Vô Song cầm lấy quả thủy tinh cầu, lật qua lật lại nhìn nhìn rồi nói: “Mã hóa
ma pháp thủy tinh cầu, vật này tìm được từ nơi nào?”
Long Nhất do dự một chút rồi nói: “là từ trên người thi thể phụ thân và mẫu
thân của nàng rơi xuống trước khi biến mất.”
Nhắc tới bọn họ, vẻ mặt Vô Song không khỏi tối sầm lại, nhìn thủy tinh cầu
trong tay mà ngây ngốc.
“Song nhi, nàng không cần phải cảm thấy buồn, nghĩ lại thì sự kiện này tựa hồ
đã phơi bày ra sự quỷ dị. Nàng nghĩ lại mà coi, hay tay phụ mẫu nàng xuyên vào
trong ngựcnàng, nhưng vì cái gì mà nàng không bị sao cả?” Long Nhất liền nói,
điều này hắn không nghĩ ra tại sao.
Vô Song gật gật đầu, nhìn xung quanh, hai tay xuất ra một cái thủy lam kết
giới, sau đó cắt vào ngón tay mình, một giọt máu rơi vào trong thủy tinh cầu.
Máu tươi chậm rãi rơi vào thủy tinh cầu, một vầng sáng màu hồng xuất hiện,
ngay sau đó sương mù bên trong tách ra hai bên, xuất hiện một hình ảnh rõ
ràng, đó là một trung niên nam tử anh tuấn, cao lớn, khuôn mặt tái nhợt, khóe
môi hiện tơ máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
“Phụ thân, đó là phụ thân.” Vô Song sau mấy ngàn năm xa cách lại được nhìn
thấy hình ảnh phụ thân, nỗi buồn lại đến, khóc không thành tiếng.
“Ngưng nhi, phụ thân không có nhiều thời gian để nói rõ chi tiết với con, địch
nhân của Thánh thành đã đuổi giết tới, đó là kiếp nạn không thể tránh được.
Nếu con nhìn thấy khỏa thủy tinh cầu này thì hãy nhanh chóng tiến nhập Thánh
điện … …” nói đến chỗ này thì thủy tinh cầu đột nhiên yên tĩnh lại, Thánh
thành thành chủ nói đến đó thì dừng lại, khẳng định là đã xảy ra chuyện ngoài
ý muốn.
“Phụ thân … …” Vô Song bi thương kêu lên, tâm tình vốn đã trầm lắng xuống lại
một lần nữa nổi lên sóng gió kịch liệt.
“Vô Song, đừng đau buồn nữa. Bây giờ sự tình khẩn yếu là tìm ra kẻ thù là ai
và rốt cuộc phụ thân nàng muốn nói cái gì? không phải phụ thân nàng bảo nàng
tiến vào Thánh điện? người đã chết cũng đã chết, có buồn cũng không thể giúp
được gì, nàng bây giờ phải bình tĩnh lại.” Long Nhất ôm chặt lấy Vô Song, muốn
cho nàng thêm sức mạnh.
Vô Song tỉnh táo lại một chút, khuôn mặt lạnh lùng đau đớn có chút méo mó,
nàng nghiến răng nói: “Ta nhất đinh phải tìm ra là ai đã hại chết cha mẹ ta,
là ai hủy đi Thánh thành của chúng ta? Ta nhất đinh báo thù.”
“Cừu đương nhiên phải báo, ta sẽ giúp nàng.” Long Nhất trìu mến vỗ về Vô Song,
cừu này là huyết hải thâm cừu, bất cộng đái thiên (không đội trời chung) của
dân chúng Thánh thành.
Vô Song cảm kích đưa mắt nhìn Long Nhất, được ở bên hắn thật là tốt, bằng
không nàng cũng không thể chịu đựng được đả kích này.
“Thánh điện, phụ thân bảo thiếp tiến vào Thánh điện, bây giờ chúng ta hãy đi
vào.” Vô Song bèn nói, nàng nhìn bốn phía, bắt đầu sử dụng ma pháp rửa sạch
một phần phế khu nơi Đông Viện, bởi vì cửa vào Thánh điện ở tại trong phòng
ngủ của phụ thân nàng.
Sau đó mấy người Long Nhất hỏi rõ ràng rồi cũng bắt đầu hỗ trợ rửa sạch phế
khu, nhiều người, lực lượng lớn cho nên Đông Viện nhanh chóng được rửa sạch.
Vô Song dựa vào trí nhớ tìm kiếm trên mặt đất, đột nhiên xuất ra vô số thủy hệ
ma pháp lực màu lam, tạo thành một đồ án kỳ dị dưới đất.
Trên mặt đất truyền lại vài tiếng động nhẹ, rồi đột nhiên mở ra một của động.
