi một lúc, không nghĩ rằng lại nhớ tới những sự việc đã chôn sâu nơi đáy lòng mình, mặc dù khoác lên một lớp bụi thời gian nhưng thủy chung cho tới bây giờ vẫn chưa từng quên được.

Chính lúc này, một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền vào trong tai Long Nhất.
Hắn lập tức lấy lại tinh thần, những giọt nước mắt cũng như gió bay đi sạch
sẽ.

Người tới chính là Ny Tạp, nàng thấy Long Nhất liền run người có chút do dự,
không biết nên lưu lại hay là lập tức xoay người xuống núi đây.

-“Hôm nay sao trên trời rất đẹp, lại đây cùng ngắm sao chứ?”- Long Nhất cười cười hỏi.

Ny Tạp không trả lời, nhưng chân nàng không tự chủ đã bước lên trước, thân thể
so với ý thức phản ứng trái ngược nhau hoàn toàn.

-“Là ta nghe thấy có người tại đỉnh núi thổi một khúc nhạc cho nên mới đi lên xem thử”- Ny Tạp ngồi xuống nói, tự mình giải thích lý do tại sao mình xuất hiện chỗ này.

Long Nhất gật đầu, hắn ngửi thây trên thân thể Ny Tạp tỏa ra một mùi thơm tự
nhiên nhàn nhạt, làm cho tâm tư vừa bị kích động của hằn trở nên bình lặng hơn
rất nhiều.

-“Thì….. ngươi có nghe ta nói gì hay không ?”- Ny Tạp chần chờ hỏi lại.

Long Nhất một lần nữa lại gật đầu, nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của Ny Tạp
rồi cười nói:

-“Như thế nào? Không tin?”

-“Tin, chỉ là khúc nhạc vừa rồi nghe rất ưu thương, chỉ có người dung nhập một tình cảm chân thật mới có thể phát ra được, nhưng ta thấy ngươi cho đến bây giờ chưa từng có lúc nào ưu thương cả”- Ny Tạp thản nhiên nói.

-“Ưu thương không nhất định phải tỏ ra trên mặt mới gọi là ưu thương. Cao hứng không nhất định phải thấy trên mặt mới kêu là cao hứng”- Long Nhất thản nhiên cười nói.

Ny Tạp có chút kinh ngạc, nàng quen biết Long Nhất lâu như vậy không ngờ cho
tới bây giờ vẫn chưa hiểu được hắn.

-“Ngươi thổi lại khúc nhạc đó lần nữa được không?”- Ny Tạp hỏi, mang theo một chút chờ đợi.

Long Nhất lắc đầu cười đáp:

-“Không thể, ưu thương một lần cũng đã đủ, cần gì tới lần thứ hai sao? Bất quá ta có thể thổi khúc “Một lần vui” cho nàng nghe vậy”

Ny Tạp gật đầu.

Long Nhất một lần nữa hái một chiếc lá xuống, một khúc nhạc du dương lại vang
lên, chỉ là lần này nó không mang theo ưu thương, mà là mang theo một loại cảm
giác khoan khoái làm cho người nghe trở nên vui vẻ.

Ny Tạp cúi đầu, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, khúc nhạc của Long
Nhất đem nàng trở về cuộc sống vui sướng trong tinh linh sâm lâm, nhớ kỹ khi
còn bé, nàng thường xuyên kết bạn cùng công chúa Lộ Thiến Á vào trong tinh
linh sâm lâm chơi đùa, lúc thì đi hái trái cây, lúc thì đi bắt bướm, từ từ nhớ
lại….. ấn tượng sâu nhất là khi các nàng cùng nhau lẻn vào hầm rượu của hoàng
gia nơi cất giấu Bách hoa nhưỡng, uống rất nhiều, rất nhiều, kết quả say đến
không biết trời trăng gì hết, nhớ lại khuôn mặt các trưởng lão khi phát hiện
ra họ lại cảm thấy buồn cười.

