Phong Lưu Pháp Sư – Chương 403: Ma pháp đồ quỷ dị – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 403: Ma pháp đồ quỷ dị

Long Nhất lại một lần nữa chăm chú đánh giá lại bảy pho tượng chủ thần. Hắn
dám chắc là có gì đó không đúng, nhưng không thể phát hiện được có gì không
đúng.

Những pho tượng này và pho tượng Long Nhất nhìn thấy bên ngoài không có gì
thay đổi. Thần thái, tư thế, vũ khí cùng quần áo đều không khác nhau lắm.
Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Long Nhất đi từ pho tượng Quanh minh thần tới trước pho tượng Thủy thần, ánh
mắt chợt dừng lại tại pho tượng Hỏa thần. Mục quang đột nhiên dừng lại trước
bộ ngực vươn cao thẳng đứng, nhớ lại tình hình lúc trước.

Đương nhiên không phải Long Nhất có cử chỉ bất nhã với pho tượng. Hắn nhớ lại
pho tượng Hỏa thần tại bí thư thất cùng pho tượng Hỏa thần tại Thánh điện này
có gì đó bất đồng. Pho tượng Hỏa thần tại bí thư thất, vạt áo có hay không có
viên hỏa hồng tinh thạch như pho tượng Hỏa thần tại Thánh điện?

Thật lâu sau, khi Long Nhất quay lại nhìn bảy pho tượng này một lần nữa, khóe
miệng lộ ra một tia mỉm cười. Hắn cuối cùng cũng biết bảy tòa chủ thần ở nơi
này không đúng kiểu. Hắn đã nhìn thấy trước ngực các pho tượng có khảm một
mảnh tinh thạch nhưng mà trước ngực pho tượng Thủy thần lại không có tinh
thạch.

“Kỳ quái. Tinh thạch này rốt cuộc có tác dụng gì? Tại sao pho tượng Thủy thần
lại không có nó?” Long Nhất khổ công suy nghĩ, hiểu được tinh thạch này nhất
định có gì đó cổ quái, nếu không Thánh thành thành chủ đã không có khảm những
tinh thạch này trước ngực pho tượng.

“Long Nhất, chàng có phát hiện ra điều gì không?” Vô Song cẩn thận tìm kiếm
một vòng tại Thánh điện cũng không có phát hiện ra cái gì. Khi nhìn thấy Long
Nhất trầm tư nhìn bảy pho tượng nó liền biết hắn đã có một vài phát hiện.

Long Nhất gật đầu nói: “Mang tín tiên màu bạc nọ tới đây để ta xem xem.”

Vô Song đưa tín tiên tới, Long Nhất kiểm tra kỹ mặt trước thật cẩn thận, mồm
lẩm bẩm nói: “Hải chi hồn … … hải chi hồn … … chẳng lẽ là một loại ma tinh
thạch?”

Long Nhất nghi ngờ cũng không phải không có lý, bảy pho tượng chủ thần này chỉ
có mỗi pho tượng Thủy thần không có tinh thạch trên người. Theo như lời Thánh
thành thành chủ thì hải chi hồn nọ có phải là chỉ khối thủy hệ tinh thạch khảm
trên người pho tượng Thủy thần? Nếu đúng hải chi hồn nọ là khối thủy hệ tinh
thạch được nói đến, vậy tấm bản đồ này chỉ nơi dấu hải chi hồn.

Lúc này bọn Như Nguyệt cũng lười nhác quay trở lại, Long Nhất liền nói ra ước
đoán của mình, tất cả mọi người hiểu được, thấy rất có lý.

“Nhưng bản đồ này quá mơ hồ, biển rộng như vậy, chúng ta phải tìm như thế nào
a.” Vô Song thở dài nói.

“Có thể có biện pháp, nhất định.” Khóe miệng Long Nhất mỉm cười, khuôn mặt tự
tin, hắn đột nhiên nhớ tới mỹ nhân ngư công chúa Lưu Li tại hải để chi thành,
có thể từ nơi đó tìm được gì đó.

Thấy Long Nhất cười tự tin, Vô Song gật gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào hắn.
Bởi vì nàng biết tình lang của mình là một người vĩ đại, hắn luôn lạc quan và
tự tin. Hình như trên đời này không có việc gì hắn không làm được. Mà sự thực
cũng đã chứng minh, hắn xác thực có năng lực này. Ở dưới mỗi ảnh hưởng bất
đồng, hắn đều từ trong nguy hiểm mà thoát thai hoán cốt, thực lực thăng tiến
nhanh chóng. Đến bây giờ đã vượt qua nàng. Lúc trước mới gặp nhau thực lực của
hắn còn yếu kém như vậy nhưng bây giờ thực lực cường đại hơn nàng, cũng không
biết vì sao lại như vậy.

