Phong Lưu Pháp Sư – Chương 397: Quay lại di thất chi thành – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 397: Quay lại di thất chi thành

Ngoài trời, bông tuyết chẳng biết từ khi nào đã ngừng rơi, chỉ là bầu trời vẫn
âm u như cũ. Gió bắc thê lương gào thét thổi tới, cho dù cường hãn như Long
Nhất cũng không chịu được mà run lên, cũng không phải cái lạnh giá toàn thân
mà giống như đóng băng ngàn dặm, vạn vật tiêu điều, cảnh tượng khiến cho tinh
thần con người cảm giác giá lạnh.

Long Nhất vừa nói vừa ngáp, xoay người vặn eo một cái, nhìn khuôn mặt đang đỏ
bừng của Bối Toa cười to nói: “Mới sáng sớm mà ngươi đã kêu la cái gì, thật sự
là quấy rầy giấc ngủ của mọi người.”

Bối Toa hừ một tiếng rồi nói: “Quấy rầy giấc xuân mộng của ngươi cũng không
sai biệt lắm, chúng ta không bắt đầu khởi hành thì đợi đến trời tối à.”

Bối Toa nói vậy cũng không sai, vào mùa này thời tiết như vậy, thời gian ban
ngày rất ngắn, lúc rạng đông trời vẫn còn chưa sáng, đặc biệt là lại còn có
mây mù âm u. Ban ngày mà khí trời mờ mịt u ám, nếu ở kiếp trước cũng có thể
khiến cho mọi người đâm sầm vào nhau.

Sau nửa ngày, hai nàng mới mặc xiêm y từ bên trong đi ra, khuôn mặt đỏ ửng,
một tràng trời long đất lở vừa rồi làm cho hai nàng càng thêm xinh đẹp quyến
rũ.

“Được rồi, thu hồi trướng bồng rồi xuất phát thôi.” Long Nhất hô to một tiếng,
mọi người đều tự thu trướng bồng bên trong không gian giới chỉ, năm người bắt
đầu bước vào Hoang mãng thảo nguyên.

Hoang mãng thảo nguyên thực sự bây giờ đã trở thành một vùng hoang vu, những
cây cỏ dại bị gió bắc thổi ngã ngục trên mặt đất, tựa như một tầng thảm mềm
mại màu vàng. Điều kỳ quái chính là lối vào Hoang mãng thảo nguyên tách biệt
với đường biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc, nhưng do thời tiết xâu nên chỉ thấy
có một tầng tuyết mỏng đọng một bên, ở những chỗ khác không nhìn thấy một mảnh
bông tuyết nào cả, nhưng trên bề mặt cỏ dại lại kết thành dịch trong suốt như
băng hoa, mỗi bước chân đặt xuống lại tạo thành thanh âm vỡ vụn của băng.

“Cáp, thật sự thú vị.” Bối Toa kêu lên một tiếng, vui sướng nhảy sang bên
trái, bên phải, bộ dạng tựa hồ như một tiểu cô nương.

“Tiểu thí hài, có cái gì mà chơi đùa.” Nạp Lan Như Nguyệt lầm bầm nói, hiển
nhiên trong lòng vẫn khó chịu đối với việc sáng nay bị Bối Toa quấy rầy.

Tai Bối Toa rất thính, hiển nhiên là nghe được lời Nạp Lan Như Nguyệt nói,
nàng quay đầu hướng Nạp Lan Như Nguyệt làm mặt quỷ, cái đuôi trắng vẫy vẫy,
rồi lại tiếp tục chơi đùa.

“Được rồi, không chơi nữa, chúng ta tăng tốc tiến về phía trước.” Long Nhất hô
lên.

Càng vào trong Hoang mãng thảo nguyên, tác động của không khí lạnh càng ít đi,
không giống như với bên ngoài ngay cả một điểm sinh khí cũng không có, tất cả
ma thú đều di chuyển sâu vào bên trong.

