Thiên ngục, là một cấm địa của thần, cũng là một truyền thuyết lưu truyền cả
mấy ngàn năm trong toàn Mạt Tây tộc. Cho đến 5000 năm trước, một vị Mạt Tây
tộc trưởng do có một khối cổ ngọc từ thời ông tổ truyền xuống đã mở ra được
một thông đạo tới được không gian của thiên ngục, từ trong đó đã vượt qua khảo
nghiệm sinh tồn tàn khốc nhất trở về, cũng từ đó mà huyết mạch thiên thần trên
người được khai phát toàn bộ, thực lực theo đó mà tăng lên. Mà từ đó về sau,
thiên ngục trở thành một loại khảo nghiệm dành cho việc tuyển chọn Mạt Tây tộc
trưởng, chỉ có người tại thiên ngục đi ra mới có tư cách kế nhiệm vị trí Mạt
Tây tộc trưởng.
Trong Thiên ngục, cũng chính là chứa những kẻ trong truyền thuyết đã vi phạm
vào điều lệ thần giới nên bị thiên phạt giam cầm linh hồn, ở đây, linh hồn có
thể kết thành thực thể công kích, nhưng lại không có một chút ý thức, một khi
có người ngoài tiến vào bên trong thần linh sẽ không ngừng phát động công kích
đối với bọn họ.
Mà tại giờ phút này, Lệ Thanh tay cầm Hàn băng kiếm, sau lưng có một đạo hư
ảnh tựa như một con thần thú khổng lồ, trên người hắn đầy máu tươi, trên khuôn
mặt tuấn tú giờ đây đang tái nhợt, hắn từ lúc tiến vào thiên ngục đến giờ lại
gặp phải một đợt công kích quá mạnh từ linh hồn của một vị thần 3 cấp cùng
mười mấy linh hồn của thiên sứ.
Lệ Thanh hét lớn một tiếng, Hàn băng kiếm trong tay chém ra một vòng lại một
vòng hàn khí tỏa sương công kích tới linh hồn của vị thần 3 cấp kia. Vị thần 3
cấp mặc dù ở thần giới thì đẳng cấp không cao, nhưng tại Thương Lan Đại lục
thì coi như gần tới mức vô địch, đối với công kích của Lệ Thanh tựa như chẳng
xem ra gì, một quyền không chút hoa mỹ mang theo một trận kim quang đánh thẳng
tới trước ngực Lệ Thanh.
Oanh đích một tiếng, Lệ Thanh không tránh không né bị một quyền này chấn bay
ra ngoài, những thiên sứ đang vây bắt hắn đang muốn đuổi theo công kích, đột
nhiên một cái thủy hệ ma pháp 10 cấp “Băng Thiên tuyết địa”- khí thế nghiêng
trời lệch đất được phóng ra bao trùm tất cả, làm cho hành động của các thiên
sứ này ngưng trệ một chút, mà Lệ Thanh cũng tranh thủ thời gian này để phóng
tới một sườn núi. Lệ Thanh thuận thế lăn xuống, hắn chỉ thấy lục phủ ngũ tạng
sau khi tiếp nhận một quyền kia tựa hồ muốn làm cho vỡ nát khiến toàn thân đau
đớn không thôi.
Chỉ bất quá Lệ Thanh còn không có nhiều thời gian để nghĩ nhiều, ý thức của
hắn bắt đầu chìm vào cơn hôn mê, cảm giác được tánh mạng đang nhanh chóng trôi
ra khỏi cơ thể.
-“Ngưng thần tĩnh khí, khí tán chu thân tứ chi bách hài, đoạn kỳ tức, thủ kỳ mạch……”- Chính trong lúc này trong óc Lệ Thanh đột nhiên lóe lên một đoạn khẩu quyết, đó là đoạn khẩu quyết bảo vệ tánh mạng mà Long Nhất trước khi rời đi đã truyền cho hắn, tên là Quy tức đại pháp, hắn để ý thức thanh tĩnh rồi vận khởi đại pháp này, hô hấp liền đoạn tuyệt nhưng sinh cơ vẫn còn, cơ năng toàn thân được bảo trì ngay tức khắc, đúng là một tuyệt thế công pháp để bảo vệ tánh mạng.
