Mấy người Long Nhất nhìn nhau, cơ hồ đồng thời chạy vội ra ngoài nhưng không
có thấy dấu vết của Vô Song, vừa rồi nàng đã sử dụng không gian ma pháp. Loại
không gian ma pháp này ngoại trừ quang mang lóe lên rồi biến mất tại chỗ thì
sẽ có ma pháp ba động bên ngoài nhưng căn bản không thể dò xét được lộ tuyến,
chính vì vậy mấy người Long Nhất cũng không còn cách nào khác.
“Phu quân, chàng nói Vô Song tỷ tỷ có thể ra khỏi không?” Nạp Lan Như Nguyệt
hỏi.
“Đương nhiên là có thể thoát ra, ngươi không nghe thấy vừa mới rồi Vô Song tỷ
tỷ kêu lên phụ thân cùng mẫu thân a. Khẳng định là nàng đã chạy tới phòng cha
mẹ mình.” Bối Toa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đắc ý phân tích rồi nói, có chút
xem thường nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, dường như ngay cả điều này mà nàng ta cũng
không biết.
Nạp Lan Như Nguyệt thấy Bối Toa khiêu khích, bèn nhìn Long Nhất đang mỉm cười,
hừ lạnh một tiếng rồi trừng mắt nhìn tiểu hồ ly.
“Long Nhất, ngươi thấy ta phân tích có đúng hay không?” Bối Toa trừng mắt nhìn
Nạp Lan Như Nguyệt cười, mang theo nụ cười chiến thắng hỏi Long Nhất.
“Ừm, rất có đạo lý.” Long Nhất cười nói. Hắn cũng tin tưởng 99% là Vô Song đi
tới phòng cha mẹ nàng.
“Chúng ta cũng nhanh đi xem, nhưng mà chúng ta phải đi tới đâu?” Bối Toa vội
lên tiếng sau khi hỏi.
“Thật ngu ngốc, ngay cả điều này cũng không biết. Tại Thương Lan đại lục, theo
phương hướng của tứ viện mà giảng giải thì bình thường chủ nhân ở tại Đông
viện, tiểu thư ngụ tại Nam viện, thiếu gia ở tại Bắc viện, Tây viện thì dùng
để cho khách nhân cư trú. Tiểu viện của Vô Song tỷ tỷ ở chỗ này rõ ràng là ở
hướng Nam, điều này cho thấy thành chủ phủ có thói quen thập hữu bát cửu giống
như Thương lan đại lục, cho nên Vô Song tỷ tỷ khẳng định đi tới nơi ở của cha
mẹ tỷ ấy ở Đông viện. Phu quân, người nói ta nói có đúng hay không?” Nạp Lan
Như Nguyệt mượn chuyện này để phản kích Bối Toa.
“Đúng rồi, ta cũng nghĩ như vậy.” Long Nhất cười nói.
Nạp Lan Như Nguyệt đắc ý liếc mắt nhìn Bối Toa, mà Bối Toa thì chun mũi lại.
Thực ra thì hai người cũng đầy nhiệt huyết.
“Hai xú nha đầu này, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi cái gì, chúng ta nhanh lên
một chút đi tìm Vô Song.” Long Nhất cười cười gõ trên đầu hai nàng một cái rồi
trực tiếp mang theo hai nàng nhắm hướng Đông đi đến.
Long Nhất cũng không thể quản được nhiều, phân phó Man Ngưu trực tiếp phá
tường tìm lối. Khi nhóm người Long Nhất tìm thấy Đông viện thì cũng đã hủy đi
hơn mười gian phòng.
Man Ngưu lắc lắc lục ngọc tài quyết trong tay, ồn ào nói: “thật là không sảng
khoái, còn tưởng rằng tại Hoang mãng thảo nguyên này có thể chém giết một hồi,
làm lão Ngưu thống khoái.”
Long Nhất đá một cước vào mông Mang Ngưu, cười mắng: “Muốn sảng khoái sao, đợi
tới khi đi ra ngoài sẽ cho ngươi được sảng khoái. Nhớ năm đó trong lúc tìm
đường ra tại phía Tây nam đã phát hiện một Điệp huyết kim chuẩn cấp SSS. Sẽ để
ngươi tới đó thu thập.”
Man Ngưu vừa nghe liền gãi ngưu giác nói: “Lão đại, lão ngưu ta không thể bay,
làm như thế nào mà thu thập được nó a.”
“Đương nhiên đã lựa chọn thì phải chọn đối thủ cực mạnh. Cứ quyết định như vậy
đi, bây giờ không nói chuyện đó nữa, chúng ta qua đó xem sao.” Long Nhất vừa
bước vào viện tử này liền cảm giác được khí tức của Vô Song.
Quét qua hai tảng đá lớn cản đường, Long Nhất nhìn thấy trước cửa đại môn, Vô
Song với một thân bạch y đang quỳ xuống trên mặt đất tràn đầy tro bụi. Thân
ảnh thật cô đơn buồn bã.
