Phong Lưu Pháp Sư – Chương 406: Nàng véo tai ta, ta véo nàng – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 406: Nàng véo tai ta, ta véo nàng

Khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất lạnh lùng, lập tức lắc mình tới trước mặt Ny
Tạp, ánh mắt lạnh lùng băng giá nhìn thẳng vào mắt Ny Tạp.

Ny Tạp cắn chặt môi, ánh mặt lạnh như băng của Long Nhất khiến nàng không thể
chịu đựng được, thậm chí còn có chút ủy khuất. Nhưng nàng không thể biểu hiện
sự nhu nhược trước mặt hắn, do vậy nàng quật cường đối mắt nhìn Long Nhất.

“Ngươi, tiểu nha đầu này như thế nào lại không hiểu sự tình? Với bộ dạng này
của ngươi mà lại có thể còn sống để đi ra khỏi Hoang mãng thảo nguyên sao?”
Giọng nói Long Nhất có chút tức giận. Nếu là người khác thì hắn đã không nhiều
chuyện như vậy, nhưng nàng lại là Ny Tạp, bằng hữu của Lộ Thiến Á. Đồng thời
trong lòng hắn thì nàng cũng là bằng hữu của hắn.

“Cho dù ta có chết cũng không cần ngươi quan tâm.” Ny Tạp lạnh lùng nói.

Long Nhất không chút tức giận mỉm cười nói: “Ngươi thật là tiểu ny tử chẳng
biết tốt xấu, có phải là đã quên đi tư vị bị ta đánh vào mông rồi. Ta cũng
không ngại dùng lại phương pháp đặc biệt đó để cho ngươi nhớ lại.”

Ny tạp ngẩn ra, trên mặt hiện lên sự xấu hổ, đồng thời cũng xuất hiện sự tức
giận. Lúc trước hắn mang theo vài nữ tử đi tới tinh linh rừng rậm, nàng chỉ
ngăn hắn lại không cho hắn tiến vào, kết quả là bị hắn hung hăng đánh vào
mông. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy hận và xấu hổ. Từ ngày đó đến giờ,
nàng phát hiện được những tiểu nha đầu thủ hạ dưới tay mình thường xuyên mập
mờ nhìn nàng.

“Ngươi là tên hỗn đản, bại hoại, lưu manh vô sỉ. Ngươi dựa vào cái gì mà quản
ta, dựa vào cái gì! không phải bởi vì ngươi là nam nhân của công chúa? Ta
không cần thương hại, không cần thương hại.” Ny Tạp đột nhiên kêu to lên, mắt
ngấn nước.

Long Nhất ngẩn người nhìn Ny Tạp, chẳng lẽ ny tử này thật sự thích mình sao?
Nếu không sao lại có phản ứng như vậy, nhưng đối với bản thân mình thì cũng có
sự oán giận thật sâu.

“Không dựa vào gì cả, chỉ là ngươi là bằng hữu của ta. Ta luôn luôn quan tâm
đến bạn bè. Mặc dù ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy ngươi ngươi không có hoan
nghênh ta.” Long Nhất mỉm cười nhìn Ny Tạp, giọng nói rất chân thật.

“Bằng hữu?” Ny Tạp thì thầm, ánh mắt nhìn Long Nhất có chút mê ly, đột nhiên
thân thể mềm mại mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất. May mắn là Long Nhất đã đưa
một tay ra ôm lấy nàng vào lòng. Hai mắt Ny Tạp mơ màng, hình ảnh Long Nhất
chia ra thành nhiều người, nàng dần dần mất đi ý thức.

…………………………

Sự thật mà nói thì Điệp huyết kim chuẩn cũng không thực sự có nhiều thịt. Long
Nhất coi nó là siêu ma thú cấp SSS cũng xem như là miễn cưỡng nể mặt mũi nó,
chứ không thì hắn chỉ coi nó như là một thú nuôi mà thôi. SSS siêu cấp ma thú
cái gì, cũng trở thành bữa ăn cho lão tử mà thôi.

Trải qua sự chế biến của Nạp Lan Như Nguyệt, hai tân mạo hiểm giả A Nhĩ Pháp
cùng A Nặc ăn một cách ngon lành. Họ vừa ăn vừa nghiến chặt răng, chắc là muốn
trả thù việc vừa rồi đã bị thương tổn.

“Các ngươi như thế nào lại cùng Ny Tạp ở một chỗ?” Long Nhất hỏi hai người
này.

“Ta cùng A Nặc là bằng hữu từ thưở nhỏ. Bởi vì đam mê mạo hiểm nên đã thành
lập một đội mạo hiểm. Nửa năm trước chúng ta quyết định tới Hoang mãng thảo
nguyên thám hiểm, nhưng bởi vì thiếu cung tiễn thủ cùng ma pháp sư nên đã dán
cáo thị tại mảo hiểm giả tửu lâu. Vừa lúc chúng ta gặp Ny Tạp từ tinh linh
rừng rậm ra ngoài luyện tập liền lôi kéo nàng tới đây.” A Nhĩ Pháp nói.

