Phong Lưu Pháp Sư – Chương 394: Bối Toa xuất hiện – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 394: Bối Toa xuất hiện

Lúc này, Nạp Lan Như Nguyệt đang trong cơn mơ cũng đã giật mình thức giấc,
phát hiện không thấy tình lang bên người còn có tiếng nổ cùng cơn chấn động
vừa rồi liền luống cuống tay chân mặc quần áo chạy vội ra ngoài. Ngay lúc đó
Vô Song cũng đã từ tầng sâu nhất trong ý thức hải giật mình tỉnh lại, hai nàng
vừa chạy ra liền bắt gặp Man Ngưu tay cầm Lục Ngọc tài quyết đang trong tuư
thế đập thẳng xuống, bụi bay mù mịt nhưng hắn vẫn đứng im như pho tượng không
nhúc nhích, mà trước mặt hắn còn có một cái rãnh sâu hoắm. Còn Long Nhất lúc
này đứng cạnh Man Ngưu, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì mà mắt cứ trừng
trừng nhìn Man Ngưu.

-“Long Nhất, Man Ngưu bị sao vậy?” Vô Song lắc mình tới rồi nghi hoặc hỏi, quả thật vừa nhìn ai cũng biết Man Ngưu có cái gì đó không bình thường.

Long Nhất lắc đầu đáp:

-“Không rõ ràng lắm, đột nhiên hắn như bị thần ma nhập vào người, ta đoán là do Lục Ngọc tài quyết trong tay hắn gây ra chuyện này, tạm thời đừng chạm vào hắn, để quan sát một chút nữa rồi tính”

-“Phu quân, cái rãnh này là do Man Ngưu tạo ra sao?” Nạp Lan Như Nguyệt chỉ tay vào cái rãnh sâu dài trước mặt kinh ngạc hỏi.

-“Không sai, kinh khủng thật, khí tức trên người Man Ngưu vừa rồi ngay cả ta cũng thấy ớn lạnh, nhưng nó tuyệt không phải là khí tức vốn có của Man Ngưu” Long Nhất lắc lắc đầu đáp, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi liền quay đầu sang hỏi Vô Song:

-“Song nhân, nàng từng nói qua Lục Ngọc tài quyết trong tay Man Ngưu đang phong ấn tàn hồn của Cuồng thần, loại hồn phách đó có ý thức không, có khi nào nó đang muốn chiếm đoạt thân xác Man Ngưu để hồi sinh không?”

-“Quả thật có truyền thuyết này, vậy Man Ngưu không phải sẽ….” Vô Song tỏ ra lo lắng, lời đang nói ra tựa như bị nghẹn lại.

Chính lúc 3 người còn đang lo lắng thì thân hình Man Ngưu đột nhiên rung lên
bần bật, sắc mặt hắn có chút táí nhợt rồi chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí,
đôi mắt trâu cũng bắt đầu trở nên linh động hơn.

-“Man Ngưu, ngươi không có việc gì chứ?” Long Nhất vừa nói vừa tiến lên trước nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Man Ngưu, khi thấy ánh mắt hắn vẫn quen thuộc như cũ mới chầm chậm thở phào, cái yết hầu nãy giờ bị nghẹn rốt cuộc cũng đã thông.

Man Ngưu lắc lắc mình rồi duỗi tay làm phát ra một trận lách cách từ các khớp
xương của hắn, rồi hắn nhìn thấy cái rãnh sâu trước mặt như nhìn thấy quái
vật, hít sâu một hơi rồi đáp:

-“Lão đại, ta không có việc gì, chỉ là có thật cái này do ta gây ra không?”

-“Là ngươi làm, ngươi cẩn thận ngẫm nghĩ lại coi vừa mới phát sinh chuyện gì rồi” Long Nhất hỏi lại.

-“Vừa rồi? Vừa rồi ta chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ từ trong Lục Ngọc tài quyết trùng trùng tiến vào trong cơ thể ta, toàn thân ta tựa như nổ mạnh một cái, sau đó ý thức ta liền trở nên mơ hồ” Man Ngưu gãi gãi sừng trâu nói, hinể nhiên chính hắn đối với những chuyện xảy của ra chính mình cũng không rõ ràng lắm .

-“Vậy ngươi coi lại thân thể mình có cái gì bất thường không?” Long Nhất hỏi tiếp.

Man Ngưu nghe vậy tiền bắt đầu kiển tra thân thể mình, không lâu sau liền trả
lời:

-“Chỉ cảm thấy nội tức toàn thân tựa hồ thông suốt hơn rất nhiều, à còn cái này nữa, chính là trên mặt hình như xuất hiện một cái thứ gì đó” Man Ngưu chỉ vào ngay giữa hai hàng chân mày của mình nói.

