Phong Lưu Pháp Sư – Chương 401: Mất đi trí nhớ – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 401: Mất đi trí nhớ

“Ngươi là tên dâm tặc vô sỉ, ta giết ngươi.” Thiếu nữ biết được thiếu niên
đang thân mật với mình không phải là phu quân thì phẫn nộ niệm chú ngữ.

“Đừng xúc động, xúc động là hành động sai lầm. Ta cứu ngươi tỉnh, ngươi lại
đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao?” Nam tử tuấn lãng từ phía sau tóm
chặt cổ thiếu nữ, trán toát mồ hôi lạnh.

Tràng cảnh lại thay đổi, khắp thiên địa bắt đầu chấn động. Di thất chi thành
bắt đầu chìm dần xuống, mặt đất giống như sóng biển nhấp nhô, dâng cao lên hơn
mười thước, trong khoảnh khắc chôn vùi hết thảy mọi thứ.

Đôi mắt thiếu nữ đẫm lệ nhìn phế khu nọ, không rõ vì cái gì mà bản thân lại
cảm thấy khó chịu như vậy.

“Đó là gia đình ta, gia đình ta thực sự không ai phải khổ cả, không ai có thể
cười ngươi, từ nay về sau gia đình ta là gia đình ngươi.” Thiếu niên giọng nói
ấm áp, an ủi thiếu nữ đang bi thương, mất mát.

“Vậy gia đình ngươi ở đâu?” Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi.

“Thần ưng phi cao tới đâu, nơi nào có trẻ con thì đó là nhà, khi nữ nhi đi xa,
nơi nào có cha mẹ thì nơi đó chính là nhà, mà nhà ta chính là trời đất bao
la.” Thiếu niên nhìn bầu trời xung quanh thần phong doanh, mang theo chút cô
đơn, khiến cho trong lòng thiếu nữ cũng nổi lên cảm giác luân lạc nhân gian.

……

“Từ nay về sau ngươi gọi là Vô Song, ý là thiên hạ Vô Song” Thiếu niên cười hì
hì nói.

“Vô Song?” Thiếu nữ lẩm bẩm vài lần, nhẹ nhàng gật đầu, nàng rất thích cái tên
này.

……

“Tìm không được người khác, vậy để ta giúp ngươi đi, ngươi cứ việc thực hiện,
coi như không có ta ở đây là được rồi.” Thiếu niên ôm lấy thiếu nữ đi tới nhà
xí.

“Ta … … không muốn.” Thiếu nữ đỏ bừng mặt, xấu hổ phản đối, chỉ tiếc là lúc
này nàng quá yếu, ngay cả chút khí lực để phản kháng cũng không có.

“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để ngươi đi tiểu ra người.” Thiếu niên mỉm
cười, cởi khố của nàng ra, thiếu nữ đỏ bừng mặt, nhắm chặt hai mắt lại.

“Đừng khẩn trương, nếu ta thấy được, khẳng định sẽ chịu trách nhiệm đối với
ngươi, sau đó ngươi sẽ là nữ nhân của ta, ở trước mặt ta ngươi còn phải cố kị
cái gì?”

……

Gió và tuyết vô tận cản trở bầu trời, cả thế giới đều là hàn khí lạnh lẽo và
băng. Một thiếu niên ôm một người toàn thân quấn trong cái áo ngủ bằng gấm bay
vút trên băng nguyên. Mặc dù gió và tuyết che kín mắt, mặc dù không ngừng lo
lắng, bồn chồn, bất an nhưng hắn vẫn che chở thiếu nữ trong ngực mình, không
để nàng bị một chút gió lạnh nào tấn công.

“Song nhi, nàng nhất định phải kiên trì, chúng ta có thể tìm thấy như ý băng
tằm.” Thiếu niên động viên thiếu nữ đang nằm trong lòng mình, hơi thở của nàng
đã vô cùng yếu ớt, mong manh.

Ý thức thiếu nữ lúc này đã trở nên mê man, thanh âm tình lang phảng phất từ
phía chân trời bay tới, dần dần kéo nàng từ trong bóng tới trở về. Hơi ấm quen
thuộc nọ vây quanh nàng, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm.

……

“Long Nhất, Long Nhất … …” rơi vào cơn ác mộng, Vô Song sau khi than khóc cho
song thân, đột nhiên gọi tên Long Nhất, khiến cho người ta thấy thật thương
tâm.

“Song Nhi, bảo bối của ta, ta ở chỗ này, đang ở bên cạnh nàng.” Long Nhất than
nhẹ một tiếng, nằm xuống giường, Vô Song liền ôm chặt lấy hắn, chúi vào trong
ngực hắn.

Vô Song bình thản nằm trong ngực Long Nhất, nhưng nước mắt vẫn không ngừng
rơi, chỉ trong chốc lát trước ngực Long Nhất đã ướt một mảng lớn.