Ngày thứ tư sau khi tiến vào Hoang mãng thảo nguyên, các loại ma thú có cấp
bậc bắt đầu xuất hiện. Vài năm trước đây nhóm người Long Nhất đã từng thảm sát
vô số ma thú, nhưng dường như cũng không có ảnh hưởng tới số lượng của ma thú.
Bất quá Hoang mãng thảo nguyên rộng lớn như thế nào, số lượng ma thú sống bên
trong chắc chắn không thể nghi ngờ là có hơn hàng vạn con, Long Nhất mới giết
được một ít, đâu có đáng kể.

Long Nhất thả con cọp tiểu ba, Hỏa kỳ lân cùng với Cuồng lôi thú từ hắc ám thứ
nguyên không gian ra, để bọn chúng tùy ý đuổi ma thú chạy tán loạn. Con cọp
tiểu ba sau biến thành một màu trắng thuần khiết, thực lực cũng nhanh chóng
tăng lên. Còn hai thần thú Hỏa kỳ lân cùng Cuồng lôi thú này thực lực lại nội
liễm, ẩn tàng vào bên trong. Long Nhất lại nhớ tới bộ xương khô Long Nhị, cũng
không biết bóng đen trong cơ thể khi nào mới có thể khôi phục hoàn toàn cho
nó.

Hiện tại tâm cảnh cùng thực lực của Long Nhất cao hơn rất nhiều so với mấy năm
trước. Ma thú tại Hoang mãng thảo nguyên đối với Long Nhất không có uy hiếp
gì, cho dù gặp phải siêu cấp ma thú thì sao? Ba thần thú, hơn nữa lại có Long
Nhất cùng Vô Song là hai người có thực lực kinh khủng, cường giả của nhân
gian, cho dù có là siêu cấp ma thú cấp SSS cũng phải cúi đầu thuần phục.

Hai mươi ngày sau, nhóm người Long Nhất đứng ở trên một đồi nhỏ ở giữa Hoang
mãng thảo nguyên, nhìn thấy cách đó không xa là một vùng di tích đổ nát điêu
tàn. Trên bầu trời di tích vẫn bao phủ một tầng hắc vụ nhàn nhạt như cũ, khí
tức hắc ám nồng đậm từ phía trước truyền tới.

“Phụ thân, mẫu thân, tử dân thánh thành, Băng Ngưng đã trở lại… …” Vô Song vận
một thân bạch y, thân áo lay động, hai mắt bi thương nhìn về phía trước, nơi
đã từng có nền văn minh ma pháp huy hoàng Thánh thành, đó chính là nhà nàng.
Nhưng bây giờ nơi đó chỉ còn là một đống di tích đổ nát.

Bốn người Long Nhất ở sau lưng, yên lặng nhìn Vô Song, không có quấy rầy nàng.
Nàng cần một không gian riêng để giải thoát tình cảm của bản thân.

Giấc mộng một ngàn năm, thế gian đã trải qua biết bao thay đổi, tất cả các
thân nhân đều nằm lại trong lòng đất, thế giới quen thuộc không còn nữa, bất
kỳ ai cũng không cách nào giữ được sự tỉnh táo.

Đột nhiên một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống trên khuôn mặt Vô Song bị
gió thổi bay lên mặt Long Nhất. Long Nhất chỉ cảm thấy đau lòng, cảm thụ chân
thật của Vô Song truyền đến Long Nhất, khiến trong lòng hắn vừa cảm thấy
thương tiếc, vừa thấy đau lòng.

“Hoang mãng thảo nguyên là cội nguồn của ta, nơi đó có thân nhân, vô số tiên
hoa, Thánh thành nguy nga là nhà của ta, nền văn minh sáng lạng và những thứ
xinh đẹp khác.” Vô Song khẽ mở miệng hát lên một bài ca du dương ca ngợi Hoang
mãng thảo nguyên. Đây chính là bài ca ca tụng Thánh thành, chỉ là bài ca vốn
vui tươi xuất phát từ trong miệng Vô Song lại có chút thê lương.