Nhưng thật ra vừa rồi khi Lệ Thanh đối mặt với vị thần 3 cấp cùng mười mấy tên
thiên sứ vây công thì hắn cũng đã giở chút thủ đoạn, bằng không hắn đã chết từ
sớm, từ lúc trước khi vận ra Quy tức đại pháp. Một quyền từ vị thần 3 cấp uy
lực quá mạnh, Lệ Thanh lúc ấy đã không còn đường lui, hắn đã nhắm chính xác
chỗ sườn núi phia xa xa, tính toán đúng điểm rơi, dùng tánh mạng mình đánh
cuộc. Khi một quyền của vị thần 3 cấp kia đánh tới, hắn dùng hư ảnh thần thú
phía sau lưng ngạnh chắn phía trước, sau đó phóng ra một cái ma pháp Băng
thiên tuyết địa sớm đã chuẩn bị để giảm tốc độ truy kích của đám thiên sứ, chờ
hắn vừa mất đi linh hồn ý thức chúng sẽ phiêu đãng đi tìm con mồi khác.
Lần đánh cuộc này Lệ Thanh đã thắng. Hoặc là trước mắt tạm xem là vậy, bời vì
tính mạng của hắn hoàn toán chưa bị tiêu tán, nhưng thật ra mà nói hôm nay Lệ
Thanh quá xui xẻo, những linh hồn bên trong thần cấm này phần lớn là những
loại thiên sứ bình thường, cấp thần rất ít chứ nói gì đến loại thần 3 cấp đặc
biệt hiếm này. Trong thần giới cao nhất là các Chủ thần, dưới chủ thần chia
làm 5 cấp từ trên xuống dưới, bình thường ở thần cấm này nhiều nhất cũng chỉ
có thần 5 cấp, trong lịch sử các Mạt Tây tộc trưởng tiền nhiệm từng đến đây
khảo nghiệm cao nhất cũng chỉ “may mắn”- gặp được thần 5 cấp chứ chưa gặp được
thần nào cao hơn, mà hôm nay Lệ Thanh gặp được linh hồn của 1 vị thần 3 cấp,
còn nói không xui xẻo thì là cái gì nữa.
———————-
Trong Mạt Tây thôn cách biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc 9 dặm, một lần nữa Mạt
Tây tộc nhân lại cùng nhau tụ tập chờ đợi, ngay cả Ti Bích và đường tỷ của
nàng là Tố tố cùng anh rể đã tới, bọn họ cũng là đang đợi kết quả Lệ Thanh có
vượt qua được đạo khảo nghiệm cuối cùng tại thiên ngục hay không.
Rất nhiều người cũng nhận ra Ti Bích, nhưng họ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì
nàng vẫn mang một chiếc nón che kín đầu như xưa.
Thời gian mở ra thông đạo tới thiên ngục cũng có hạn chế, mỗi năm thông đạo từ
thiên ngục tới Thương Lan Đại lục mở ra chỉ có 5 ngày, mà khối ngọc tổ truyền
của Mạt Tây tộc cũng chỉ giúp không gian thông đạo kia duy trì 5 giờ, cũng là
5 ngày trong thiên ngục, mà khảo nghiệm là người đó phải vào trong thiên ngục
5 ngày, sau 5 ngày sẽ tự động bị khối cổ ngọc kia đem trở về, vô luận còn sống
hay không, trong lịch sử Mạt Tây tộc cũng có không ít người đã ngã xuống rồi
bị cổ ngọc đem trở về, thậm chí có người thân xác tan hoang đến nỗi tìm không
được một chút gì để đem trở lại.
Ti Bích nhìn đồng hồ mặt trời ở giữa làng rồi lẩm bẩm nói:
-“Chỉ còn mười phút, Lệ Thanh ngươi nhất định phải kiên trì lên”
Đúng vậy, mặc dù việc tình cảm của Ti Bích và Lệ Thanh hết sức phức tạp, cả
đời hai người đều không thể trở thành tình nhân được, nhưng giữa họ luôn tồn
tại một loại tình cảm không thể thay đổi. Đương nhiên loại tình cảm này đối
với Ti Bích chỉ là tình huynh muội, cho nên Ti Bích vẫn như xưa vì Lệ Thanh mà
lo lắng, vì đơn giản Lệ Thanh trong lòng nàng luôn là một huynh trưởng không
thể khác hơn được.