Long Nhất không ngừng vỗ về an ủi, Vô Song cảm nhận được tấm chân tình, có lẽ
bởi vì nàng tu luyện thủy hệ ma pháp nên tính cách bình thường lãnh đạm lạnh
lùng, rất ít khi tâm tình bị xáo trộn, ngay cả một nụ cười cũng hiếm khi thấy,
khóc nhiều như thế chỉ có thể trong giấc mộng nàng mới có thể thả lỏng tâm
tình như thế.

Rơi lệ một lúc, Vô Song ở trong lòng Long Nhất chậm rãi mở mắt ra, mộng cảnh
lướt qua như cưỡi ngựa ngắm hoa, nàng tinh tế cảm thụ cảm giác ấm áp trong
lòng ngực, loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, thích thú, lại còn có hợp tấu
tiếng tim đập từ trong ngực hai người.

Thật lâu sau, Vô Song nhẹ nhàng đẩy Long Nhất ra, ngồi dậy, hai mắt sưng đỏ si
ngốc nhìn vào khuôn mặt tuấn tú quen thuộc nhưng lại mang mấy phần xa lạ. Vài
năm rồi, Long Nhất đã là một thiếu niên trưởng thành, khóe môi nhếch lên khẽ
cười xấu xa nhưng ấm áp, khí tức trên người cũng trầm ổn hơn nhiều.”

“Đã tỉnh lại? Nàng không việc gì chứ.” Long Nhất cũng ngồi dậy, quan tâm hỏi.

Vô Song lắc đầu, đôi mắt đẹp không chớp, nhìn chằm chằm vào Long Nhất, đưa bàn
tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất.

“Song nhi … …” Long Nhất có chút nghi hoặc, cảm giác được bàn tay nhỏ bé trên
khuôn mặt mình có chút run rẩy, hắn không biết làm sao.

“Long Nhất, xin lỗi.” Song nhi tiểu cô nương đột nhiên nhào vào trong lòng
Long Nhất, ôm chặt lấy hắn.

Phản ứng thất thường của Vô Song khiến tay chân Long Nhất có chút dư thừa, hắn
không biết phản ứng của Vô Song như vậy là có ý gì, vì sao nàng lại nói xin
lỗi với hắn.

“Xin lỗi, ta đột nhiên lại quên chàng, ta như thế nào lại có thể quên chàng?”
Vô Song lẩm bẩm nói, muốn tự mình chạm vào thân thể Long Nhất.

Long Nhất trong lòng vô cùng mừng rỡ, hắn cũng không cần biết chuyện xảy ra
như thế nào. Vô Song khôi phục trí nhớ, nàng đã nhớ tới hắn, còn có chuyện gì
vui vẻ hơn việc này?

“Sẽ không như vậy nữa, không thể như thế. Vô Song cho dù có quên bản thân mình
nhưng tuyệt đối sẽ không quên chàng.” Vô Song hít sâu một hơi, hiểu được mình
không thể tha thứ cho bản thân. Long Nhất cùng nàng đã trải qua nhiều chuyện
như vậy, đã vì nàng mà cố gắng rất nhiều, nàng như thế nào lại quên hắn, hơn
nữa thiếu chút nữa đã giết chết hắn. Nàng bây giờ hoàn toàn hiểu được lúc ấy
tại Đằng Long thành, ánh mắt tuyệt vọng của Long Nhất, hắn khi đó đã phải đau
khổ như thế nào.

“Nha đầu ngốc, mọi chuyện đều đã qua, không phải bây giờ nàng đã nhớ lại sao?
Không cần tự trách mình, ta chưa bao giờ trách nàng cả.” Long Nhất vỗ nhẹ sau
lưng Vô Song, khóe miệng khẽ mỉm cười, tất cả mọi thứ dường như đều rất tốt.

“Hai người ôm chặt lấy nhau, mà lúc này thì tất cả sự cách ngăn, sự khổ não
đều biến mất, không còn chút trở ngại nào, thời khắc này là vĩnh hằng.

“Song nhi, ta vẫn muốn biết hai năm vừa rồi tại Băng cung đã xảy ra chuyện gì
đối với nàng?” Hai nguời ôm nhau thật lâu, sau đó Long Nhất không nhịn được
bèn mở miệng hỏi.

Vô Song nhíu đôi mi thanh tú, tựa như đang nhớ lại, nàng chậm rãi nói: “Lúc
trước mơ màng tỉnh lại từ thủy tinh quan, trí nhớ của thiếp chẳng biết vì sao
lại sinh ra tầng ngăn cách, nhưng mà bản thân thiếp có một chút cảm giác, nhớ
kỹ là cha thiếp phong ấn thiếp ở thủy tinh qua, còn sự tình trước kia thì
không thể nghĩ được nhiều.”


“Vậy nữ nhân trong Băng cung kia đâu? Nàng ta cũng không có nói cho nàng sao?
Nàng vô duyên vô cớ từ Thánh thành tới Băng cung mà không có nghi vấn sao?”
Long Nhất liền hỏi. Theo lý mà nói thì Vô Song khẳng định sẽ hỏi tại sao, nữ
nhân tại Băng cung kia không có lý do nào không nói cho nàng biết được.

