Phong Lưu Pháp Sư – Chương 396: Phật sơn vô ảnh cước cùng song phi – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 396: Phật sơn vô ảnh cước cùng song phi

Bối Toa đang suy nghĩ trong đầu về đáp án Long Nhất đưa ra, hoa dại? trong
hàng ngàn hàng vạn loài hoa dại, vậy rốt cục là loại hoa nào? Là đẹp hay không
đẹp?

“Đương nhiên đẹp lắm, hoa dại chỉ là một cách khái quát, thế mới có câu nói
hoa nhà không bằng hoa dại … … Ai dà, đừng có đá ta.” Long Nhất lắc đầu cười,
Bối Toa phẫn nộ đá hắn một cước, hắn vội vàng nhảy lên tránh.

“Bảo ngươi nói ngươi lại nói hươu nói vượn, tên bại hoại này ta đá chết
ngươi.” Tốc độ Bối Toa không có chậm, tốc độ hai cước đá ra rất nhanh, phong
bế đường lui của Long Nhất.

“Ha, phụ thuộc vào phật sơn vô ảnh cước a.” Long Nhất nắm lấy vào bàn chân của
Bối Toa rồi kêu to lên, ma trảo cực kỳ dâm đãng gãi gãi mắt cá chân của tiểu
hồ ly.

“Buông ta ra.” Bối Toa cả giận nói. Long Nhất nhún nhún vai, nghe lời buông
tay ra, nhưng Bối Toa nhân lúc hắn không đề phòng liền đá ngay một cái vào
tiểu huynh đệ bảo bối trân quý hơn tính mạng của Long Nhất.

“Ngươi dùng phật sơn vô ảnh cước, thiếu gia ta dùng Nga Mi long trảo thủ.”
Long Nhất dùng tay chém vào chân Bối Toa, đương nhiên là không có dùng nội lực
gì.

Hai người cơ hồ đồng thời dừng lại, một tay Long Nhất nắm lấy tiểu cước của
Bối Toa, còn bàn tay còn lại của hắn thì đặt trên bộ ngực mềm mại của Bối Toa,
cảm giác tựa hồ không phải bình thường mà là vô cùng tốt, thập phần co dãn a.
Bất quá không hiểu sao bàn tay của mình vì cái gì lại ở trên ngực tiểu hồ ly
này? Vấn đề này cần phải thận trọng suy nghĩ thật tốt, không phải vừa rồi mình
dùng Nga Mi long trảo thủ mà là nãi long trảo thủ trong truyền thuyết?

Vài giây sau, Bối Toa đỏ mặt kêu lên sợ hã, dùng gạt ma trảo của Long Nhất
đang để trên ngực nàng, nhưng mà chân nàng cũng đang bị Long Nhất chế trụ chặt
chẽ nên không thể thoát thân được.

“Đừng nhúc nhích, đừng cử động, nếu cử động sẽ có nguy hiểm.” Long Nhất nheo
mắt uy hiếp, khí tức trên người chợt trở nên hắc ám, khiến cho tim Bối Toa
bỗng nhiên đập nhanh hơn, không dám trái lời mà nhúc nhích.

“Ta có thể buông ngươi ra, nhưng ngươi không được đá vào nơi đặc biệt này của
ta, nếu ngươi còn dám thì ta sẽ cường bạo ngươi.” Long Nhất nhìn chằm chằm vào
đôi mắt bất an của Bối Toa mà nói.

Bối Toa tức thì gật đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không dám đá Long Nhất nữa.

Long Nhất buông chân Bối Toa ra, Bối Toa nhanh chóng rụt chân về, chầm chậm
nói: “Ta đã mệt rồi, ta sẽ để một cái trướng bồng bên cạnh trướng bồng của các
ngươi, đừng động đến ta, để ta đi ngủ, trời cũng sắp sáng rồi.” Nói xong Bối
Toa đi tới cách đó không xa, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một trướng
bồng, sau khi cố định trướng bồng thì không dám nhìn tới Long Nhất mà giống
như một con thỏ ngoan đi vào trong.

“Ta đáng sợ như vậy sao?” Long Nhất lắc đầu cười, trở lại trướng bồng chuẩn bị
ôm hai tấm thân ngọc ngà ấm áp mà ngủ.

Lúc vào trong trướng bồng, phát hiện Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song đã tỉnh
giấc, liền đau khổ đi tới, nhẹ giọng hỏi.

“Như thế nào đã tỉnh rồi? là ta tạo ra tiếng động đánh thức các nàng?” Long
Nhất nhảy lên chiếc giường lớn, chen vào giữa hai nàng, mỗi tay ôm một người,
cảm thấy rất hạnh phúc.

“Ngươi ở bên ngoài lớn tiếng đùa giỡn với người khác như vậy, chúng ta như thế
nào mà không tỉnh?” Nạp Lan Như Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống Long Nhất.

