Long Nhất vừa vào trướng bồng của Ny Tạp thì thấy nàng đang trợn tròn mắt nhìn
trướng bồng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Ny Tạp, ngươi đã tỉnh?” Long Nhất ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên giường.
Hai mắt Ny Tạp linh động hẳn lên, nhìn Long Nhất ngồi ở bên giường, đột nhiên
mở miệng nói: “Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu ta.”
Long Nhất cười nói: “Nghe nói ngươi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, như thế nào
ngươi lại nghĩ phải ra ngoài. Không phải ngươi chán ghét thế giới loài người
sao?” Trước kia Ny Tạp có nói qua, nàng chán ghét thế giới loài người dối trá,
nguyện cả đời ở lại tinh linh rừng rậm.
Ny Tạp không nói gì, nàng có thể không cần phải ra ngoài lịch lãm, nhưng nàng
đã thuyết phục tinh linh nữ vương cùng Lộ Thiến Á. Bởi vì nàng muốn tìm hiểu
thế giới của Long Nhất, muốn đi qua những con đường mà Long Nhất đã đi qua,
điều đó giải thích tại sao nàng lại xuất hiện ở Hoang mãng thảo nguyên, chỉ là
nàng không nghĩ tới lại gặp hắn ở đây, lại còn được hắn cứu thoát.
Đôi lúc Ny Tạp cũng không hiểu rõ tình cảm của bản thân đối với Long Nhất. Đó
là một loại tình cảm phức tạp, vừa yêu vừa hận, không tránh khỏi bị hắn hấp
dẫn, nhưng đối với việc hắn có hoa tâm thì nàng lại không thể chịu được. Nàng
biết nàng và hắn là người ở hai thế giới khác nhau, mặc dù nàng đã cố gắng
tiếp cận thế giới của hắn.
“Đang hỏi ngươi, ngươi lại ngây ngốc cái gì?” Long Nhất quơ tay trước mặt Ny
Tạp .
Ny Tạp lấy lại tinh thần, cong môi nói: “Bởi vì chán ghét nên mới tới. Ta muốn
nhìn xem các ngươi rốt cuộc có thể gian trá tới trình độ nào.”
“Vậy bây giờ ngươi đã biết?” Long Nhất cười hỏi.
Ny Tạp gật gật đầu nói: “Đã biết, loài người các ngươi không phải tất cả đều
như thế. Như đồng đội của ta là A Nhĩ Pháp và A Nặc, bọn họ đều là người tốt.”
Chưa nói đến là biết hy sinh vì đồng đội. Vẻ mặt Ny Tạp buồn bã, đội ngũ mạo
hiểm đội đã khiến nàng lần đầu tiên nhận thấy sự kinh ngạc tiếc nuối, cảm thấy
ấm áp, nhiệt huyết.
“Tại chiến trường thì tử vong chính là số mệnh của binh lính. Trong mạo hiểm
thì tử vong cũng là một số mệnh của mạo hiểm giả, không cần phải quá mức
thương tâm.” Long Nhất nhẹ giọng nói.
“Ta biết, nhưng ta không máu lạnh giống như ngươi.” Ny Tạp nhìn vẻ mặt lãnh
đạm, bàng quang của Long Nhất, bộ dạng như muốn phản kích.
“Đúng vậy, ta máu lạnh. Hình dạng ngươi nửa sống nửa chết có thể khiến đồng
đội ngươi sống lại được không? Không phải đồng đội ngươi vì bảo vệ ngươi mà hy
sinh tính mạng?” Long Nhất vẫn nhẹ giọng nói. Hắn không phải là lãnh huyết,
chỉ là không có biểu hiện ra ngoài thôi.
“Ngươi … … ngươi thật sự đáng ghét. Ta không muốn nói chuyện với ngươi.” Ny
Tạp quay đầu đi.
“Vậy ngươi hãy nghĩ ngơi cho tốt, ta sẽ ra khỏi đây.” Long Nhất đứng lên nói.
Ny Tạp nhìn bóng lưng Long Nhất, khi thấy hắn sắp ra khỏi cửa đột nhiên nói:
“Long Nhất, ngươi không muốn biết công chúa Lộ Thiến Á bây giờ ra sao ah?”
Thân hình Long Nhất dừng lại, quay đầu nói: “Muốn, nhưng ta biết nàng vẫn ổn.
Nàng đang cố gắng học tập để trở thành một tinh linh nữ vương. Nàng cũng rất
nhớ tới ta, ta cũng sẽ sớm được nhìn thấy nang thôi.”
Ny Tạp nhìn thân ảnh Long Nhất, ngây người ra. Chỉ ngắn ngủn mấy câu nhưng
nàng có thể cảm giác được Long Nhất tin tưởng công chúa Lộ Thiến Á, không để
nàng bận tâm. Có lẽ đây mới chính là tình cảm thực sự.