Nạp Lan Như Nguyệt cùng Bối Toa rơi lệ, tâm trạng buồn bã, hiển nhiên đã bị sự
bi thương của Vô Song tác động, hai nàng cũng cảm thấy thương tâm theo.

Vô Song lại một lần nữa ngâm xướng bài hát, đến cuối cùng thì lệ đã rơi đầy
mặt, nàng bước từng bước một, chậm rãi hướng tới phế khu đi tới. Có thể thấy
được nơi này đã từng là một đại thành thị.

“Phu quân, chúng ta có nên đi khuyên can Vô Song tỷ tỷ hay không, tỷ ấy quá
đáng thương.” Nạp Lan Như Nguyệt kéo ống tay áo Long Nhất, vừa khóc vừa nói.

Long Nhất lắc đầu, vỗ nhẹ Nạp Lan Như Nguyệt, khẽ thở dài rồi nói: “Chúng ta
đi theo nàng từ phía xa, không nên quấy rầy nàng, nơi đây là thế giới thuộc về
nàng.”

Long Nhất nhìn xung quanh, trong đầu hiện lên tình cảnh lúc trước cùng Lãnh U
U, Lộ Thiến Á và Mang Ngưu đang thám hiểm nơi này. Lúc ấy thực lực bọn họ yếu
như vậy nhưng vẫn còn sống sót rời khỏi Hoang mãng thảo nguyên, quả thật là
một kỳ tích.

Di thất chi thành này so với lúc mấy năm trước đã từng tới thì vẫn duy trì y
nguyên hiện trạng. Nhưng hiện tại bởi vì cơ quan của Thành chủ phủ đã phát
động, tòa Di thất chi thành cơ bản đã bị chôn vùi sâu dưới đất. Trên mặt đất
cỏ dại mọc đầy, chỉ còn một số ít dấu vết còn có thể nhìn thấy được.

Leng keng, lách cách, đột nhiên từ phế khu xuất hiện rất nhiều vong linh sinh
vật mặc khôi giáp rách nát, tàn phá, tay những vong linh sinh vật ấy cầm những
vũ khí đã han rỉ. Bốn người Long Nhất lập tức tiến lên theo sát phía sau Vô
Song, tất cả đều trong trạng thái phòng vệ.

Điều kỳ quái chính là những vong linh sinh vật này cũng không có phát động
công kích, ngược lại còn tạo thành hai đội ngũ thật dài, đứng ở hai bên Vô
Song. Vô Song tiến tới chúng cũng tiến tới, Vô Song dừng bước chúng cũng dừng
bước, tựa hồ là hộ vệ của Vô Song.

“Đã mấy ngàn năm, chẳng nhẽ Vong Linh sinh vật còn nhận chủ sao?” Long Nhất
thầm nghĩ, bất quá văn minh Di thất chi thành đã đạt tới một trình độ mà Long
Nhất cũng không tưởng tượng được, có sự tình gì phát sinh cũng không quá ngạc
nhiên.

Dần dần một nhóm đi theo, vong linh hộ vệ ngày càng nhiều, ước chừng hai, ba
nghìn người, tạo thành một chi vong linh quân đội. Vô Song phảng phất cảm giác
nước mắt trên mặt nàng đã khô lại, vẻ mặt đã trở lại lạnh lùng như trước kia.

Cuối cùng thì Vô Song đi tới một một khoảng đất trống liền dừng lại, ở chỗ này
khí tức hắc ám nồng đậm. Vô Song bắt đầu niệm chú ngữ, thủy hệ ma pháp nguyên
tố bắt đầu điên cuồng ngưng tụ. Mặc dù nơi đây bị bao phủ bởi khí tức hắc ám
nhưng thực lực của Vô Song là Pháp thần nên việc phóng xuất ra ma pháp thuộc
tính bổn hệ cũng dễ dàng.