Tố Tố vỗ nhẹ bàn tay của Ti Bích rồi nói:
-“Đừng lo lắng, Lệ Thanh hắn không có việc gì đâu”
Ti Bích gật đầu, rồi thở dài một cái lại gật đầu nói:
-“Đúng vậy, chúng ta tất nhiên phải tin tưởng huynh ấy, huynh ấy nhất định phải kiên trì đến lúc trở về, bởi vì huynh ấy còn chưa gặp lại phu quân muội”
Tố Tố kỳ quái liếc mắt nhìn Ti Bích một cái rồi nói:
-“Chẳng lẽ chỉ vì chưa gặp lại phu quân muội sao? Gặp phu quân muội để làm gì?”
Ti Bích cười cười đáp:
-“Bây giờ trong lòng Lệ Thanh, phu quân muội có địa vị còn cao hơn cả muội”
-“Không thể có chuyện này, muội chỉ là nói đùa thôi”- Tố tố hiển nhiên không tin câu trả lời này.
Ti Bích cũng không hề giải thích, nàng cũng tránh không đem chuyện Lệ Thanh
trở thành người hầu cho Long Nhất nói ra, hơn nữa trước giờ Long Nhất cũng coi
hắn là huynh đệ. Chỉ là tình cảm oan nghiệt của hắn cùng với mình không biết
bao giờ mới có thể giải được đây, hắn có thể đến khi nào mới chính thức buông
bỏ?
Mạt Tây tộc trưởng nhìn từng chút từng chút thời gian trôi qua, mặc dù trên
mặt không có chút biến động nhưng trong lòng đã sớm khẩn trương, Lệ Thanh là
một đứa con trai ông đã đặt rất nhiều kỳ vọng, cốt nhục liền tâm, ông là người
làm cha thì không thể không lo lắng cho con trai mình sao?
-“Tộc trưởng, chỉ còn một phút nữa thôi”- Một vị trưởng lão thấy thân hình vị tộc trưởng có chút run rẩy còn bàn tay giấu sau lưng nắm chặt đến mức trắng bệch liền trấn an ông.
Lúc này, hầu như tất cả tộc nhân Mạt Tây tộc đều chú tâm vào câu nói đó, thời
khắc bọn họ chờ đợi cuối cùng cũng đã tới. Bầu trời chẳng biết khi nào đã sâm
sẩm tối, gió lạnh như băng thổi tới dồn dập, trên trời cũng đã bắt đầu xuất
hiện những bông tuyết trắng như lông ngỗng bay đầy.
-“Thiến nhi, muội làm sao vậy? Có phải vì quá lo lắng hay không”- Một cô gái ân cần nắm lấy bàn tay của cô gái tên là Thiến nhi đứng bên cạnh mà hỏi, cũng chính là những cô nàng đã bàn luận với nhau khi Lệ Thanh trở về từ đạo khảo nghiệm thứ 17 Địa ngục ma lâm, cô nàng tên Thiến Nhi kia cũng là một trong những cô nàng Mạt Tây tộc đã ái mộ Lệ Thanh.
-“Tỷ tỷ, muội không có gì, chỉ là chẳng biết vì sao cảm giác có chút không tốt lắm, tỷ nói thiếu tộc trưởng có xảy ra chuyện gì hay không?”- Cô nàng Thiên nhi ngiêm mặt cố giấu vẻ tái nhợt trên đôi mi thanh tú hỏi lại.
-“Muội muội ngốc, thiếu tộc trưởng anh minh thần vũ như vậy, như thế nào lại có chuyện gì xảy ra chứ?”- Cô gái an ủi nói.
Chính lúc này, khi tiếng chuông báo hiệu giờ khắc quan trọng vang lên, tất cả
mọi người đều mở to hai mắt. Một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện, Lệ Thanh
trên người đầy vết máu, hai mắt nhắm nghiền đã bị đẩy ra khỏi Thiên ngục.