Sáng hôm sau đoàn người bắt đầu hướng tới biên cảnh của Ngạo Nguyệt đế quốc và
Hoang mãng thảo nguyên. Đội ngũ hơn 3 người này còn có Ny Tạp, A Nhĩ Pháp cùng
A Nặc.
Trải qua một thời gian ở chung, Long Nhất phát hiện ra hai người A Nhĩ Pháp
cùng A Nặc quả thật là người tài, thực lực không tệ, tính tình ngay thẳng, đầu
óc nhanh nhẹn linh hoạt. Hắn không khỏi có ý định thu phục hai người này dưới
trướng, cũng nghĩ tới nên đặt bọn họ ở vị trí nào.
Dong binh tại Thương Lan đại lục rồng rắn hỗn tạp, cá nhân hay thế lực mạnh
nhiều như lông trâu. Nếu có thể lợi dụng tốt những người này không phải rất
tốt sao.
Vào một buổi tối, Long Nhất một mình tới trướng bồng của A Nhĩ Pháp cùng A
Nặc. Sau hai giờ mặt mày hớn hở đi ra, nghĩ đến sự tình diễn ra vô cùng thuận
lợi.
Hơn mười ngày sau đoàn người Long Nhất rốt cục cũng về tới biên cảnh của Ngạo
Nguyệt đế quốc, cửa vào Hoang mãng thảo nguyên. Sau hai tháng quay lại thời
tiết Ngạo nguyệt đế quốc vẫn nhiều tuyết và băng như cũ, đây là băng tai khó
gặp xuất hiện tại Thương lan đại lục trong vòng trăm năm qua. Thời tiết lạnh
lẽo cùng băng tuyết khiến cho liên quân của hai đế quốc Cuồng Long cùng Nạp
Lan gặp không ít sự tình phiền toái. Việc vận chuyển nguồn cung cấp cho quân
đội và việc không hợp thủy thổ khiến cho binh sĩ hai nước gặp rất nhiều vấn
đề. Đương nhiên Ngạo Nguyệt đế quốc cũng gặp phải vấn đề tương tự. Băng tuyết
khiến cho rất nhiều dân chúng chết chóng, lương thực ngày càng khan hiếm, ngay
cả quân lương cũng bắt đầu bị cắt giảm phân nửa, có lẽ cho tới cuối cùng sợ
rằng Ngạo Nguyệt đế quốc cũng không thể duy trì được.
Hai người A Nặc cùng A Pháp Nhĩ vừa ra khỏi Hoang mãng thảo nguyên liền vội vã
cáo từ rời đi. Một tháng sau thợ săn công hội chính thức được thành lập tại
Thương lan đại lục. Nhiệm vụ của công hội này rất đặc biệt bởi giá cả rất cao
đối với các nhiệm vụ ám sát, tập kích, phá hoại, tầm bảo. Những người gia nhập
công hội đều là người có thực lực cao. Các nhiệm vụ phát ra đều do cá nhân đơn
lẻ hoặc là tiểu đội hoàn thành. Tiền thưởng cao khiến cho rất nhiều mạo hiểm
giả thực lực cao cường mộ danh mà đến. Rất nhanh sau đó danh tiếng của thợ săn
công hội được truyền ra, rất nhiều người tìm đến giao dịch. Đương nhiên đó là
nói về sau.
“Xem ra trận quyết chiến cuối cùng lại phải hoãn lại. Đi thôi, chúng ta tới
Hoành đoạn sơn mạch.” Long nhất nhìn băng tuyết ở khắp mọi nơi, cười nói với
chúng nhân.
Không ai phản đối đề nghị của Long Nhất. Man Ngưu cũng muốn về nhà thăm thê
tử, mới kết hôn một tháng mà hắn đã rời nhà đi hai năm chưa có thấy lại nàng,
trong lòng cũng không khỏi nhớ nhung. Còn Ny Tạp mặc dù còn muốn ở lại đại lục
một thời gian nữa mới quay trở lại nhưng nàng cũng rất nhớ mùi hoa của tinh
linh rừng rậm. Hiện tại băng tuyết khắp nơi nên nàng cũng không đợi được.
Vì vậy nhóm sáu người Long Nhất bắt đầu hướng phía tây Hoành đoạn sơn mạch đi
tới.
Hoang mãng thảo nguyên cách cửa vào Hoành đoạn sơn mạch cũng không quá xa, mấy
người Long Nhất toàn lực tiến vào, đến ngày thứ bao đã tới phạm vi Hoành đoạn
sơn mạch.
Lúc này trong đầu Long Nhất hiện lên hình ảnh xinh đẹp của Vu sư Âu Nhã Lạp
của Dực nhân tộc kia.
“Có nên đi tới Dực nhân tộc?” Long Nhất thầm nghĩ, nhưng hắn rất nhanh quyết
định phải đi đến đó. Hắn muốn xem Dực nhân tộc này rốt cuộc có gì thần bí.
Long Nhất thầm nghĩ trong lòng, lấy ra một viên châu từ không gian giới chỉ …
…