“Thủy liên phá” Vô Song khẽ kêu một tiếng, băng lam pháp trượng trong tay tản
ra một vòng sáng lam sắc.

Rất nhanh, khắp nơi trên mặt đất bắt đầu chấn động, từng cột nước bắt đầu xuất
hiện trên mặt đất.

“Lão đại, Vô Song đang thi triển ma pháp gì mà lại xuất hiện suối nước vậy?”
Man Ngưu vẻ mặt nghi hoặc nhìn Long Nhất hỏi.

Long Nhất nhún vai, cảm thụ từ sâu trong lòng đất truyền lại chấn động, nhẹ
giọng nói: “cứ nhìn sẽ biết, không nên nói năng lung tung.”

Long Nhất vừa mới nói xong, cơn địa chấn đột nhiên gia tăng, chấn lực khổng lồ
làm cho người ta muốn hộc máu. Man Ngưu ngã ngồi trên mặt đất, Nạp Lan Như
Nguyệt cùng Bối Toa kinh hô lên một tiếng, một trái một phải khẩn trương nắm
lấy tay Long Nhất.

Đột nhiên một thanh âm nứt vỡ vang lên, một cột nước thật lớn mang theo cả bùn
đất phóng lên cao, thanh thế quả thực làm cho người ta hoài nghi có phải thế
giới đã tới ngày tận thế.

Chỉ là cột nước này vừa hiện ra, Long Nhất đả triển khai kết giới ngăn cản
nước và bùn đất tứ phía dưới tấn công, xung động thật lớn, cho dù là kiếm sư
hay chiến sĩ cũng không khỏi phải thổ ra ba lít máu.

“A … … các ngươi nhìn xem, căn phòng lớn như thế này làm như thế nào mà lại
xuất hiện?” Bối Toa trợn mắt há mồm nhìn căn phòng lớn phía trước.

Long Nhất cũng ngạc nhiên, bởi vì gian phòng bị Vô Song làm cho xuất hiện từ
phía dưới chính là thành chủ phủ, cũng chính là ngôi nhà trước kia của Vô
Song. Không thể tưởng tượng được chấn động lớn như thế cũng không thể làm cho
thành chủ phủ này bị đổ vỡ.

Theo Vô Song thất hồn lạc phách đi vào đại môn, phát hiện ma pháp đăng cũng
không có tự động sáng lên. Lúc trước Long Nhất vừa tiến vào thì ma pháp đăng
trên vách tường liền tự động sáng lên, có thể hiện tại thiết bị này đã bị hư
hỏng.

Xuyên qua đại sảnh liền tới một hành lang thật dài, có lẽ lâu lắm rồi không có
thông gió, mùi vị nơi này vô cùng khó ngửi, lại còn mùi vị của những thứ bị
phân hủy nồng nặc có thể làm người ta phát ốm, tuy nhiên bọn Long Nhất cũng
không phải thuộc loại công tử tiểu thư gì, vẫn có thể chịu được.

Vô Song đi dọc theo hành lang một đoạn, tới trước của một gian phòng liền dừng
lại. Long Nhất nhớ mang máng, lúc trước chính là tại căn phòng này gã đã phát
hiện ra hình dáng Vô Song trong ma pháp thủy tinh cầu kia, không thể nghi ngờ
đây có thể là khuê phòng của Vô Song.

Quả nhiên hai tay Vô Song có chút run rẩy, đẩy cửa đi vào, các thứ bên trong
đã bị hư hỏng, đồ đạc bị ***ng vào liền hóa thành bụi phấn rơi xuống.

“Phụ thân, mẫu thân.” đột nhiên Vô Song rơi vào trầm mê, bạch quang trên người
chợt lóe lên rồi biến mất khỏi phòng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.