Khúc nhạc kết thúc, nhưng Ny Tạp vẫn đắm mình trong những hồi ức vui sướng khi
xưa, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, rốt cuộc phác xích một tiếng,
một tiếng cười trong trẻo phát ra khỏi miệng.

Ny Tạp đột nhiên lấy lại tinh thần, thấy Long Nhất đang nghiêm mặt hí hí cười
mình, không khỏi xấu hổ quát lên:

-“Nhìn cái gì vậy, bộ chưa từng thấy người ta cười sao?”

-“Đương nhiên đã thấy rồi, chỉ là không ngờ nụ cười của Ny Tạp xinh đẹp thì ta chưa thấy qua mà thôi”- Long Nhất hắc hắc cười nói.

Ny Tạp trợn mắt liếc Long Nhất, mặc dù biết Long Nhất dùng lời đường mật,
nhưng trong lòng nàng nhịn không được vẫn cảm thấy cao hứng.

-“Nói cho ta biết một chút, vừa rồi nàng nghĩ đến chuyện gì”- Long Nhất cười cười hỏi.

-“Nói cho ngươi biết để làm gì”- Ny Tạp lắc đầu hừ một tiếng.

-“Người xưa nói uống nước nhớ người đào giếng, nàng vui vẻ như vậy cũng do công lao của ta, kể ra một chút coi như đền đáp là được rồi”- Long Nhất hắc hắc cười rồi dịch người lại gần Ny Tạp.

-“Ngươi….. ngươi đừng ngồi gần ta như vậy, bộ ta không nói cho ngươi thì không được sao?”- Ny Tạp cảm giác được cánh tay của Long Nhất đã nắm lấy tay mình, trong lòng không khỏi giật thót mình, chỉ đành nhỏ nhẹ đầu hàng.

Ny Tạp ngước nhìn lên bầu trời sao, từng làn gió nhẹ mơn mang thổi đến, nàng
từ từ kể lại những chuyện vui của mình và Lộ Thiến Á khi còn bé khiến cho Long
Nhất nghe ra không ít chuyện thú vị, chỉ là nghe nghe một hồi đột nhiên đầu
của hắn đã ngã lên trên vai của Ny Tạp.

Ny Tạp đang kể chuyện đột nhiên chấn động một cái rồi tức giận kêu lên hai
tiếng, nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng hít thở đều đều của Long Nhất.

-“Đang ngủ?”- Ny Tạp có chút dở khóc dở cười, thân thể căng cứng chậm rãi buông lỏng, thật ra nàng rất muốn một cước đá bay Long Nhất, nhưng quyết tâm vài lần rồi cũng không hề hành động, ngược lại giờ phút này nàng lại cảm giác một tia ấm áp kỳ dị trong lòng. (ND: Ta thèm, ta thèm được như anh ấy quá 😛 )

Con mắt của Long Nhất lặng lẽ hé ra một chút, mang theo một tia âm mưu mỉm
cười đắc ý, mũi ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt khiến hắn càng thêm thoải
mái.

-“Ai, sao lúc này lại ngủ chứ, lúc này…..”- Ny Tạp than nhẹ một tiếng, khẽ nhích người một chút để Long Nhất có thể dựa vào thoải mái một chút.

Cứ từ từ, đầu của Long Nhất càng lúc càng ngả dần xuống, rồi lướt qua bộ ngực
mềm mại của Ny Tạp, cuối cùng dừng lại trên hai đùi mềm mại mười phần co dãn
của nàng.

-“Cảm giác thật êm ái, phài chi sờ được một cái”- Long Nhất mắt nhắm lại giả bộ ngủ nhưng trong lòng không kìm được những suy nghĩ xấu xa (ND: Một ta sờ, hai ta sờ, ba ta sờ, sờ lên cái đùi nàng…… )

Ny Tạp chầm chậm nhìn Long Nhất đang nằm trên đùi nàng, trong mắt hiện lên một
tia nhu tình, nàng không nhịn được mà nhẹ nhàng vươn tay vuốt những sợi tóc
trên mặt Long Nhất, đầu ngón tay chợt chạm vào da mặt hắn, lập tức như chạm
phải một dòng điện mà rụt ngay về.