Mấy người Long Nhất nhẹ nhàng dừng bước, lúc này trái tim Long Nhất tự nhiên
đập nhanh hai cái. Hắn chỉ cảm thấy tuyến thượng thận nhanh chóng thanh lọc,
lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Đồng tử Long Nhất chợt co rút lại, cả người căng lên, đây là trực giác giống
như dã thú của hắn. Hắn cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt.
Cảm giác khiến Long Nhất khẩn trương, Man Ngưu lập tức phối hợp cùng Long Nhất
tạo thành tư thế công kích, Bối Toa cùng Nạp Lan Như Nguyệt không biết tại sao
lại như thế nhưng cũng tăng cường đề phòng cảnh giác.
Bốn người chậm rãi xuất hiện tại cửa, phát hiện phía trước Vô Song có hai xác
chết một nam một nữ mặc y phục hoa lệ, thân thể không hề bị phân hủy, vô cùng
rõ ràng, chỉ là cơ thể cùng mạch máu bị khô rút lại. Đây chính là mẫu thân
cùng phụ thân của Vô Song.
Nhìn thấy hai xác chết này, nhưng lại là cha mẹ của Vô Song, Nạp Lan Như
Nguyệt cùng Bối Toa cảm thấy thân thể hết căng thẳng, bắt đầu thông cảm với
cảnh ngộ của Vô Song. Sau ngàn năm gặp lại, thân nhân chỉ là hai thi thể, cái
loại thống khổ này thật khó mà chịu đựng.
Long Nhất không hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại cảm giác nguy hiểm trong
lòng ngày càng thêm mãnh liệt. Hắn cẩn thận quan sát hai tử thi này, hoặc có
thể gọi là mẫu thân cùng phụ thân của Vô Song, phát hiện khắp nơi đều bao trùm
một tầng bụi dầy, nhưng riêng chỗ hai người nằm lại không có một hạt bụi nào.
“Ma pháp trận? Cảm giác thật quỷ dị.” Long Nhất nhìn xuống hai tử thi mặc y
phục hoa lệ nằm sóng hàng, phía trên có tinh thạch khí tức hắc ám. Giữa tinh
thạch này có vẽ phù văn cực kỳ phức tạp, thoạt nhìn giống như là một ma pháp
trận, nhưng mà Long Nhất cảm thấy thập phần quỷ dị.
Vô Song ngây ngốc nhìn hai người thân của nàng, đầu óc trống rỗng.
Một giọt lệ từ trên má Vô Song chảy xuống, rơi trên mặt đất. Dọc theo những
giọt nước mắt của Vô Song rơi xuống, hai tinh thạch màu đen khảm chết y phục
của hai xác chết đột nhiên bắn ra hắc mang.
Hai xác chết đồng thời đột nhiên mở hai con mắt vốn đóng chặt ra, trong ánh
mắt lưu chuyển hắc quang quỷ dị.
Đồng tử Long Nhất đột nhiên co lại, nhanh như tia chớp kéo Vô Song lùi lại.
Cùng lúc đó hai xác chết vốn không có tính mạng đang nằm trên mặt đất đột
nhiên bật dậy, trong khi Long Nhất kéo Vô Song ra sau thì trong sát na đó hai
trảo nhằm hướng đầu cùng trái tim Vô Song công tới.
“Chiếu cố tốt cho Vô Song.” Long Nhất ném Vô Song cho Nạp Lan Như Nguyệt cùng
Bối Toa, ngay sau đó hô to một tiếng cùng Man Ngưu nhanh chóng tấn công về
phía trước.
Bởi vì hai xác chết này là di thể cha mẹ của Vô Song nên Long Nhất xuất chiêu
cũng có chút hạn chế. Nhưng mà thực lực của xác chết này cũng vượt quá ý liệu
của Long Nhất, thực lực của hai xác chết này tuyệt đối đạt đến trình độ Kiếm
thần, xuất thủ không chút lưu tình. Oanh một tiếng, Long Nhất cùng Man Ngưu bị
đẩy bay ra ngoài, khóe miệng xuất hiện một dòng máu.
Long Nhất cười khổ không thôi, xác chết của thành chủ cùng phu nhân như thế
nào lại sống lại, hơn nữa lại công kích chính nữ nhi của mình, thế giới này
chẳng lẽ đã đảo điên? Bên ngoài vong linh hộ vệ đều nhận thức biết được Vô
Song mà không có công kích nàng, mà hai lão nhân này như thế nào vừa mở mắt
liền muốn lấy mạng Vô Song.
Hai xác chết chuyển hướng tới Vô Song, hắc quang trong mắt càng nồng đậm, hai
móng vuốt khô héo vươn ra nhằm hướng Vô Song tấn công.
Vô Song như tỉnh lại từ trong giấc mộng, vẻ mặt không dám tin, nàng bi phẫn
kêu lên: “Phụ thân, mẫu thân, ta là Ngưng nhi a, ta là nữ nhi Băng Ngưng của
các người a.”
Hai xác chết này không có ngừng lại, thân hình nhanh như tia chớp vọt tới, khô
trảo nhằm các bộ vị yếu hại của Vô Song công tới.