“Ha ha, đội ngũ chúng ta có thêm một người nữa, các nàng không phiền chứ.”
Long Nhất mỉm cười vuốt ve cặp mông của Nạp Lan Như Nguyệt, hắn biết nàng cũng
không phải thật sự tức giận.

“Chàng đã nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn có thể cản nàng ta sao.” Nạp Lan
Như Nguyệt có chút tức giận nói.

Long Nhất cười he he hai tiếng, ma trảo không an phận ở trên mông hai nàng mà
lại lần mò lên trên bộ ngực.

“A, phu quân, không nên, đừng có loạn động như thế … …”

“Ma trảo của Long Nhất lại dần dần lần mò lên tiếp.”

…………………………

Thời gian ầm ĩ của ba người nhanh chóng qua đi, đợi đến khi ba người ấm áp
cùng hưởng thụ sự yên tĩnh, bình yên thì trời đã sáng.

“Phải rời khỏi giường thôi, hai bảo bối của ta.” Long Nhất cấu véo lên áo bên
ngoài bầu vú của hai nàng, rồi hô to.

“Mmm … …” Hai nàng mắt nhắm mắt mở kêu lên, nhưng không có dậy.

Quả thật hai nha đầu này vẫn định nằm ngủ tiếp, hai tay Long Nhất lại xoa nắn
vú của hai nàng, khẽ cười nói: “Không chịu dậy, các nàng có biết hỏa khí lớn
nhất của nam nhân không? Đừng trách ta không khách khí.”

Hai nàng cảm thấy những chỗ nhạy cảm bị tấn công, hơi thở trở nên gấp rút,
tỉnh cảm dâng lên như thủy triều. Vô Song ngăn bàn tay Long Nhất lại, không
cho hắn lộn xộn nữa. Nạp Lan Như Nguyệt cùng Long Nhất đã có sự thân mật, sự
tình gì cũng đã làm, nhưng thấy Long Nhất như vậy trong lòng nàng cũng có chút
suy nghĩ, nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Vô Song bên kia, nghĩ thầm, dù sao đó
cũng là tỷ muội của mình, nàng cắn chặt răng, rồi ngước đầu lên chủ động hôn
vào môi Long Nhất.

Nạp Lan Như Nguyệt cuồng nhiệt hôn, toàn thân trở nên nóng lên, bàn tay nhỏ bé
nắm chặt lấy tiểu huynh đệ đang uy phong ngẩng lên của Long Nhất.

Long Nhất có chút kinh ngạc vì Nạp Lan Như Nguyệt chủ động, nghĩ đến Vô Song ở
bên cạnh đang nhìn, hắn nghĩ một chút liền hiểu được, cảm thấy kích thích vô
cùng, bắt đầu nhiệt tình hôn lại. Hai tay lần xuống cởi quần áo của Nạp Lan
Như Nguyệt, một đôi ngọc nhũ hiện ra, biến hóa thành các loại hình dạng trong
tay Long Nhất.

Vô Son trong lúc nhất thời chưa có lấy lại tinh thần, trợn mắt há hốc mồm nhìn
hai người cuồng nhiệt thân mật, cái loại cảm giác này đối với một hoàng hoa
khuê nữ như nàng trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận. Chỉ là khi nàng lấy
lại tinh thần thì khoái cảm từ trong linh hồn như thủy triều tràn ra khắp
người nàng, khiến nàng mặc dù muốn chạy trốn nhưng thân thể không còn chút khí
lực để mà dậy.

Long Nhất nhấc Nạp Lan Như Nguyệt ngồi trên ngực hắn, Long Nhất ngậm lấy viên
nhũ châu đỏ của nàng, liền cảm giác được hạt nhũ châu mềm mại trong miệng đang
dần dần săn lại.

Nạp Lan Như Nguyệt ưỡn ngực lên phía trước, đầu ngửa ra sau, mái tóc dài xõa
xuống.

Dường như tư thế có chút khó khăn này làm cho khoái cảm bùng nổ, Nạp Lan Như
Nguyệt lui về phía sau một chút, dứt bộ ngực ra khỏi cái miệng rộng của Long
Nhất, nàng hôn dần từ trên mặt hắn hôn xuống dưới.

Những cái hôn nồng ấm truyền tới, Nạp Lan Như Nguyệt hôn từ ngực Long Nhất kéo
xuống, đồng thời chiếc áo ngủ xinh đẹp bằng gấm bị kéo sang một bên. Nạp Lan
Như Nguyệt hôn dần xuống, trong chốc lát đã tới giữa hai chân của Long Nhất.

Hơi thở Long Nhất trở nên nóng bỏng, khó có thể tưởng được mùa xuân đang thực
sự đến với bản thân. Lúc trước tại Vô Song doanh, Bắc Đường Vũ đã cho hắn giây
phút hưởng thụ trên giường, bây giờ Nạp Lan Như Nguyệt không phải cũng đang cố
gắng làm hài lòng hắn? Điều này thật sự là hạnh phúc lớn trong đời.