Long Nhất nằm trên đùi mỹ nhân, dĩ nhiên phải giả vờ đã ngủ cho đến cùng.

Bầu trời Phía đông từ từ hừng lên một vừng sáng, Ny Tạp khe khẽ thở dài, thời
gian trôi qua thật nhanh, kỷ niệm ấm áp tối qua nàng sẽ nhớ kỹ trong lòng,
vĩnh viễn không thể nào quên được, nhưng Ny Tạp vẫn chỉ là Ny Tạp, là hộ vệ
trưởng của Tinh linh sâm lâm, là cái bóng sau lưng công chúa Lộ Thiến Á, vĩnh
viễn không muốn vượt quá cái giới hạn ấy.

Ny Tạp nhẹ nhàng dời đùi khỏi đầu Long Nhất, từ từ cầm lấy tinh linh cung đặt
bên cạnh rồi đứng dậy đi về trước, nàng bước được hai bước nhịn không được
liền quay đầu lại nhìn Long Nhất đang ngủ say như cũ, rồi như một trận gió
phóng xuống chân núi.

—————

(ND: 14-2 ngồi dịch truyện, dịch ngay chương này thấy tủi thân cho mình quá,
biết đến bao giờ mình mới hưởng được cảm giác lãng mạn như vậy đây )

————-

Ny Tạp vừa đi, Long Nhất liền bật mình đứng dậy khe khẽ lắc cái cần cổ có chút
cứng nhắc của mình, hắn trâm tư nhìn hình bóng Ny Tạp từ từ từ biến mất.

-“Khí trời thật tốt, không biết băng tuyết ở Ngạo Nguyệt đế quốc khi nào mới tan hết đây”- Long Nhất vặn mình giạn gân giãn cốt lẩm bẩm nói.

Khi Long Nhất bước tới sườn núi, đột nhiên cảm nhận được một khí tức dao động,
tựa như cố ý phát ra để hắn biết mình đã có mặt vậy.

-“Ra đi”- Long Nhất thản nhiên nói.

Một bóng đen dùng tốc độ cực nhanh phóng vọt tới, chỉ thấy trên người mặc một
bộ đồ đen thui, ngay cả đôi mắt cũng che kín, thật không biết hắn ta ăn mặc
theo một kiểu gì nữa.

-“Thiên võng số 8098 tham kiến thiếu chủ, Ngân Kiếm đội trưởng có mật hàm khẩn cấp, kính thỉnh thiếu chủ xem qua”- bóng đen rút ra một cái mật phong tình báo, lập tức thi lễ rồi rất nhanh biến mất.

Long Nhất mở phong ấn ma pháp đặc thù trên mật phong, vừa nhìn vào, đôi mày
nhất thời nhíu lại.

-“Mật sử của Ngạo Nguyệt đế quốc cùng Bỉ mông tộc trưởng bí mật gặp mặt bàn chuyện”- Long Nhất đọc đi đọc lại những lời này, tự nhiên ngửi thấy mùi âm mưu.

Đây là mật hàm Ngân Kiếm phái người đưa tới, về nội dung tạm thời nghe không
được, nhưng dám tuyệt đối khẳng định có âm mưu, hơn nữa âm mưu không nhỏ, hắn
từng bước từng bước phân tích lại những tin tức tình báo đã thu được.

Âm mưu? Rốt cuộc là âm mưu gì? Long Nhất trầm tư chạy vội xuống núi, hắn quyết
định lập tức cùng chúng nữ Vô Song đi tới Tinh linh sâm lâm, về phần Man Ngưu
mới được làm cha thì để hắn ở lại cùng vợ con một thời gian cũng được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.