“Thì ra nàng đến để luyện tập. Ta xem các ngươi cũng rất chiếu cố nàng, ngay
cả tánh mạng cũng không để ý để bảo vệ cho nàng.” Long Nhất mỉm cười nói.

A Nhĩ Pháp cùng A Nặc liếc mắt nhìn nhau nói: “Mạo hiểm đoàn chúng ta phải
chiếu cố cho nhau, nếu không tất cả mọi người sợ rằng cuối cùng đề sẽ chết.
Đương nhiên ngoại trừ điều này thì cũng bởi vì Ny Tạp ngoại hình xinh đẹp,
thiện lương. Nàng chính là bảo bối của đội chúng ta, nam nhân nào có thể không
có một chút tâm tư đối với nàng.”

“Nói như vậy hai người các ngươi cùng thích nàng?” Long Nhất cười nói.

“Đương nhiên. Bất quá phần lớn đều là hân thưởng. Chúng ta đã sớm nhìn ra
trong lòng Ny Tạp có người khác.” A Nhĩ Pháp nói.

“Các ngươi rất thành thật. Nhưng làm sao các ngươi nhìn ra trong lòng Ny Tạp
có người khác?” Long Nhất lại hỏi.

“Huynh đệ chúng ta lăn lộn lâu như vậy, chẳng nhẽ một chút nhãn lực cũng không
có. Hơn nữa Ny Tạp tính tình đơn thuần, tâm sự gì cũng thể hiện trên mặt. Nếu
như nhìn không ra thì không phải là kẻ ngốc sao.” A Nhĩ Pháp nhìn Long Nhất,
tiếp theo nói: “Bây giờ rốt cục chúng ta đã biết trong lòng Ny Tạp thích ai?”

Long Nhất mỉm cười không có trả lời, nhẹ nói: “thương thế của các ngươi còn
chưa có khỏi hẳn, hãy sớm nghỉ ngơi đi.”

A Nhĩ Pháp cùng A Nặc gật gật đầu, tự đi vào trướng bồng nghỉ ngơi.

Ánh mắt trời dần dần tắt xuống, chỉ còn ánh nắng chiều cháy rực cuối đường
chân trời. Long Nhất nhìn Ny Tạp nghỉ ngơi trong trướng bồng, lắc đầu thở dài.
Hắn nhìn về phía đường chân trời, ánh mắt thâm thúy sâu sắc.

“Trên mặt trăng có người không nhỉ?” thanh âm Vô Song mang theo sự lạnh lùng
từ phía sau truyền đến. Ngay sau đó Vô Song xuất hiện sau lưng Long Nhất.

Long Nhất từ từ quay đầu lại, thấy trên bầu trời tối đên xuất hiện một vầng
trăng sáng, rất tròn.

“Có thể có. Trong truyền thuyết thì tại mặt trăng có một tiên cung. Ở tiên
cung có một tiên nữ cô độc. Ngày nào đó ta cảm thấy đói, nhất định phải tới an
ủi vị tiên nữ xinh đẹp này.” Long Nhất lui về phía sau, tựa lên đùi thon dài
mềm mại cảu Vô Song, hương thơm nhàn nhàt lan tới mũi.

“Vậy có thể mang theo những nữ nhân cùng đi?” Vô Song lộ ra vẻ tinh nghịch
ranh mãnh, cùng vui đùa với Long Nhất.

Long Nhất ngẩn người ra, lắc đầu nói: “Như thế không có tốt. Nàng đã bao giờ
thấy có người đi tán gái mà lại mang theo nữ nhân của mình đi cùng chưa?”

Vô Song mỉm cười, khóe miệng cong lên, vô cùng say mê. Bởi vì Long Nhất nói
bốn chữ nọ: “Nữ nhân của mình”. Đối với nàng thì không có lời nào tình tự hơn
thế. Bởi vì nàng chính là nữ nhân của hắn, cho nên rất cao hứng, lý do chỉ đơn
giản như vậy mà thôi.

Long Nhất cười cười, đưa tay ôm lấy Vô Song. Chỉ có điều bởi vì hắn ngồi còn
Vô Song đứng nên bàn tay của hắn liền đặt đúng vào mông của Vô Song, vừa mềm
mại vừa co dãn.

Vo Song đỏ mặt, nữ nhân trời sinh đã có thiên phú, chỉ có điều những nữ nhân
khác yêu Long Nhất bằng cách cấu véo vào hông hắn, còn nàng yêu Long Nhất bằng
cách véo vào tai hắn.

Long Nhất thống khổ kêu lên, chuyển người để cho nàng ngồi trên đùi mình.

“Song nhi, nhìn nàng bây giờ càng ngày càng giống mẫu thân ta hơn đấy.” Long
Nhất cười nói.

Vô Song mỉm cười, tim đập thình thịch hòa cùng Long Nhất, vô cùng hạnh phúc.
Nàng đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cổ Long Nhất, dán chặt người lên người hắn.

Long Nhất có chút ngạc nhiên thích thú, ôm chặt lấy Vô Song. Hắn chưa từng
thấy nàng lớn mật chủ động như thế. Bối Toa cùng Nạp Lan Như Nguyệt đứng cách
đó không xa nhìn.