Bối Toa cùng Nạp Lan Như Nguyệt kinh hô kêu lên, đồng thời kéo Vô Song lui về
phía sau. Long Nhất cùng Man Ngưu tiếp tục lao tới trước. Long Nhất lúc này
không để ý nhiều, ma đấu khí áp súc ma pháp tấn công.
Vô Song thoát khỏi tay Bối Toa cùng Nạp Lan Như Nguyệt, lắc mình lao vào trong
cuộc chiến, trong lúc nhất thời cục diện càng thêm hỗn loạn.
Vô Song không tránh không né, ngược lại lại nổi điên không nhận sự bảo vệ của
Long Nhất mà hướng hai xác chết đi đến. Trong lúc nhất thời áp lực của Long
Nhất cùng Man Ngưu tăng lên rất nhiều. Trong chốc lát, Man Ngưu bị một màn đấu
khí màu đen đánh bay về phía sau, Long Nhất bất đắc dĩ phải gọi ba thần thú
đến tương trợ.
“Các ngươi hãy tránh ra, phụ thân mẫu thân muốn giết ta thì hãy để cho họ giết
ta.” Khuôn mặt Vô Song đẫm nước mắt, kêu lên một tiếng, vận dụng không gian ma
pháp thuấn di đến bên cạnh hai xác chết, sau đó bố trí một kết giới chắn toàn
bộ nhóm người Long Nhất ở bên ngoài.
“Vô Song!” Long Nhất nổi giận điên cuồng, muốn tập trung toàn bộ nội lực đột
phá kết giới của Vô Song, nhưng Vô Song là pháp thần, Long Nhất muốn phá kết
giới do nàng thi triển cần nhiều thời gian. Nhưng mà lúc này chỉ một chút thời
gian cũng không thể được, Vô Song có thể sẽ hương tiêu ngọc vẫn dưới khô trảo
của song thân nàng, trên thế giới này còn sự tình nào thống khổ hơn?
Vô Song mở rộng cánh tay, lẩm bẩm nói: “Phụ thân, mẫu thân, có phải người muốn
đóng băng Ngưng nghi cùng các người, Ngưng nhi nguyện ý.”
Hai xác chết thấy Vô Song ngay gần đó, không chút do dự, bốn khô trảo sắc bén
trong nháy mắt xuyên thấu qua ngực Vô Song, từng giọt máu tươi rất nhanh chóng
chảy xuống, trong nháy mắt quần áo màu trắng của Vô Song đã nhiễm huyết đỏ.
“Vô Song … …” Long Nhất bi thống kêu lên, đột nhiên cảm giác trước ngực nghẹn
lại, một ngụm máu tươi phun ra. Hắn đã điên cuồng, liều mạng đấm vào kết giới
do Vô Song bố trí.
Khóe miệng Vô Song khẽ co giật một chút, không biết là đang mỉm cười hay là
thống khổ. Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Long Nhất đang điên cuồng, con mắt
thoáng hiện lên một mảng trong suốt, có chút thâm tình như xin lỗi. Giờ phút
này nàng muốn nói với Long Nhất hai câu, một câu xin lỗi và một câu là ta yêu
ngươi … …
Máu đỏ hồng lan theo hai cánh tay xác chết, viên tinh thạch khảm trên y phục
hoa lệ của bọn họ đồng thời hoàn toàn vỡ tan, đột nhiên một trận gió nhẹ thổi
qua, hai cánh tay xác chết biến mất như mộng ảo, một quả thủy tinh cầu bằng
bàn tay từ giữa không trung rơi xuống, lăn trên mặt đất hai vòng rồi dừng lại
không chuyển động.
Cùng lúc đó Vô Song ngã xuống, vừa vặn đề lên khỏa thủy tinh cầu nọ.
Cùng lúc Vô Song ngã xuống, kết giới bể nát tan tành. Long Nhất nhanh chóng
chạy đến bên Vô Song, một mặt sử dụng quang hệ trì dũ thuật trên người nàng,
một mặt đưa chân khí vào cơ thể nàng từ phía sau lưng.
“Ta phải cứu sống nàng, ta phải cứu sống nàng.” Môi Long Nhất run run, không
ngừng nói những lời này.
“Long Nhất, Long Nhất … …” Bối Toa kéo một bên vai Long Nhất kêu lên.
“Ngươi kêu cái gì, không thấy ra đang cứu Vô Song sao?” Long Nhất quát to lên,
Bối Toa hai mắt ửng hồng, ủy khuất nói.
“Ta chỉ muốn nói … … muốn nói… … Vô Song tỷ tỷ hình như không có việc gì.” Bối
Toa hít sâu một hơi nói.
Đang nổi giận nhưng Long Nhất vừa nghe thấy Vô Song không có việc gì không
khỏi ngẩn người ra, rất nhanh chóng lật Vô Song lại, kiểm tra hơi thở của
nàng, hơi thở hết sức bình ổn. Vừa nhìn trước ngực nàng, hơi thở của Long Nhất
đột nhiên trở nên dồn dập, chỉ thấy áo trước ngực bể nát lộ ra đôi vú cao, hai
hạt nhũ châu đón gió lạnh run rẩy, nhưng lại không nhìn thấy một vết thương
nào.