Bốn người Long Nhất trở về hoang mãng tiểu trấn. Trên đường, họ nghe thấy mọi
người bàn tán về lý do tại sao hỏa hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư lừng danh xuất
hiện tại hoang mãng bình nguyên, có điều đó cũng chỉ là đoán mò mà thôi.
Trong đầu Long Nhất vẫn còn đọng lại thân ảnh của Phổ Tu Tư. Trong khi nói
chuyện, ông ta vẫn khiến hơn nghìn ma pháp sư lúc đó mất đi lực chiến đấu, làm
Long Nhất trong lòng chấn động, hắn không thể không nghĩ: nếu như bản thân đối
mặt tính ra khả năng thắng liệu được bao nhiêu? Long Nhất lắc lắc đầu, đáp án
đối với vấn đề này không quá lạc quan.
Trong điển tích lấy ra từ giá sách tại không gian giới chỉ, Long Nhất hiểu
được rằng bởi vì Phổ Tu Tư trong nháy mắt đã hút hết năng lực ma pháp nguyên
tố xung quanh, đấy là một loại ma pháp lĩnh vực, dùng ma pháp lực và tinh thần
lực khổng lồ hỗ trợ để tạo ra lĩnh vực đó. Bên trong lĩnh vực, người ta không
cách nào thi phóng ra ma pháp đấu khí, nhưng lực công kích thi phóng tuy vậy
lại tăng lên gấp bội [nếu có thể thi phóng, nhưng bên trong lĩnh vực, chỉ có
Phổ Tu Tư có khả năng đó, ND].
Ma pháp lĩnh vực hoàn toàn không phải cứ đạt tới cảnh giới đại ma đạo sư là có
thể thi phóng, điều chủ yếu nhất nằm ở một chữ “ngộ”. Ngũ vị đại ma đạo sư
đương thời chỉ có hai là có thể thi phóng ra lĩnh vực, một là hỏa hệ đại ma
đạo sư Phổ Tu Tư, còn lại là Quang Minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư. Bởi tồn tại ma
pháp lĩnh vực nên cũng tồn tại cả đấu khí lĩnh vực, Cuồng Long đế quốc kiếm
thánh Mộ Dung Bác có thể thi phóng ra đấu khí lĩnh vực, còn rốt cuộc ma pháp
lĩnh vực lợi hại hay đấu khí lĩnh vực lợi lại cũng không thể biết được.
Long Nhất có chút nản. Bản thân so với đỉnh cấp cường giả sai lệch thật là cực
lớn. Nếu để bản thân đối đầu với nghìn ma pháp sư đó, cũng chỉ có thể may lắm
chuồn đi thôi, cho thấy rằng công phu chạy trốn của bản thân thật lợi hại. Đột
nhiên, mắt Long Nhất sáng lên, bản thân với một nghìn pháp sư tự nhiên không
cách nào thắng được, nhưng đối mặt với Phổ Tu Tư không nhất định là chẳng có
chút cơ hội thắng nào. Tại ma pháp lĩnh vực của ông ta dù cho không thể thi
phóng ra đấu khí ma pháp, nhưng nội lực không bị hạn chế trong phạm vi đó, ban
đầu tại Cấm Thiên ngục Đằng Long thành bản thân hoàn toàn không dùng được đấu
khí nhưng vẫn dùng được nội lực. Nếu như dùng Càn Khôn Đại Na Di thêm vào
chưởng pháp phách không chưởng cách không đả vật, tính ra cũng có phần thắng,
nhưng thực lực của đại ma đạo sư trình độ nào ai biết được?
Long Nhất đột nhiên nhớ lại Phổ Tu Tư lúc rời khỏi mà thấy ngạc nhiên, căn bản
vì hắn nhận ra rằng, không ngờ ông ta chỉ là một lời đánh giá hắn trong phút
chốc rồi bay đi mất.
Sáng sớm ngày thứ hai, tám người trong mạo hiểm đội bắt đầu hướng hoang mãng
bình nguyên vô tận mà tiến, chiếu theo địa đồ tổ tiên truyền lại trên mình Cáp
Lôi, Di Thất Chi Thành [thành cổ, nhưng để vậy nghe hay hơn ND] ở tại sâu thẳm
phía đông bình nguyên, trên đường đi phải xuyên qua một vùng đầm lầy hoang vu,
đối diện với uy hiếp của các loại ma thú đẳng cấp khác nhau.
Có thể là do hôm qua Nạp Lan và Ngạo Nguyệt lưỡng quốc ma pháp sư đại hỗn
chiến, hôm nay chỉ đếm được lác đác vài kẻ làm nhiệm vụ tại hoang mãng thảo
nguyên. Nếu không có tin đồn này thì mỗi sáng sớm đều có vô số mạo hiểm giả
xuất động, hoang mãng thảo nguyên khắp chốn đều thấy có người.
