Bối Toa hồi phục lại tinh thần, thở dài một tiếng rồi giải trừ ẩn thân thuật
trên người mình. Vài năm trước không nghĩ tới ẩn thân thuật đáng tự hào của Hồ
tộc không thể ẩn dấu trước mặt Long Nhất. Mấy năm sau công lực bản thân tăng
tiến nhanh nhưng sự việc lại vẫn như cũ, trong lòng Bối Toa lại một lần nữa
cảm thấy bất lực, chẳng lẽ nam tử này lại chính là khắc tinh của nàng sao?
Không lâu sau, trướng bồng giống như bị một cơn gió nhẹ lay động, trước mặt
Bối Toa xuất hiện một người, một nam tử tuấn lãng mang theo nụ cười tà dị, đó
không phải là Long Nhất thì còn là ai?
Long Nhất mỉm cười nhìn Bối Toa từ trên xuống dưới, đánh giá hồi lâu. Nàng vẫn
xinh đẹp như trước, khuôn mặt thuần khiết khiến kẻ khác không thể nhớ tới vẻ
đẹp mị hoặc nổi tiếng thiên hạ của hồ tộc. Thân hình nàng so với trước còn đầy
đặn hơn, một bộ cừu y màu trắng khoác ngoài, phía dưới bộ mong tròn trịa kia
là cái đuôi to màu trắng đang nhẹ làng lay động, khiến Long Nhất nuốt một ngụm
nước bọt thật lớn.
Bối Toa bị ánh mắt của Long Nhất nhìn làm cho cả người không được tự nhiên,
không khỏi sẵng giọng nói: “Nhìn cái gì? ngươi vẫn như vậy, chẳng có chút gì
thay đổi cả.”
Long Nhất cười hắc hắc hỏi: “Chỗ nào không thay đổi? Như thế nào ta lại tự
thấy được sự thay đổi của mình ở chỗ quan trọng nhất.”
“Háo sắc mới là sự thật.” Bối Toa lầm bầm nói.
“Có câu nói rằng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, yêu cái đẹp là thiên tính
của ta, điều đó không có quan hệ với vấn đề háo sắc.” Long Nhất thu lại nụ
cười, nghiêm trang nói.
Bối Toa không thể ngừng cười được, người này miệng lưỡi trơn tru, bất quá
những lời hắn nói tuy có vẻ gian trá nhưng lại khích lệ nàng, khiến trong lòng
nàng cảm thấy hân hoan vui sướng.
Long Nhất thấy nụ cười điên đảo chúng sanh của Bối Toa, trong lòng không khỏi
thầm nghĩ, tiểu hồ ly này mặc dù lớn lên vô cùng trong sáng, nhưng loại trong
sáng thuần khiết này trên người nàng có khi còn hấp dẫn hơn so với sự thành
thục của nữ nhân phong tao.
“Là cô cô ngươi kêu ngươi tới tìm ta? Hay là vì sự việc trước kia vậy?” Long
Nhất lấy ra chuỗi ngọc màu lam sắc, vừa lắc lắc vừa nói.
Bối Toa ửng hồng mặt, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cô cô nói chỉ cần ngươi giúp
chúng ta thành công, điều kiện gì chúng ta cũng đều đáp ứng.”
“Tất cả đều đáp ứng, kể cả điều kiện của ta bao gồm cả nàng trong đó.” Long
Nhất vừa nhìn Bối Toa đang thẹn thùng, trong lòng không khỏi giống như chú mèo
tham lam khao khát của lạ, tiểu hồ ly này thực sự mê người.
Bối Toa nghe được ngụ ý trong đó, ánh mắt không khỏi thoáng một tia buồn bã,
hiện nay nàng là ngân hồ huyết mạch duy nhất của hồ tộc, có lẽ đây chính là số
mệnh của nàng.