-“Có cái gì sao?” Long Nhất tiện tay phóng ra hai cái quang cầu bay lơ lửng trước mặt Man Ngưu rồi cẩn thận nhìn chằm chằm vào ngay giữa hai hàng chân mày của gã, nơi đó tựa hồ như xuất hiện một cái ấn ký (Dấu ấn, chữ “Ký” này cũng đồng nghĩa với chữ “ký” trong “thai ký = cái bớt”, chữ “Ký tên”….), bởi vì giữa hai chân mày Man Ngưu còn có quá trời lông trâu nên hắn cũng không nhìn rõ ràng cho lắm.

Long Nhất ghé sát đầu vào nhìn kỹ cả nửa ngày, sau đó quay sang hai nữ nhân
nói:

-“Các nàng đến đây xem, có phải nơi này xuất hiện một cái ấn ký không”

Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song lại gần để quan sát, cuối cùng nhất trí kết
luận rằng nơi đó xuất hiện một cái ấn ký màu vàng, tuy vậy nó rất mơ hồ mà nếu
không quan sát cẩn thận sẽ không nhận ra được.

-“Hình dáng cái ấn ký này nhìn sao có chút quen thuộc vậy?” Long Nhất kêu một tiếng, bàn tay vỗ vỗ lên trán rồi trầm tư suy ngĩ.

Long Nhất đi qua đi lại một hồi rồi móc ra một cái ma pháp kính đưa cho Man
Ngưu rồi nói:

-“Man Ngưu, ngươi tự mình nhìn xem, ấn ký này có cái gì quen không?”

Trong khi Man Ngưu đưa tay nhận lấy cái ma pháp kính, ánh mắt Long Nhất dời
xuống Lục Ngọc tài quyết nằm trong tay gã rồi đột nhiên hưng phấn quát to lên:

-“Ta biết đã gặp qua nó ở đâu rồi, Man Ngưu, ngươi xem cái ấn ký trên Lục Ngọc tài quyết với cái ấn ký trên mặt ngươi có giống nhau không?”

Man Ngưu soi mặt mình trong cái ma pháp kính rồi quay sang nhìn Lục Ngọc tài
quyết trên tay, nửa ngày sau liền gật đầu nói:

-“Lão đại, quả tậht rất giống, như thế nào lại trùng hợp vậy?”

Long Nhất nhún nhún vai nói:

-“Cái này khắc trên cây bổng của ngươi, vũ khí của cuồng thần thì ta làm sao biết được”

Lúc này Vô Song mới nói:

-“Nếu ta đoán không sai, cái này có lẽ là tiêu chí của Cuồng thần”

-“Cũng có thể, bây giờ trên trán Man Ngưu xuất hiện tiêu chí này, có phải nó đại biểu rằng hắn đã trờ thành một tân Cuồng thần?” Long Nhất cũng cười đoán, dù sao hắn cũng đã qua Lôi thần truyền thừa, vậy cũng không khó để liên tưởng đến Cuồng thần truyền thừa.

-“Cũng có thể là không phải, bây giờ chúng ta dù sao cũng đoán không ra cái gì, thôi để sau này có phát sinh sự tình gì không rồi sẽ biết” Nạp Lan Như Nguyệt tiếp lời nói.

-“Không sai, không sai, bây giờ cũng canh ba nửa đêm rồi sao? Đúng là thời điểm thật tốt để đi ngủ. Tốt lắm, Man Ngưu, ngươi quay về trướng bồng của mình nghỉ ngơi đi, rồi thuận tiện coi kỹ lại bản thân mình có cái gì không giống như trước không” Long Nhất cười cười nhìn Man Ngưu nói, hai bàn tay to của hắn cũng nhanh chóng hoạt động, một tay nắm lấy tay của Nạp Lan Như Nguyệt còn tay kia nắm lấy tay Vô Song rồi dắt hai nàng về phía trướng bồng của mình.

Vừa vào trong trướng bồng, Vô Song liền cảm giác có gì không đúng liền tránh
thoát ma trảo của Long Nhất, nàng nói:

-“Các ngươi nỏu chỗ của các ngươi, ta ngủ chỗ của ta, chuyện gì xảy ra ta mặc kệ”

-“Nàng mặc kệ cái gì, có cái gì quấy nhiễu nàng hay không thì trong lòng nàng mới hiểu được” Long Nhất hắc hắc cười gian.

