Gió rét hơn mười ngày rồi cũng qua đi, mặt trời ban sớm bắt đầu lộ ra, mặc dù
ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi nhưng cũng không xóa tan được cái không
khí lạnh lẽo vốn đã kéo dài bao ngày qua. Nhưng đối với nhiều người mà nói đây
cũng là một việc đáng mừng, hơn mười ngày gió tuyết cuồng bạo thổi tung tất cả
cuối cùng cũng đã chịu ngừng.
Ngay buổi trưa đó Long Nhất đã chia tay với Bắc Đường Vũ, mang theo Nạp Lan
Như Nguyệt, Vô Song còn có Man Ngưu ba người rời khỏi Vô Song soanh, thẳng
tiến đến trước lối vào của Hoang mãng thảo nguyên.
Long Nhất cũng đã nghĩ qua, hay là trước tiên cứ đến Dĩ thất chi thành rồi
trên đường trở về ghé qua thăm hỏi Dực nhân tộc một chút, dù sao chính mình
cũng đã “mượn tạm” Phong thần bài của họ.
Đường đi bị ngăn cách, phần lớn người đi đường đều bị kẹt lại, đương nhiên
ngoại trừ ra những ma pháp sư tôn quý đã đạt tới cảnh giới Đại ma pháp sư, bây
giờ toàn bộ thông tấn của quân đội đều phải qua “đại ma pháp sư môn” của các
quân đoàn ma pháp sư, chỉ là thân thể các ma pháp sư vốn dĩ yếu đuối vô cùng,
thể chất hư nhược, sức phòng ngự lại yếu một cách thảm hại coi như một quy
luật bù trừ đối với những đòn công kích lợi hại từ chức nghiệp ma pháp sư này
vậy.
Cả bốn người cứ thẳng một đường phi hành tới trước, tốc độ tất nhiên khỏi phải
nói, chỉ mất mấy ngày đã tới lối vào Hoang mãn thảo nguyên của Ngạo Nguyệt đế
quốc.
Lối vào này của Ngạo Nguyệt đế quốc vốn dĩ không thể so sánh độ náo nhiệt với
lối vào từ Cuồng Long đế quốc, nơi hội tụ đủ loại nhân vật tam giáo cửu lưu từ
khắp đại lục kéo tới. Nơi này lạnh lùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió Bắc gào
thét kèm theo tiếng mưa tuyết rơi lất phất, một bóng người nhìn đỏ con mắt
cũng không hề thấy. Thật ra nơi này vốn cũng có một ít đoàn mạo hiểm dùng lối
vào này để tiến vào Hoang mãn thảo nguyên, nhưng lúc này Ngạo Nguyệt đế quốc
tính thế đại loạn, hơn nữa laại có bão tuếyt khiến chẳng ai muốn sử dụng cái
lối vào này.
-“Trời chuyển tối rồi, chúng ta dựng lều ngủ một đêm rồi hãy vào” Long Nhất ngước nhìn sắc trời chạng vạng rồi nói.
Ba người còn lại tất nhiên cũng không có ý kiến, chỉ thấy Man Ngưu đi một
đường côn dọn tuyết, trong nháy mắt tạo ra một khoảng đất trống để dựng lều.
Mấy ngày nay mặc dù tuyết rơi ít lại, nhung do lúc trước đã tích tụ lại một
tầng tuyết đọng khoảng hơn một thước, muốn tuyết tan hoàn toàn chắc phải đợi
đến mùa xuân năm sau.
Mọi người tùy tiện ăn một chút đồ ăn rồi bắt đầu trở về lều trại của mình. Mấy
ngày nay Nạp Lan Như Nguyệt đều giữ Long Nhất lại trong lều của mình, quả thật
không còn biện pháp nào khác, Vô Song chỉ có thể “sờ” chứ không thể “ăn” được,
chỉ là mỗi buổi tối không thể không “an ủi” Như Nguyệt thì trong lòng không
khỏi nảy sinh một cảm giác tịch mịch.
-“Song nhi, không bằng nàng cũng lưu lại đây đi” Long Nhất thấy Vô Song vừa đứng dậy định đi liền nói.