Ngay lúc này khoảng không rộng rãi tại Thánh điện vang lên những tiếng chói
tai, mọi người bèn quay đầu lại, liền thấy tinh thạch trước ngực pho tượng Thổ
thần phát ra quang mang chói mắt màu vàng, chiếu thẳng tắp từ trên xuống,
chiếu xuống ao khổng ở nền Thánh điện. Trong không khí lập tức tản ra vô số
thổ hệ ma pháp nguyên tố. Man Ngưu vẫn đang đứng sững sờ tại pho tượng bên
cạnh pho tượng Thổ thần.

“Man Ngưu, ngươi làm cái gì vậy?” Long Nhất liền hỏi.

“Các ngươi nhìn tinh ở pho tượng này đi. Ta thấy có một chút kỳ quái. “Man
Ngưu gãi gãi ngưu giác trên đầu rồi nói.

Long Nhất trầm ngâm nhìn thổ hoàng quang sắc đang chiếu trên ao khổng, đột
nhiên phát hiện trên nền Thánh điện có một ao khổng khác. Long Nhất lẩm nhẩm
đếm, tất cả có 7 cái.

“Các nàng tránh ra, ta thử xem chỗ khác.” Long Nhất liền nói.

Đợi đến khi mọi người tản ra, Long Nhất liền điểm chân, thân hình phóng lên,
trong nháy mắt chia thành năm tàn ảnh công kích vào tinh thạch trước ngực năm
pho tượng chủ thần Quang, Ám, Hỏa, Lôi, Phong.

Vài âm thanh vang lên, năm màu sắc bất đồng từ tinh thạch trước ngực năm pho
tượng chủ thần bắn ra, chiếu rọi năm ao khổng trên mặt đất. Cả Thánh điện được
chiếu sáng rực rỡ.

Mà lúc này sáu lỗ sáng bắt đầu ánh xạ phát ra thiên nữ tán hoa, ánh sáng tại
không trung đan vào nhau tạo thành một đồ án mờ ảo.

“A, thật là hấp dẫn.” Chúng nữ nhất loạt kinh hô.

“Xem ra còn có chỗ khiếm khuyết a.” Long Nhất nhìn vào đồ án đẹp đẽ tại không
trung, lẩm bẩm nói. Nếu hắn đoán không có sai thì đồ án này vốn hình thành bởi
bảy viên tinh thạch, nhưng hiện tại mới đồ án trên không trung mới chỉ có sáu
viên, rõ ràng là thiếu đi một viên thủy hệ tinh thạch. Có lẽ đó chính là thứ
Thánh thành thành chủ đã nói trên tín tiên, hải chi hồn.

Bối Toa bị cảnh tượng đẹp đẽ này làm cho mê hoặc, không tự chủ được bèn đi tới
gần một chút để xem.

Không hề có dấu hiệu báo trước, Bối Toa đột nhiên hét lên một tiếng chói tai,
cả người như bị mộ hắc động hút vào, nhanh chóng bị hút đến giữa đồ án trên
không trung.

“A … … Long Nhất cứu ta.” Bối Toa ở bên trong đồ án trên không trung, cả người
như bị chấn động, khuôn mặt méo mó như bị biến hình.

Long Nhất trong lòng cả kinh, nhìn hình dáng Bối Toa dường như là bị sáu loại
ma pháp nguyên tố lôi kéo.

Chỉ vài giây sau, Bối Toa kêu thảm thiết một tiếng rồi rơi xuống đất, thất
khiếu bắt đầu đổ máu, rơi vào trạng thái chết giả.

Long Nhất không chút do dự, tinh thần lực cùng nội lực hình thành một vòng bảo
hộ bên ngoài thân thể, thân hình chợt lóe lên, tiến vào không gian đồ án.

Oanh một tiếng, Long Nhất cảm giác máu toàn thân bắt đầu nghịch chuyển. Sáu hệ
ma pháp nguyên tố bất đồng trong nháy mắt đã phá hủy vòng bảo hộ bên ngoài
thân hắn, tấn công vào trong cơ thể hắn. Lúc này tại ý thức hải của Long Nhất,
lôi hỏa ám quang bốn loại năng lượng bắt đầu phát huy tác dụng. Các hệ ma pháp
lực chui vào cơ thế Long Nhất đã bị triệt tiêu vô hình, chỉ còn lại ma pháp
lực phong hệ cùng thổ hệ thâm nhậm vào trong nội thể của Long Nhất.

Long Nhất nắm lấy Bối Toa muốn kéo ra ngoài, phát hiện hấp lực của đồ án ma
pháp giữa không trung thật sự quá cường đại. Hắn đã cố sức nhưng thân thể Bối
Toa vẫn bất động.