Long Nhất nhận ra thần sắc bối rối, phức tạp trong ánh mắt Bối Toa, tâm niệm
vừa chuyển liền hiểu được vì sao lại như thế này. Kỳ thật lúc trước hắn yêu
cầu Bối Toa trở thành nữ nhân của mình chỉ là muốn làm Mễ Á hoàng hậu khó xử,
cũng không thực sự muốn dùng thủ đoạn này đối phó với nàng. Thật ra thì cũng
bởi vì Bối Toa mà Long Nhất đã có một cái nhìn mới về hồ tộc. Lúc trước tại
luận võ đại hội của Man Ngưu tộc, tiểu hồ li này quật cường không chịu thua,
đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu đậm. Sau đó ở trên đỉnh núi, cũng bởi vì
Bối Toa đã cởi áo hồ cừu của nàng đắp trên người hắn, khiến trong lòng hắn nảy
sinh một tia hảo cảm, thương tiếc đối với tiểu hồ ly này.
“Tiểu hồ ly, lúc trước ta sở dĩ quyết định như vậy, cũng chỉ là một trò đùa
nhỏ thôi, ngươi không cần trở thành nữ nhân của ta.” Long Nhất cười nói.
Thân thể mềm mại của Bối Toa chấn động, khuôn mặt đang tươi cười tức khắc trở
nên tái nhợt, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay
Long Nhất, vội la lên: “Không phải, là ta nguyện ý trở thành nữ nhân của
ngươi, thỉnh cầu ngươi hãy giúp đỡ hồ tộc chúng ta khôi phục.”
Long Nhất an ủi vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ bé của Bối Toa, cười nói: “Ngươi hiểu
lầm ý của ta, ta sẽ giúp hồ tộc các ngươi khôi phục lại địa vị, nhưng ngươi
không cần phải trở thành nữ nhân của ta. Nói cách khác ngươi được tự do, không
cần phải bởi vì sự tình của bổn tộc mà hy sinh hạnh phúc của bản thân mình.
Bối Toa ngây người nhìn Long Nhất, trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng là
rốt cuộc chính mình đang có cảm giác gì. Dù sao các loại sắc thái tình cảm đan
xen nhau cùng một lúc khiến cho nàng có chút mê mang. Nhưng quan trọng nhất là
nàng không cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, mà ngược lại lại có một cảm giác mất
mát.
“Như thế nào? Có phải là quá hạnh phúc mà ngây ngốc?” Long Nhất vỗ vỗ lên đầu
Bối Toa.
Bối Toa lấy lại tinh thần, nhìn Long Nhất cả nửa ngày, đột nhiên dùng sức gật
gật vui vẻ nở nụ cười.
“Long Nhất, các ngươi muốn tới Hoang mãng thảo nguyên? Cho ta cùng đi với.”
Bối Toa có chút hưng phấn, vừa nhìn Long Nhất vừa nói. Nàng cũng thường xuyên
nằm mơ tới các địa phương mạo hiểm của Thương Lan đại lục, nhưng bởi vì sự kỳ
vọng, mong đợi của cô cô đối với nàng, cho nên ngoại trừ Hoành đoạn sơn mạch
cùng với Mễ Á công quốc thì các nơi khác nàng chưa có đi qua.
“Hoang mãng thảo nguyên là nơi rất nguy hiểm, ở nơi đó có rất nhiều ma thú,
ngươi không sợ bọn họ ăn thịt ngươi a.” Long Nhất cười he he nói.
“Ngươi xem ta cần phải sợ sao? Có ngươi lại hại như vậy bảo vệ ta, hơn nữa cho
dù ngươi không bảo vệ được ta, ta cũng có thể tự bảo vệ được mình.” Bối Toa vẻ
mặt kiêu ngạo nói, có điểm hơi giống một vị tiểu muội muội.
“Oh, không phải chứ? Nói như vậy thiên cực huyễn thuật của ngươi đã đại
thành?” Long Nhất cười hắc hắc nói.