Ở vùng biên giới hoang mãng bình nguyên căn bản chưa có nguy nhiểm, nơi đó
phần lớn là ma thú cấp thấp xuất hiện, Long Nhất trên đường cứ thế mà nói nói
cười cười chuyện trên trời dưới biển. Trong tám người thì hỏa hệ ma pháp sư
Cách Lôi Đặc tựa như rất không muốn nói chuyện, nhưng quang hệ ma pháp sư Lam
Thiên đôi khi cũng chêm vào vài từ, cao cấp chiến sĩ Thạch Nham mặt đầy cơ
nhục không giỏi nói năng, chỉ thấy hắn tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe. Thanh âm
lớn nhất là Cáp Lôi và Mãn Ngưu, hai người nói nghe như sấm rền, nước bọt như
sao bay đầy trời, những lúc đó Long Nhất và Lộ Thiến Á lại khôi hài trêu đùa.
Chuyến đi rất vui vẻ thoải mái, đến nỗi Lãnh U U gương mặt cũng giãn ra, đôi
khi thì thầm gì đó với Lộ Thiến Á.
Một ngày cứ thế mà trôi đi không ai hay, Long Nhất dựng lên vài cái lều, châm
mồi hai đống lửa, mọi người ngồi cùng nhau cách đống lửa ba xích nhìn về phía
vài xiên hỏa thỏ. Đây đều là do Lộ Thiến Á hạ sát, khiến cho Long Nhất có dịp
được thấy sự lợi hại của ma cung thủ, ma pháp nguyên tố được ảo hóa thành tên
vô ảnh vô tung, tốc độ cực nhanh, mấy con hỏa thỏ chưa kịp có ý thức chạy trốn
đã bị ma pháp tiễn bắn xuyên qua.
“Long Nhất, nướng vẫn chưa xong à, thiếp đói muốn chết.” Lộ Thiến Á nôn nóng
nhìn về phía lũ hỏa thỏ đang phát ra hương vị thơm phưng phức mà nói.
“Đợi một chút đi, mới ngon được, nàng là con mèo tham ăn.” Long Nhất cười nói,
lúc này thỏ đã có màu vàng kim, từng giọt từng giọt mỡ chảy xuống, nhìn thật
là dụ người, thêm vào đó là mùi thịt nướng tỏa ra, kể cả thần tiên cũng phải
chảy nước miếng à.
“Đáng ghét, con trâu bự này có khi còn tham ăn hơn thiếp ấy chứ.” Lộ Thiến Á
hờn dỗi trỏ vào Man Ngưu, chỉ thấy hai con mắt trâu nhìn chằm chằm vào thịt
thỏ, tiếng nuốt nước bọt trong đêm tối nghe thật rõ ràng.
Thấy đã đến lúc, Long Nhất nhanh chóng rắc gia vị lên trên, hương vị của thịt
lập tức trở nên dày đặc, khiến cho cả tám người cùng lúc đều nuốt nước bọt.
Tổng cổng bốn hỏa thỏ, mỗi người được một nửa, trong cái hương vị dụ hoặc ấy,
mọi người không kịp đợi liền cắn ngay vào.
Man Ngưu gặm là nhanh nhất, nửa con hỏa thỏ nhanh chóng chui vào cái bụng trâu
một cách thành thục. Hắn chép miệng một cái, mắt nhìn về phía mọi người đang
ăn với vẻ ngọt ngào [:P].
Không thể không nói rằng thịt hỏa thỏ vốn là đặc sản lại kết hợp với kĩ thuật
nướng cao siêu của Long Nhất, khiến cho Lộ Thiến Á và Lãnh U U hai cô gái ăn
sạch nửa con hỏa thỏ không để thừa lại chút nào.
“Ngon quá, Long Nhất, sau này mỗi ngày đều nướng cho cả bọn ăn nhé.” Đề nghị
của Lộ Thiến Á đưa ra được mọi người lập tức tán đồng.
“Được rồi.” Lộ Thiến Á thấy Long Nhất chưa trả lời liền sử xuất chiêu sát thủ
giản của nữ nhân – nũng nịu, hai tay ôm lấy cánh tay của Long Nhất, một đôi
ngọc nhũ khép chặt lại phía trên.
Long Nhất đột nhiên ngửng đầu lên, khóe miệng khẽ cười khổ nói: “Đương nhiên
là được rồi, chỉ là hiện tại có chút phiền phức, trước tiên hay giải quyết
xong đi đã.”
“Phiền phức? Phiền phức gì cơ?” Lộ Thiến Á vừa hỏi, đột nhiên gương mặt chợt
biến, đứng bật dậy, bích lục cung trong nháy mắt đã xuất hiện trên tay.
Lúc này mọi người đột nhiên cảm giác không khí như đặc lại, từng người đứng
vào tư thế chiến đấu. Long Nhất vừa mới phát hiện có chút không đúng, bởi âm
thanh huyên náo chết người ấy đột nhiên biến mất, rất có khả năng là có ma thú
cường đại xâm nhập vào khu vực này.