Mắt thấy Bối Toa sẽ hương tiêu ngọc vẫn, Long Nhất cũng bất chấp tất cả, hắn
hét lớn một tiếng truyền bốn hệ nguyên tố ma pháp lực bổn hệ lên người Bối
Toa. Chính vì vậy phòng ngự trên người hắn giảm đi rất nhiều, nguyên tố ma
pháp lực bèn lợi dụng chui vào trong ý thức hải. Long Nhất phải chịu đựng sự
đau khổ cả về tinh thần và thể xác. Cũng may Long Nhất đã có kinh nghiệm về sự
đau đớn và thống khổ, sớm được rèn luyện nên vô cùng kiên cường.

Hấp lực của đồ án ma pháp trên không trung đối với Bối Toa dần dần yếu đi.
Long Nhất chuẩn bị cơ hội, một cước đá Bối Toa ra ngoài, còn hắn thì kêu lên
một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi.

“Phu quân … …” Nạp Lan Như Nguyệt thấy Long Nhất bị thương liền cảm thấy đau
đớn trong tim.

Vô Song cắn chặt răng, thi triển thủy thần lĩnh vực, muốn khống chế cục diện
nhưng phát hiện ra không hề có tác dụng. Man Ngưu cố gắng lấy tinh thạch ở
trên ngực bảy pho tượng chủ thần xuống nhưng khi lại gần liền bị sức mạnh của
tinh thạch hất văng ra.

Lúc này bổn nguyên ma pháp lực của Long Nhất đã quay lại. Lúc nãy khó khăn lắm
mới ngăn cản được sáu hệ ma pháp lực trong cơ thể khỏi chuyển động điên cuồng.
Lần này hắn muốn thoát khỏi đồ án ma pháp này cũng là có ý định nhưng không có
lực để thực hiện. Bốn loại ma pháp lực của bản thân trong thời gian ngắn cơ hồ
đã tiêu hao hết, căn bản không giống như trước sử dụng ý thức hải hấp thu ma
pháp lực mà ngược lại ma pháp lực của bản thân lại bị hấp thu.

Long Nhất đã kiệt lực, qua một lúc nữa hắn sẽ giống như Bối Toa không thể
chống cự lại, sau đó thất khiếu sẽ đổ máu mà chết.

Long Nhất chỉ biết cười khổ trong lòng. Man Ngưu cùng chúng nữ vô cùng sợ hãi.
Lúc đó tinh thạch trước ngực sáu pho tượng chủ thần đột nhiên tối sầm lại.
Quang mang tức thì biến mất, đồ án ma pháp trong không trung hóa thành vô số
điểm quang mang rồi biến mất trong không khí.

Long Nhất vô lực rơi từ không trung xuống, được một đôi tay mạnh mẽ đón lấy.

“Lão đại, ngươi không có việc gì chứ.” Man Ngưu ôm chặt lấy Long Nhất như ôm
một tiểu hài tử bình thường. Ngưu nhãn lộ ra ánh mắt quan tâm. Hắn nghĩ rằng
nếu không phải tại hắn tự tiện động vào tinh thạch trước ngực pho tượng Thổ
thần thì lão đại cùng Bối Toa đã không bị như vậy.

“Bị ngươi ôm như thế này, không bị gì cũng sẽ thành có vấn đề. Đã nói ngươi
biết bao nhiêu lần là mỗi ngày đều phải tắm rửa. Ngươi đã không tắm trong bao
lâu rồi, người đang sống cũng bị ngươi làm cho chết ngạt mất.” Lúc này Long
Nhất không còn một chút sức lực, giọng nói cũng rất nhỏ, nhưng chủ yếu là mùi
vị trên người Man Ngưu khiến cho hắn không thể chịu được.

Man Ngưu cười bất hảo hai tiếng, đem Long Nhất đi tới bên Nạp Lan Như Nguyệt
cùng Vô Song, lắc đầu nói: “Mỗi ngày phải tắm rửa thật là phiền phức. Ta nửa
tháng mới tắm một lần, phải biết rằng mùi trên người ta là mùi của nam nhân.”

Long Nhất trợn mắt nhìn, nếu như hắn có khí lực, nhất định đá một cước vào
mông Man Ngưu. Xem ra cuộc sống cùng tập tính của thú nhân so với nhân loại
vẫn còn khó có thể hòa hợp. Cũng may tại Thú nhân tộc thì Hồ tộc là ngoại lệ,
cũng giống như loài người. Thân thể Bối Toa mềm mại thơm tho, thật khiến cho
người ta mê mẩn tâm thần.

“Giúp ta ngồi xuống. Ta phải vận chông chữa thương.” Long Nhất suy yếu nói,
hắn ngồi xuống, bỏ qua thời cơ tốt nhất để chữa thương, đến lúc đó có thể để
lại di chứng như chơi.

Vô Song trợ giúp Long Nhất đả tọa, còn Nạp Lan Như Nguyệt thì giúp Bối Toa trị
liệu. Nàng bị thương không nhẹ trong đồ án ma pháp quỷ dị, khuôn mặt đầy máu,
trông thật là kinh khủng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.