“Chính là nơi này, chúng ta đi xuống.” Vô Song quay đầu lại nói rồi nhảy xuống
trước.
Mấy người Long Nhất cũng lần lượt nhảy xuống dưới, phát hiện phía dưới có một
thông đạo dài, ma pháp đăng hai bên thông đạo tự động chiếu sáng. Không có
nghĩ tới những trang bị này lại không bị phá hủy, quả thật là kinh ngạc, cũng
không biết được tất cả đã tồn tại ở Thương Lan đại lục qua bao nhiêu năm.
Thông đạo này rất dài, dốc xuống dưới đất, không thể cảm giác được lỗ thông
không khí nhưng lại không phải lo bất tỉnh, không biết được thiết kế như thế
nào. Đi khoảng hơn 10 phút liền tới một chỗ có bạch quang phát ra.
Vô Song thì thào niệm chú ngữ, chỉ cảm giác không khí chấn động vài cái. Bạch
quang bắt đầu bị thu lại vào một bên, bên trong hắc động dường như có 9 thông
đạo.
“Đây là không gian môn, Thánh điện được xây dựng tại một không gian khác.” Vô
Song nói.
Không gian môn? Là một không gian khác giống Hắc ám không gian? Thánh thành
rốt cuộc là thành thị như thế nào, mà lại có không gian kỳ lạ như thế? Long
Nhất thầm than, đối với việc tiêu diệt nền văn minh mấy ngàn năm của Thánh
thành cảm thấy ngầm thán phục. Trải qua bao nhiêu ngàn năm cho tới bây giờ
loài người Thương Lan đại lục vẫn không so sánh được với xã hội trước đây sao?
Long Nhất vừa bước vào không gian chi môn này, chưa kịp có cảm các gì liền
phát hiện trước mặt mình xuất hiện một đại điện thật lớn, phía sau là bạch
quang của không gian chi môn.
“Oa, thật là hoành tráng a.” Nạp Lan Như Nguyệt kinh hô, tòa Thánh điện này
thật là cao và lớn, toàn bộ đều được tạo thành bởi bạch ngọc. Ở vị trí trung
ương có bảy pho tượng, đó chính là tượng của bảy vị chủ thần trong truyền
thuyết, phân biệt là quang, ám, thủy, hỏa, phong, lôi, thổ. Ngoại trừ bảy pho
tượng chủ thần này, Thánh điện không có thứ gì khác.
Long Nhất cẩn thận đánh giá bảy pho tượng, tượng Quang minh thần so với pho
tượng thần của Quang minh giáo đường tại Thương Lan đại lục thì không có khác
biệt gì lắm, cũng là điểu nhân tám cánh, khuôn mặt điêu khắc không rõ ràng
lắm. Hắc ám chi thần thì giống so với tượng trong hắc ám không gian, một thân
hắc bào từ đầu đến chân, giống như đến từ địa ngục. Tượng của Thủy thần, Hỏa
thần, Lôi thần cũng đã được xem qua, nhưng pho tượng của Phong thần thì chưa
có nhìn thấy. Bên ngoài Phong thần là một thân khinh giáp hoa lệ màu xanh,
trước ngực nhô ra, khẳng định đó là đàn bà, còn Thổ thần mặc một thân thổ
hoàng sắc khôi giáp, song chưởng nắm lại thể hiện một bộ dạng hung hăng kiêu
ngạo.
“Long Nhất, thiếp cũng không rõ tại sao phụ thân lại bảo thiếp tới Thánh
điện?” Vô Song đi vòng quanh Thánh điện một hồi, có chút lúng túng nói.
“Có lẽ Thánh điện có bí mật nào đó, chỉ là phụ thân nàng chưa kịp nói ra mà
thôi.” Long Nhất đoán vậy, ánh mắt đảo một vòng khắp đại điện.
“Thiếp cũng nghĩ như vậy, nhưng mà từ nhỏ đến lớn thiếp đã cùng phụ thân và
mẫu thân tới đây rất nhiều lần, nhưng cũng không phát hiện ra nơi này có bí
mật gì.” Vô Song lắc đầu nói.
“Có lẽ không nhất định phải là bí mật, nàng hãy cẩn thận suy nghĩ lại.” Long
Nhất liền nói.
“Không phải bí mật … … a … … thiếp nhớ ra rồi, ở góc bên kia sáng sủa của
Thánh điện có một căn phòng, trước kia phụ thân thường tới nơi này bế quan,
nói không chừng có lẽ phụ thân đã để c ái gì ở đó cho thiếp.” Vô Song suy nghĩ
trong chốc lát, kinh hỉ nói.
Vô song đi tới góc bên phải của Thánh điện, vỗ hai cái lên bức tường, một ma
pháp môn liền trượt ra từ hai bên, bên trong ma pháp đăng cũng đồng thời sáng
lên.