-“Tất cả không phải là do ngươi sao, đồ háo sắc” Vô Song nghiến răng trừng mắt nhìn Long Nhất nói.

-“Tốt lắm, đừng ồn ào nữa, ta ôm cả hai nàng, cam đoan không làm chuyện xấu gì đâu” Long Nhất dùng một ngữ khí hết sức chân thật nói.

-“Đúng vậy, Vô Song tỷ tỷ, tỷ ngủ cùng với chúng ta đi, mỗi người một bên vai của phu quân, tỷ cũng biết vai của phu quân ấm áp bao nhiêu mà” Nạp Lan Như Nguyệt hì hì cười khuyên Vô Song, nàng đã sớm bỏ ảo tưởng một mình độc chiếm Long Nhất, nếu không thể nào độc chiếm được cái tâm địa “bác ái” đó của hắn, vậy điều khẩn yếu là phải có một mối quan hệ tốt với những tỷ muội này.

(ND: “Bác ái” ở đây là từ tui dùng để chỉ cái thứ “Ái” tứ phương của Long
Nhất. Giá mà như hắn mỗi bên vai có một mỹ nữ thì sướng biết mấy…. ặc ặc,
máu mũi lại phun rồi, tạm dừng một chút để cầm máu.)

Vô Song cũng không giận dỗi nữa, vẻ mặt có chút rung động, ***g ngực Long Nhất
ấm áp như thế nào nàng đương nhiên biết, mà từ trong sâu thẳm nàng cũng suy
nghĩ qua, nếu Long Nhất y như giao ước không có động đậy tay chân thì nàng
cũng mười phần nguyện ý, chỉ là nàng cũng biết muốn Long Nhất không động đậy
tay chân thì trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.

Cuối cùng đôi chân dùng dằng nửa ở nửa đi của nàng cũng dừng lại, Vô Song đã
nằm cạnh Long Nhất trên chiếc giường lớn, cùng Nạp Lan Như Nguyệt mỗi người
nằm dựa vào một bên ngực của hắn, bên tai truyền đến trừng nhịp trống ngực đều
đều của hắn làm Vô Song cũng mười phần an tâm.

Chính là xảy ra một điều ngoài suy đoán của Vô Song, bàn tay không biết quy
tắc của Long Nhất lại hoàn toàn không nhân cơ hội này để loạn động, bàn tay to
của hắn chỉ an phận vuốt ve lên xuống trên lưng nàng làm nàng cảm giác thấy có
một loại cảm giác được quan tâm che chở, nàng cũng rất thích hưởng thụ cái cảm
giác này.

Nạp Lan Như Nguyệt thì tương đối dễ ngủ, nằm trong ***g ngực Long Nhất một lát
đã đi sâu vào giấc mộng đẹp, mà Vô Song nghe được hơi thở nhẹ nhàng đều đều
của Nạp Lan Như Nguyệt khiến nàng cũng có chút cảm giác buồn ngủ.

Lúc này bàn tay to của Long Nhất vẫn vỗ về phía sau lưng Vô Song như cũ, không
có nữa điểm ý tứ muốn “đi lạc quỹ đạo” làm Vô Song này ra một tia kích tình vi
diệu. Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé của Vô Song nắm lấy bàn tay Long Nhất, kéo bàn
tay hắn vòng qua thân mình rồi đặt nó lên bộ ngực sữa cao vút của nàng.

-“Vô Song, nàng….” Long Nhất có chút ngạc nhiên liền nhẹ nhàng hỏi.

-“Đây là thưởng cho chàng, chỉ vậy thôi không nên lộn xộn, không được phép tiến thêm nữa, ta ngủ” Vô Song nở nụ cười rồi vùi mặt vào trong ***g ngực ấm áp của Long Nhất, đôi mi cũng từ từ khép lại tiền vào mộng chu công.

Một cảm giác đầy đặn mềm mại từ trong bàn tay truyền đến làm Long Nhất cảm
thấy bất dắc dĩ, không khỏi nhẹ nhàng nhéo nhéo một chút rồi cười khổ:

-“Thật không biết nàng đang thưởng hay là đang phạt ta đây, xem ra để nàng ngủ chung thật sự là một quyết định sai lầm”

Trong lúc mơ ngủ Vô Song vô ý thức hừ nhẹ một tiếng, tựa như phản bác lại lời
nói của Long Nhất.

Long Nhất bình tâm tĩnh khí lại, một tay nắm lấy ngọc nhũ của Vô Song, tay còn
lại từ từ luồn vào trong ***g ngực Nạp Lan Như Nguyệt bắt được một ngọc thỏ,
đồng thời cùng xoa bóp nhè nhẹ, liền phát hiện hai người lớn nhỏ cũng không
sai biệt lắm, cảm xúc đều mềm mại đầy đặn lại đàn hồi, không phân biệt bên nào
hơn bên nào.