Nạp Lan Như Nguyệt không có khiến cho Long Nhất thất vọng, nàng kéo khố của
hắn xuống, tiểu long nhất hung hăng dữ tợn lao đến.

“Phu quân … … muốn Như Nguyệt hầu hạ như vậy chứ?” Nạp Lan Như Nguyệt ngước
mắt lên hỏi, kỳ thật chiêu này không phải tự nàng biết được, mà là hồi ở Vô
Song doanh trong lúc nói chuyện được Bắc Đường Vũ bảo cho. Vô Song ở một bên
nhìn thấy như vậy, hơi thở chợt chở nên gấp gáp. Chẳng những Long Nhất cảm
thấy kích thích, mà Nạp Lan Như Nguyệt cũng thấy hứng khởi hơn so với bình
thường.

“Điều này còn phải hỏi sao?” thanh âm Long Nhất vang lên, bàn tay hắn từ từ ấn
đầu Nạp Lan Như Nguyệt xuống phía dưới.

Nạp Lan Như Nguyệt cầm lấy tiểu huynh đệ của Long Nhất, tim đập như sấm trong
***g ngực, mặc dù thật sự muốn làm nhưng trong lòng cũng có chút bối rối.

Do dự ngập ngừng một chút rồi Nạp Lan Như Nguyệt mở miệng cúi xuống … …

Nạp Lan Như Nguyệt vừa lóng ngóng ngậm lấy, Long Nhất liền hướng dẫn ngay.

“Trời … … trời … … bọn họ đang làm cái gì thế?” Vô Song nhìn Nạp Lan Như
Nguyệt đang cúi đầu lên xuống, một tia tỉnh táo chút nữa thì bị hủy đi, nàng
không thể tưởng tượng nam nữ làm chuyện đó lại có thể cho phép làm như thế
này.

Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt dưới sự chỉ bảo của Long Nhất, động tác đã trở nên
thuần thuccj. Long Nhất nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ.

Toàn thân Vô Song bắt đầu nóng lên, tiểu phúc co bóp, bên trong tiểu khố đã
ướt đẫm.

“Không được, ta không thể ở lại chỗ này, ta phải đi.” Vô Song suy nghĩ trong
đầu, dùng chút khí lực còn lại, giãy dụa muốn đứng lên ra khỏi giường.

Long Nhất phát hiện động tác của Vô Song, liền kéo nàng lại. Vô Song vừa đứng
lên liền lảo đạo rồi ngồi xuống, như thế nào lại ngồi ở ngay trên mặt Long
Nhất.

“A … … Long Nhất … … không … … không muốn … …” Vô Song cảm giác được nước từ
trong tiểu khố tiết ra cùng với sự ướt át, ấm ấp của một vật thể, nàng tự
nhiên đoán được đó là cái gì, cuối cùng một tia khí lực cuối cùng cũng biến
mất khỏi thân thể.

Long Nhất ôm lấy hai bên mông của Vô Song, siêng năng cần cù như nông dân làm
việc (diligently diligently is doing farm work), Vô Song đã sớm mất đi sức
phản kháng, khoái cảm như thủy triều bao phủ lấy nàng.

Ở một bên, Nạp Lan Như Nguyệt đang ngồi trên người Long Nhất mà nhấp nhô tập
thể dục, hai tay nàng chống lên ngực Long Nhất, thỉnh thoảng hứng lên lại liếm
nhẹ vào lưng Vô Song.

Rốt cục hai nàng không phân biệt trước sau cùng xuất phát ra một tràng tiếng
rên rỉ, cao trào ngày càng dâng cao như thủy triều.

“Long Nhất … … cầu … … cầu xin … … đừng lấy đi trinh tiết của ta… …” Vô Song
hạ người xuống, cắn vào lỗ tai Long Nhất nói.

Long Nhất ngẩn người ra, không rõ vì cái gì mà tới lúc này rồi Vô Song vẫn
không chịu cùng hắn đánh trận cuối. Nhưng hắn lại tôn trọng ý kiến nữ nhân của
mình, nếu nàng đã nói vậy thì hắn sẽ không đi tới cuối cùng.

Vô Song không được, Long Nhất chì còn cách phát động tiến công với Nạp Lan Như
Nguyệt.

Đang lúc cao trào, phía bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Bối Toa, tiểu hồ
ly nọ kêu to: “Long Nhất, ngươi rốt cuộc đến lúc nào mới chịu ra, ngươi có
muốn đi hoang mãng thảo nguyên không vậy.”

Long Nhất cả kinh, lúc này mới nhớ là tối qua đã quên bố trí kết giới cách âm.
Như vậy động tĩnh bên trong của ba người không phải đều bị Man Ngưu cùng tiểu
hồ ly này nghe thấy hết, thật sự là thất sách a.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.