“Song Nhi.” Long Nhất ôn nhu kêu lên.

“Mmm.” Vô Song ôm Long Nhất đung đưa nhẹ. Cảm giác vô cùng tuyệt vời, nàng
muốn nghỉ ngơi thoải mái.

“Nàng vừa rồi véo vào lỗ tai ta. Ngoại trừ mẫu thân ra thì cho tới bây giờ
chưa có ai làm như thế cả.” Đôi môi Long Nhất khéo léo chạm vào tai Vô Song,
nhẹ giọng nói.

“Vậy chàng định làm thế nào bây giờ? Véo lại?” Vô Song cười hỏi. Sau khi nang
khôi phục lại toàn bộ trí nhớ, khi nhìn Long Nhất thì luôn mỉm cười. Bởi vì
Long Nhất bảo khi nàng cười lên khiến cho Nhật Nguyệt lu mờ. Nàng không cần
nhật nguyệt lu mờ, chỉ cần Long Nhất có thể vui vẻ hạnh phúc là được.

“Đương nhiên là phải véo rồi, nhưng như thế nào để véo lại vào lỗ tai ta?”
Long Nhất mỉm cười, đưa đầu lưỡi liếm vào dái tai Vô Song một cái.

“Vậy ngươi véo đi.” Vô Song run rẩy nói, thân thể mềm mại có chút căng cứng.

“Vậy ta véo đây.” Long Nhất cười hắc hắc, ma trảo bắt đầu thâm nhập Vô Song,
một tay đưa xuống dưới, một tay đưa lên trên.

“A … … Long Nhất chàng … …” Vô Song kinh hô lên một tiếng, sắc mặt hồng rực.

“là nàng bảo để cho ta véo … …nàng không có nói ta véo nơi nào. Huống hồ mục
tiêu này tương đối lớn, cho nên ta … … hắc hắc … …” Long Nhất giống chú mèo ăn
vụng thành công, đắc ý cười nói.

“Vậy chàng véo đã đủ chưa?” Vô Song không chút tức giận nói. Nàng chỉ cảm thấy
người như nhũn ra.

“Còn chưa có. Ta vừa mới phát hiện bộ ngực này tựa hồ có điểm rất lớn. Không
bằng tới trướng bồng của ta để cho ta nhìn một cái.” Long Nhất nhéo nhéo vào
bộ ngực cao của Vô Song. Cho dù còn cách một lần quần áo nhưng hắn vẫn cảm
giác được da thị Vô Song co dãn tuyệt vời, trong lòng không khỏi nổi lên sự
kích dục.

“Đáng ghét, ta không muốn … …” Vô Song nói nhỏ như con muỗi. Thực ra trong
lòng nàng đã sớm vứt bỏ trướng ngại, đối với việc phát sinh quan hệ thân mật
với Long Nhất cũng không hề có ý kháng cự, ngược lại còn có sự mong đợi.

“Không muốn? không muốn không phải là do nàng. Buổi tối nay nàng sẽ là của
ta.” Long Nhất mỉm cười, ôm lấy Vô Song đi vào trong trướng bồng.

Cách đó không xa, Bối Toa đang ngồi nói chuyện phiếm với Nạp Lan Như Nguyệt.
Nàng nhìn thân ảnh hai người tiến vào trong trướng, tâm trạng không khỏi có
chút mất mát.

“Như Nguyệt, bọn họ tiến vào rồi.” Giọng Bối Toa mang theo chút dấm.

Nạp Lan Như Nguyệt đã biết bên cạnh phu quân đều là những đại mỹ nhân. Nếu mà
so đo với mỗi người thì không phải là chết vì ăn dấm chua sao. Huống hồ nàng
cũng hiểu rằng nếu muốn giữ quan hệ ngày càng thân mật với Long Nhất thì phải
quan hệ tốt với những nữ nhân bên cạnh hắn. Muốn độc chiếm hắn thì kết quả sẽ
như biểu muội Đông Phương Khả Hinh của hắn mà thôi.

“Trời chưa tối mà đã làm chuyện đó. Đúng là đại sắc lang.” Bối Toa bĩu môi
nói.

Nạp Lan Như Nguyệt cười hì hì nói: “phu quân chúng ta chính là một đại sắc
lang. Ngươi ngàn vạn lần đừng có rơi vào.”

Bối Toa biết Nạp Lan Như Nguyệt giễu cợt nàng. Tâm tư của mình sợ rằng ngay cả
tên ngốc Man Ngưu cũng rõ. Có lẽ Long Nhất giả vờ không biết để tranh dính vào
chuyện tình cảm rắc rối phức tạp.

Ngay khi Long Nhất cùng Vô Song tiến vào trướng bồng thì đột nhiên một lực ba
động cường đại cùng bạo quang xuất hiện, hàn khí bức người, cả trướng bồng
trong nháy mắt bị đóng băng toàn bộ. Hàn khí đóng băng hết cây cỏ trong phương
viện mười thước.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.