-“Thanh nhi….. “- Mạt Tây tộc trưởng thấy được bộ dáng đứa con trai yêu quý bị như vậy liền bất chấp tất cả cái gì gọi là uy nghiêm của tộc trưởng đã xông tới kiểm tra thân thể Lệ Thanh.
-“A… tại sao lại có thể như thế này, tại sao lại vậy, Thanh nhi…..”- Mạt Tây tộc trưởng không thấy được mạch đập cùng hơi thở của Lệ Thanh không khỏi kinh hãi thất sắc, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy tuyết hét lớn một tiếng rồi ngã quỵ trên đất, hai mắt lệ tuôn đầy.
Nhìn hình đáng bi thương của tộc trưởng, tất cả tộc nhân đều đã đoán được
chuyện gì đã phát sinh, đều cùng khóc rống lên, thiếu tộc trưởng của bọn họ,
niềm hy vọng của Mạt Tây tộc cũng đã ngã xuống trước của ải cuối cùng.
-“Không thể nào, không thể nào, Lệ Thanh sẽ không thể chết được”- Ti Bích thất thần lẩm bẩm nói, nước mắt đã tràn trên đôi mắt phượng của nàng.
Mà nơi khác, Thiên nhi dứt khoát một mạch chạy tới, khi đến nơi, hai mắt nàng
vừa trợn tròn rồi hôn mê bất tỉnh, giờ khắc này, những cô gái thương tâm không
chỉ có mình Thiên nhi nàng.
Lúc này, vài vị trưởng lão cũng từ sau lưng tộc trưởng chạy tới kiểm tra thân
thể Lệ Thanh.
-“Các ngươi tránh ra, Lệ Thanh huynh ấy không thể chết được”- Ti Bích lắc mình vọt qua, một đạo Thánh quang diệu thiên đã phóng ra
Chỉ là mấy vị Mạt Tây tộc trưởng lão này thực lực cũng đúng là phi thường
cường đại, mà tâm thần Ti Bích không ổn định đã làm chiếc nón che mặt rớt
xuống, một khuôn mặt ngọc với hàng mi cong vút, làn da trắng mịn như ngọc
không chút tì vết đã hiện ra trước mặt mọi người.
Tình cảnh xảy ra làm tất cả tộc nhân dều ngây người, ngay cả những vị trưởng
lão cũng không ngoại lệ.
-“Ngươi…. ngươi là Ti Bích?”- Một vị trưởng lão ngập ngừng hỏi, cô gái có khuông mặt hoàn mỹ cực điểm này chính là Ti Bích có khuôn mặt nửa thiên thần nửa ác quỷ kia sao?
Ti Bích không đáp lời, cúi người ngồi xuống bên cạnh thân thể Lệ Thanh, hai
hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng hình ảnh từ nhỏ đến lớn cứ từng chút
từng chút hiện ra khiến trong lòng nàng ngập tràn thương cảm, nàng cũng như
những vị trưởng lão kia, cũng kiểm tra không thấy mạch đập cùng hơi thở. Nhưng
nàng đột nhiên phát hiện thân thể Lệ Thanh trong băng tuyết như vậy vẫn còn ấm
áp, có thể nào….
Ti Bích nghiêm mặt lại, hai mắt nhắm chặt, ngón tay đặt lên mạch của Lệ Thanh
một lúc lâu. Không một người nào quấy nhiễu nàng, động tác của nàng đã nhen
nhúm một tia hy vọng, vì từ động tác của nàng rõ ràng nhắn nhủ với mọi người
một tín hiệu, đó chính là Lệ Thanh có thể còn chưa chết.
Ngay khi một tia khí mạch cực kỳ yếu ớt mỏng manh nảy lên truyển đến đầu ngón
tay, Ti Bích cười, lớn tiếng nói:
-“Lệ Thanh không chết, huynh ấy vẫn còn sống”
(Lời tác giả – không phải dịch giả đâu nha: Về mối quan tâm của Ti Bích đối
với Lệ Thanh hẳn là có không ít huynh đệ cảm thấy khó chịu, ở tình huống này,
nếu như Ti Bích quả thực một chút tình cảm cũng không có mới làm mọi người
khinh bỉ phải không? Trừ tình yêu còn có tình thân cùng tình bạn bè, đó chính
là điều ta muôn biểu đạt)