Mấy người Long Nhất đi vào, nơi này rất giống thư phòng, chỉ rộng 10 mét
vuông, hai bên vách tường chứa đầy những bộ sách, thêm vào đó là một tiểu sàng
(giường ngủ nhỏ), một chiếc bàn bằng đá lớn, mấy ngàn năm qua không có ai ở
thế nhưng lại không nhiễm một hạt bụi nào, Long Nhất cũng chẳng biết nên nói
gì bây giờ.
Long Nhất tiện tay rút ra một quyển sách, nhìn nhìn và so sánh với với những
thư tịch của Thương Lan đại lục thì những bộ sách này đều rất đẹp, văn tự cùng
thư danh của mấy người này vô cùng kỳ quái. Long Nhất vừa mở ra xem liền lập
tức bỏ xuống, văn tự bên trong hắn một chữ cũng không hiểu, đây không phải là
văn tự thông dụng của Thương Lan đại lục hiện nay.
“Kỳ quái, Song nhi, nàng đến xem những quyển sách này xem có thể hiểu được
không?” Long Nhất đọc một hơi liền phát hiện tất cả những cuốn sách này đều
cùng một loại văn tự.
Vô Song đi tới nhìn, lắc đầu nói: “Phụ thân khẳng định là biết, nhưng mà không
có dạy cho thiếp, vì vậy thiếp cũng không thể hiểu được.
Long Nhất có chút thất vọng, hắn biết những bộ sách này tuyệt đối đều là bảo
bối. Phải biết rằng nền văn mình ma pháp của Thánh thành phát triển hơn Thương
Lan đại lục nhiều lắm. Những bộ sách này nếu có thể hiểu được, vậy không phải
sẽ mang đến cho Thương Lan đại lục sự thay đổi động trời hay sao?
Bất quá không hiểu cũng không có ssao cả. Long Nhất một quyển cũng không buông
tha, thu thập toàn bộ vào trong không gian giới chỉ của mình.
“Long Nhất, ngươi xem đây là cái gì?” Bối Toa đưa tay ra, trong tay là một tín
tiên (tờ thư) được làm bằng chất liệu kỳ lạ màu bạc.
Long Nhất vừa tiến tới nhận lấy tờ thư màu bạc này, trong đầu cũng không ngừng
quan sát, phát hiện mặt trước không có viết gì nhưng lại vẽ những đường cong,
trông giống như một bức bản đồ, phía dưới tín tiên sử dụng ngôn ngữ Thương Lan
đại lục viết ba chữ Hải chi hồn.
“Phu quân, bản đồ này sao lại kỳ quái như thế, cũng không có tiêu ký địa danh
hoặc tên hoặc cái khác, ai có thể hiểu được đây?” Nạp Lan Như Nguyệt nói.
“Cái này như thế nào nhìn lại giống như tượng hải.” Man Ngưu đột nhiên chỉ vào
đường tuyến kỳ quái ba lãng nói.
Nghe Man Ngưu nói như vậy, Long Nhất cũng thấy được nó có chút giống biển,
chẳng nhẽ những điểm này đơn giản là tiêu ký hàng hải? Lật qua lật lại nhìn
kỹ, Long Nhất sững sờ sửng sốt, đây là một hải thủy lớn như vậy, chỉ có quỷ
mới biết được đây là nơi nào? Nhưng trực giác của Long Nhất cho biết đây là
một đầu mối vô cùng quan trọng.
Tiếp tục tìm kiếm trong gian phòng đó nhưng không có phát hiện gì. Nhưng lại
phát hiện mấy tiểu đồ vật thú vị, theo lời Vô Song nói đó là ma pháp truy tung
khí, có điểm tương tự như trang bị truy tung của tiền thế. Người bình thường
truy tung người khác thông qua tìm kiếm tinh thần hoặc là ma pháp ba động,
thông qua một loại ma lực cảm nhận cảm ứng, vô cùng hữu dụng đối với việc tìm
kiếm. Điều này khiến cho Long Nhất không khỏi cảm thán, nền văn minh ma pháp
này rất cao, chẳng những có thủy tinh cầu như camera, mà còn có loại thiết bị
gián điệp này. Nếu Thiên Võng tình báo có được những thứ này có thể như cá gặp
nước.
“Song Nhi, để sau từ từ nghiên cứu, chúng ta đi tìm chỗ khác của Thánh điện
xem có phát hiện gì không.” Long Nhất nhíu mày nhìn chằm chằm vào tín tiên màu
bạc nọ rồi nói với Vô Song.
Đoàn người Long Nhất ra khỏi thư phòng, phân tán ra để tìm kiếm tại Thánh
điện.
“Như thế nào lại không có chút sức sống.” ánh mắt Long Nhất nhìn về phía bảy
pho tượng chủ thần nọ, nhíu mày lẩm bẩm nói.