Không khí càng trở nên đặc hơn nữa, tám người bọn Long Nhất có chút khẩn
trương, khí thế phát xuất như vậy có khả năng ít nhất là cấp B, hay là cấp A
cũng chưa thể xác định rõ. Tại lúc này, trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một
con mắt, một con mắt trắng có vẻ như trong suốt, bất quá theo như con mắt này
thì mà thú tựa hồ rất nhỏ bé.
Long Nhất trong lòng chợt động. Đây là loại ma thú gì vậy? Sao lại quỷ dị như
thế.
Ma thú có một con mắt màu trắng ấy càng lúc càng gần, tinh thần của mọi người
càng lúc càng khẩn trương. Hiện thời, ma thú cuối cùng cũng lộ ra hình dáng
dưới ánh trăng, Long Nhất bây giờ phát hiện ra con ma thú mà mọi người nghĩ là
một con hổ nhỏ nửa trắng nửa đen, bên trái đen tuyền, bên phải trắng như
tuyết, nhãn cầu cũng một đen một trắng, chỉ là con mắt đen trong đêm không thể
thấy rõ ràng.
“Con hổ con thật khả ái.” Lộ Thiến Á kinh ngạc nói, cung tiễn vốn nhắm sẵn tự
nhiên hạ xuống.
“Lộ Thiến Á ngươi điên rồi, nó có lẽ là một ma thú cấp A.” Cáp Lôi vội nói, ai
có thể đảm bảo con hổ con trông có vẻ vô hại này lại không thể tấn công họ.
“Gượm đã, đừng quá khẩn trương, vật nhỏ này đối với chúng ta tịnh không có ác
ý.”
Long Nhất nhìn vào đôi mắt hiếu kì đang hướng về mọi người của con hổ mà nói,
nếu như đúng là ma thú hung tàn thì đã tấn công rồi.
Mũi của con hổ nghểnh lên, mục quang nhìn về phía đống xương thỏ, trên mặt hổ
lộ ra vẻ tham ăn như con người. Long Nhất đại khái hiểu con hổ vì sao mà lại
qua đây. Chính là hương vị thịt thỏ nướng đã dẫn con hổ tham ăn lại.
“Tiểu hổ, lại đây.” Lộ Thiến Á hạ mình xuống, giang hai tay ra dụ con hổ vào,
thực là tính tình trẻ con.
Tiểu hổ nhìn thấy Lộ Thiến Á mà không đáp lại nàng, đôi mắt hổ dừng lại trên
thân Long Nhất, đột nhiên lộ thần sắc hưng phấn, bước nhỏ qua bên Lộ Thiến Á
tới dưới chân Long Nhất. Sau khi đi vòng quanh hai chân Long Nhất, đột nhiên
nó dựng hai chân trước lên trên bàn chân Long Nhất, cặp mắt nhìn Long Nhất kêu
lên ô ô liên tục.
Long Nhất nghi hoặc ôm lấy tiểu hổ vào lòng, vật nhỏ này rõ ràng có khí thế
cấp B hoặc cấp A mà sao lại biểu hiện thân thiết với hắn như vậy. Long Nhất
đưa tay xoa nhẹ lên mình tiểu hổ, tiểu hổ lập tức nhẹ nhàng kêu lên hai tiếng,
gương mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
“Nó khẳng định chàng là mẹ nó.” Lộ Thiến Á đố kị nói, không hiểu nổi sao tiểu
hổ lại bất ngờ không lý tới nàng nhưng lại oe oe trong lòng Long Nhất. Tâm lý
nàng lập tức trở nên bất bình.
Long Nhất cười, hỏi: “Mọi người ai biết đây là ma thú gì không?”
Từng người một lắc đầu, Cáp Lôi nói: “Từ trước giờ chưa nghe nói tới có loại
ma thú kì quái này, trên bản đồ cùng không có nói rõ có loại ma thú này.”
Từ lúc đó về sau, tiểu hổ trở thành thành viên tứ chín của mạo hiểm đội. Nó
rất tham ăn, mỗi ngày ăn hết mười con hỏa thỏ mới thỏa mãn. Hơn nữa, tiểu gia
hỏa kì quái này ngoại trừ khí thế căn bản không có phương thức công kích nào.
Bất quá nó cũng có khí thế của ma thú cao cấp, trên đường các loại ma thú đều
tránh xa.
Long Nhất trực tiếp đặt tên cho tiểu hổ là Long Tam, Long Nhị tự nhiên là bộ
xương huyết hồng khô lâu cầm huyết sắc tiêm đao rồi. Thật là lộn xộn, một
người, một hổ, một bộ xương trở thành huynh đệ. Mặc dù Lộ Thiến Á đối với tên
mới của tiểu hổ tỏ vẻ phản đối nghiêm trọng, bởi vì nàng vốn đặt tên cho nó là
Bạch Gia Hắc. Nhưng tiểu hổ ngày ngày đều thích được gọi là Long Tam, mỗi lần
Long Nhất gọi to: “Tiểu Tam, nhanh lăn qua đây.” Nó liền lập tức chạy tới ve
vẩy đuôi.