(ND: Ta ngưng, máu mũi lại phun nên lại phải đi cầm máu đây. 30 Tết mà còn
chảy máu nhiều như vậy, xem ra quyết định để lão viên dịch tiếp 395-399 là
hoàn toàn đúng đắn).

———————-

Long Nhất tại trong lòng YY một phen, nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ,
chỉ là đôi mắt vừa nhắm lại chưa được hai phút, đôi mắt hắn đột nhiên mở bừng
ra rồi lẩm bẩm nói:

-“Xem ra tối nay ta không thể yên ổn mà ngủ được rồi”

Hắn ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng cũng không có ý định đứng dậy

Tại trát doanh thì Long Nhất vì đề phòng vạn nhất, xung quan hdoanh địa lúc
nào cũng đã hạ 3 cái lưới tinh thần cảm ứng, chỉ cần có cái gì xông vào, cái
lưới tinh thần cảm ứng này sẽ lập tức cho ý thức hải của hắn biết hình thể của
kẻ xâm nhập.

Vừa mới xông vào rõ ràng là một người, mặc dù công lực hắn không cao, nhưng
khi Long Nhất dùng toàn bộ tinh thần để cảm ứng thì cái gì cũng không phát
hiện ra được, chẳng lẽ người này so về cảnh giới lại có thể cao cường hơn hắn
sao?

Lúc này kẻ xâm lấn cũng đã vượt qua tấm lưới tinh thần cảm ứng cuối cùng, lúc
này Long Nhất cũng đã dánh hết tinh thần lực bao quanh vị trí của người đó.

Trong đầu Long Nhất đột nhiên lóe lên một đạo linh quang, khóe miệng lộ ra nụ
cười, hắn đã biết kẻ đến là ai. Long Nhất thò vào không gian giới chỉ bới loạn
lên một hồi rồi móc ra một cái vòng cổ màu lam đang lấp lóe, đây đúng là thứ
lần trước lấy được trên người Mễ Á hoàng hậu sau lại quên trả lại cho nàng,
kết quả là bị nàng lợi dụng cái này để dễ dàng biết được chính xác vị trí của
mình.

Long Nhất dám khẳng định kẻ đến là Hồ nữ Bối Toa, cái này do Long Nhất dựa vào
hình thể kẻ mới đến mà đoán ra, Mễ á Hoàng hậu so với Bối Toa thì cao hơn và
đầy đặn hơn nhiều.

-“Nhưng vì sao tiểu hồ ly này lại có thể tìm đến đây? Chẵng lẽ đại hồ ly kia “không nhịn được” mới để nàng tới kiếm ta?” Long Nhất trong long thầm nghĩ, trong đầu liền xuất hiện thân hình phong tao nhập cốt cùng mỵ ý nồng nàn của nàng ta, khiến yết hầu hắn không nhịn được phải nuốt ực một cái.

Bối Toa đang dùng Ẩn thân thuật của Hồ tộc lén lút tiến tới gần trướng bồn của
Long Nhất, nghĩ đến việc sắp sửa nhìn thấy nam tử này trong lòng nàng nhất
thời ngũ vị* lẫn lộn. Đối với hắn, Bối Toa không chán ghét, thậm chí còn có
chút động tâm, nhưng vì chuyện cả Hồ tộc phải hiến thân cho hắn đã khiến nàng
thay đổi, cái loại tình cảnh này nàng không thể coi như tình yêu được, mà biến
thành một loại lợi ích trao đổi trần trụi.

(*: Con người có thể nhận biết được 5 loại vị giác bao gồm: Đắng – Chua – Cay
– Mặn – Ngọt tương ứng với những gai vị giác trên đầu lưỡi mình. Ở đây có nghĩ
là trong lòng Bối Toa vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy đắng, mặn, chua
chát…… >>>> Ý nghĩa ẩn dụ thôi 🙂

Chỉ là tại giờ khắc này, Bối Toa không thể không thừa nhận, nàng rất mong chờ
được nhìn thấy hắn.

-“Tiểu hồ ly, làm gì mà ngây ngốc ở đó, ta bỏ hết kết giới rồi, nàng còn không biết tiến đến nữa à” âm thanh có chút hài hước của Long Nhất đột ngột vang lên bên tai Bối Toa tựa như là hắn đang đứng bên cạnh mà nói với nàng, điều này khiến nàng giật mình kinh ngạc nhảy dựng lên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.