Bối Toa đỏ mặt thẹn thùng, nhẹ giọng nói: “Thiên cực huyễn thuật khó khăn như
vậy sao có thể trong thời gian ngắn mà luyện thành, nhưng mà ta đã luyện thành
bách biến phân thân.”
“Thật là lợi hại, để cho ta thưởng thức một chút.” Long Nhất vuốt cằm, mỉm
cười nói.
Bối Toa không nói gì, khẽ kêu lên một tiếng, thân hình xuất hiện lục quang,
không khí dường như bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự lưu chuyển, khiến
cho Long Nhất có chút đầu hoa mắt choáng.
Bỗng nhiên lục quang nổi lên quanh Bối Toa, chỉ có điều không phải là một
người mà là hơn mười người, hơn mười Bối Toa này lại lần lượt thay đổi biến
thành trăm người, mỗi Bối Toa đều tựa hồ lưu chuyển trong không khí rồi kết
hợp lại, làm cho người ta sinh ra cảm giác buồn ngủ.
Long Nhất nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, thấy thân ảnh Bối Toa xoay
tròn cực nhanh, quan trọng nhất là mỗi một người, một thân ảnh đều mang theo
tinh thần lực nguyên bản của Bối Toa, mặc dù biết rõ là ảo thuật nhưng cũng
rất khó phân biệt đâu là người thật, đâu là giả. Trên một phương diện nào khác
tinh thần lực này sẽ làm kẻ khác nảy sinh ác tâm, từ đó trở nên điên cuồng mất
trí.
Nếu là người bình thường sợ rằng đã sớm ngã xuống hoặc là nổi điên lên. Nhưng
Long Nhất liệu có phải là một người bình thường? Hiển nhiên không phải, hắn có
một tinh thần lực khổng lồ mà không người nào có thể tưởng tượng được, cùng
với định lực cứng cỏi, kỹ xảo đó của Bối Toa hắn hoàn toàn không để trong mắt.
Lúc này Long Nhất búng ngón tay ra, một tia chân khí hướng phía trước bắn tới,
chỉ nghe thấy Bối Toa đau khổ kêu lên một tiếng. Long Nhất liếc mắt thấy huyễn
tượng lập tức tan biến, Bối Toa đỏ mặt che ngực mình.
Long Nhất ngẩn người ra, nguyên lai là hắn định ném vào cánh tay Bối Toa, như
thế nào lại ném nhầm bộ ngực của nàng, chẳng lẽ chân khí mình tu luyện cũng
lây tính háo sắc của mình.
“Long Nhất, ngươi … … ngươi là kẻ bại hoại.” Bối Toa nghiến răng mắng.
“Nhầm lẫn, lần này chỉ là nhầm lẫn, ai bảo ngươi nêu ra mục tiêu rõ ràng như
vậy.” Long Nhất cười hắc hắc nói vài câu, rồi lại bắt đầu tìm kiếm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bối Toa không khỏi phát hỏa, thật là lưu manh vô lại.
“Tốt lắm, ta thật sự không phải cố tình, không cần tức giận.” Long Nhất vừa
thấy bộ dạng Bối Toa như thế, không khỏi vội nói lời xin lỗi.
Bối Toa hung hăng trừng mắt nhìn Long Nhất hai mắt đang hấp háy nhìn chằm chằm
vào bộ ngực của phân thân, khiến nàng phải dùng hai tay che ngực lại, không
dám bỏ tay xuống.
“Ngươi đừng làm gì, đừng để người khác trông thấy lại nghĩ rằng ta phi lễ
ngươi a.” Long Nhất khóc không được, cười cũng không xong, đành phải nói.
Bối Toa lúng túng ngượng ngùng, hừm giọng rồi nói: “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện
ý a, gọi ngươi là sắc lang bởi vì nguơi luôn không thành thật.”