Vô Song lắc đầu, khẽ thở dài: “Không phải không muốn hỏi, nhưng mà không có đủ
thời gian. Lúc ấy thiếp vừa ở thủy tinh cung ra thì phát hiện thấy sư phó tinh
thần suy sụp, bà liền bảo thiếp vào tu luyện thất tại Băng cung tu luyện thủy
hệ ma pháp, sau đó nói với thiếp hai năm sau hãy rời băng nguyên nhập thế,
thiếp cũng cứ như vậy mà đi.”

Long Nhất nghe vậy liền cả kinh, trong đầu hiện ra thân ảnh cô lãnh tuyết ngạo
nọ. Thật không nghĩ tới nàng cũng đã chết, vốn tưởng rằng nhân vật thần tiên
như vậy thì suốt đời không thể chết. Mặc dù bản thân đã từng vì Vô Song mất đi
trí nhớ mà trong lòng oán nàng, nhưng lúc này mới biết là do mình hiểu nhầm,
trong lòng cũng không khỏi cảm thấy mát mát, thương cảm.

Có lẽ bởi vì khóc trong mộng mệt mỏi, Vô Song nằm trong lòng Long Nhất mà ngủ
say, còn Long Nhất thì suy xét lại mọi việc một cách nhanh chóng nên cũng
không thể ngủ.

Thế cục tại Thương Lan đại lục tạm thời cứ mặc kệ, nhưng mà sự kiện chúng thần
khiến Long Nhất vướng mắc vào một vấn đề nhỏ. Lôi thần cùng Hắc ám chi thần
đều không có nói rõ ràng với hắn, biết càng nhiều thì càng mơ hồ không hiểu
được, đợi đến lúc mây mù tan đi, ngày đó không biết hắn có còn ở trên đời
không.

Trời dần dần sáng, hắc vụ bao phủ bầu trời Di thất chi thành đã phai nhạt đi
rất nhiều, chỉ có vong linh quân đội vẫn đứng thẳng, chỉnh tề, không hề nhúc
nhích.

Long Nhất dắt Vô Song từ trướng bồng đi ra ngoài thì phát hiện ba người Man
Ngưu, Nạp Lan Như Nguyệt cùng Bối Toa đã sớm ở bên ngoài rồi.

“Vô Song tỷ tỷ, người không sao chứ.” Nạp Lan Như Nguyệt cùng Bối Toa đồng
loạt tiến lên, quan tâm hỏi.

Vô Song cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ cười nói: “Ta không có việc gì, các
muội không cần lo lắng.”

“Vô Song tỷ tỷ, tỷ vừa cười.” Nạp Lan Như Nguyệt ngạc nhiên kêu lên, nàng cùng
Vô Song sống chung một thời gian, nụ cười của Vô Song phải nói là rất hiếm.

Vô Song cầm bàn tay nhỏ bé của Nạp Lan Như Nguyệt cùng Bối Toa, quay đầu nhìn
Man Ngưu, trong lòng có cảm giác thân thiết. Hắn là tiểu đệ của Long Nhất, đã
từng vào sinh ra tử cùng nhau, sau khi khôi phục lại trí nhớ, không khỏi cảm
thấy tự nhiên thân thiết.

“Man Ngưu, đã lâu không thấy.” Vô Song vẫn mang theo nụ cười như cũ.

Man Ngưu gãi gãi ngưu giác trên đầu, có chút không hiểu, rõ ràng tối qua mới
thấy nhau, như thế nào lại bảo đã lâu không gặp? Hắn rốt cục không hiểu là tại
sao lại như thế này.

Tâm niệm Nạp Lan Như Nguyệt nhanh chóng nắm bắt được điểm nào đó, nàng mẫn cảm
phát hiện ra có sự khác lạ, nhưng lại không rõ sự khác lạ đó, lúc này nghe Vô
Song nói chuyện với Man Ngưu như vậy, liền có chút giật mình, nàng chần chừ
hỏi: “Vô Song tỷ tỷ, có phải tỷ đã khôi phục lại trí nhớ?”

Khôi phục trí nhớ? Hai ngưu nhãn của Man Ngưu mở to nhìn Vô Song.

Vô Song ôn nhu nhìn Long Nhất, mỉm cười rồi gật gật đầu.

“Chúc mừng Vô Song tỷ tỷ, phu quân rốt cục cũng đã an tâm.” Nạp Lan Như Nguyệt
vui vẻ cười nói, bản thân hằng đêm ở bên cạnh Long Nhất, nàng rất nhạy cảm đối
với sự thay đổi của Long Nhất. Tại Lôi thần cấm khu nọ, Long Nhất mặc dù khuôn
mặt luôn tươi cười hi hi ha ha nhưng nàng biết Long Nhất thật sự không có vui,
hắn luôn ngây ngốc nhìn sau lưng Vô Song, vẻ mặt rất ảm đạm thê lương. Nhưng
nàng vừa quay lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, tâm tình hoàn toàn
chân thật, không có che dấu.

Đột nhiên Long Nhất tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn lấy ra quả thủy tinh cầu rơi
xuống từ hai xác chết nọ, đưa cho Vô Song rồi nói: “Nàng xem thủy tinh cầu này
có gì lạ không?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.