Long Nhất bất đắc dĩ, nhún vai cười nói: “ta nhìn thấy ngươi ở nơi nào đó, cho
dù nhìn thấy cũng không quá khoa trương như vậy. Ngươi như thế nào lại nghĩ ta
nhìn chằm chằm vào ngực ngươi như vậy? Trước kia cũng không có thấy ngươi e lệ
như vậy a.”
Bối Toa bối rối đưa tay xuống, có chút không được tự nhiên, nàng xấu hổ chuyển
sang nói chuyện khác: “Vừa mới rồi ngươi như thế nào phát hiện ra ta?”
“Nếu ta nói là ta nghe thấy được, ngươi tin hay không?” Long Nhất mỉm cười
nói.
“Ngươi nói bậy, có quỷ mới tin ngươi.” Bối Toa gắt giọng nói, hiển nhiên tưởng
rằng Long Nhất đang đùa giỡn nàng.
“Không tin cũng không tính toán làm gì, đầu năm nay nói dối thì mọi người lại
tin là thật, nói thật thì lại bị cho là nói dối a.” Long Nhất lắc đầu than
vãn.
Bối Toa thật sự tò mò, Long Nhất làm như thế nào mà phát hiện ra nàng, tinh
thần ba động trên người nàng cùng với tinh thần ba động trên trăm phân thân
kia giống nhau như đúc, bằng không thiên cực huyễn thuật cũng không xứng là
một trong hai đại kỳ thuật của Hồ tộc. Nàng thấy vẻ mặt nghiêm trang của Long
Nhất, tò mò hỏi: “Có thật là ngươi nghe thấy được? Ngươi làm thế nào mà nghe
thấy được?”
“Đương nhiên là chỉ dùng cái mũi để ngửi, chứ không phải nghe thấy được bước
chân.” Long Nhất mỉm cười trêu trọc Bối Toa.
“Ngươi … … làm ta tức chết.” Bối Toa hiện giờ đã hoàn toàn rõ tính tình của
Long Nhất, nhưng vẫn bị hắn chọc cho tức giận, không nhịn được bốc lấy tuyết
trên mặt đất ném về hướng Long Nhất.
Long Nhất cười sảng khoái nói: “Tốt lắm, để ta nói cho ngươi nghe.”
Bối Toa thấy Long Nhất dáng vẻ nghiêm trang, trung thực liền lắng nghe.
“Kỳ thật không đáng để nhắc đến, cũng rất đơn giản thôi. Ngươi cũng biết mỗi
người đều có mùi đặc trưng của bản thân, đặc biệt là nữ nhân. Bình thường một
số ít cực phẩm nữ nhân trên người tản mát ra mùi thơm của cơ thể. Loại mùi
thơm này của cơ thể cùng với mùi thơm từ hương liệu là hoàn toàn bất đồng,
người bình thường có lẽ không nhận ra, nhưng ta trời sinh cái mũi tương đối
linh mẫn, mặc dù không khí khiến cho mùi thơm của cơ thể lưu động. Nhưng mùi
hương của cơ thể nguyên bổn chỉ có một, vì vậy gọi là ngửi mùi hương biết được
nữ nhân, nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?” Long Nhất nhìn Bối Toa vừa nói vừa
mỉm cười, khuôn mặt rất giống một đại thúc bỉ ổi.
“Ngửi mùi hương là biết được nữ nhân? Mùi hương trên người ta không đậm, không
nhạt, như vậy có tốt không?” Bối Toa vội hỏi rồi mở to hai mắt chờ đợi, vừa
rồi Long Nhất vừa nói chỉ có số ít cực phẩm nữ nhân, trên người mới có mùi
thơm thiên nhiên của cơ thể, như vậy mình trong mắt hắn có phải là nữ nhân cực
phẩm không?
“Không đậm cũng không nhạt, mười phần là mùi thơm của hoa dại.” Long Nhất
nghiêm trang nói, khóe miệng hiện lên tiếu ý trêu đùa.