Vô Song lườm Long Nhất một cái, bàn tay phất ra làm một động tác đầy ẩn dụ, vẻ
mặt lạnh lùng đi thẳng vào lều của mình. Thực ra trong ngực nàng tiếng tim đập
nhanh như thế nào cũng không đếm được, thậm chí thân dưới cũng theo phản xạ đã
cảm thấy ầm ướt rồi. Cũng là bởi vì mỗi đêm đều bị cái cảm giác hoan ái động
lòng người tác động tới, cứ mỗi lúc biết được Long Nhất sắp sửa cùng các nàng
Như Nguyệt tiến hành hoan ái nàng đều nổi lên một phản ứng kỳ diệu khó nói lên
lời, ít nhất nàng có thể từ chính những phản ứng thân thể của mình biết được,
có thể nói đối với Long Nhất tiến hành hoan hảo nàng đều hoàn toàn nguyện ý,
chỉ là trong lúc đó từ đáy lòng luôn có một sợi dây vô hình chắn ngang nàng
với Long Nhất, để nàng cuối cùng phải dùng lí trí từng bước từng bước một đè
nén cảm xúc của mình.
-“Rốt cuộc vì nguyên nhân gì?” Vô Song sau khi bước vào trong lều liền lầm bầm tự hỏi, nàng bắt đầu nhớ lại từng khoãnh khắc giữa nàng với Long Nhất, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở Đằng Long Thành đến khi nảy sinh một thứ cảm tình không thể nói bằng lời, từng chút từng chút một đều không thể nào quên được.
Đùng vậy, Vô Song rõ ràng nhớ kỹ từng sự việc khi nàng và Long Nhất ở chung,
dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ nhặt, nhưng là… nhưng là nàng đối với Long
Nhất, nhất là đối với một đoạn trí nhớ đã mất đi của mình chưa tìm lại được,
vẫn không thể nào hoàn toàn xóa bỏ một khoảng cách vô hình đó để cảm xúc thăng
hoa được.
Vô Song nhẹ nhàng thở dài, nàng rốt cuộc cũng biết giữa nàng và Long Nhất còn
thiếu một cái gì đó, đó chính là đoạn trí nhớ đã mất đi này. Vô Song vốn là
một người lấy việc hoàn mỹ làm lẽ sống, nàng nếu như muốn cùng chung sống với
Long Nhất thì phải lấy lại được toàn bộ đoạn trí nhớ cũng như cảm tình đó, bởi
vì nó đối với nàng quan trọng vô cùng.
Vừa mới đi vào lều của mình, Vô Song đã cảm giác được một cảm giác từ giữa hai
chân nàng truyền đến, một khoái cảm như thủy triều dâng lên làm nàng không kịp
ứng phó chỉ muốn chìm đắm hoàn toàn trong nó, nàng vội phóng người lên chiếc
giường lớn của mình rồi đem ý thức của mình vào trong nơi sâu thẳm nhất. nàng
biết một khi nàng tỉnh lại, tiết khố sẽ không còn là một mảnh khô ráo như bình
thường.
Long Nhất lúc này chính là lúc xuân phong đắc ý nhất, đang mãnh liệt tấn công
vào nơi thần bí giữa hai chiếc đùi ngọc thon dài, tại mảng thảo nguyên tươi
tốt đó tận tình chăm sóc, ánh mắt mê mẩn nhìn khuôn mặt trắng hồng của Nạp Lan
Như Nguyệt, nghe thấy được từ cổ họng nàng phát ra những tiếng rên rỉ động
lòng người, thị giác cùng thính giác được một phen hưởng thụ, đối với hắn mà
nói, được nghe tiếng rên rỉ động lòng người từ những nữ nhân của chính mình là
điều hắn cảm thấy sung sướng nhất.
Gió xuân thổi qua, hoa nở hoa rơi, hai người sau cơn bão lửa mãnh liệt đang ôm
nhau cùng hưỏng thụ cảm giác ngọt ngào sau khi đạt đến cao tiều. Khi đã lấy
lại tinh thần, Nạp Lan Như Nguyệt nghe hắn nói những lời tình tự một hồi rồi
nhẹ nhàng nhắm mắt nằm trong ***g ngực ấm áp của hắn tiến vào giấc mộng đẹp,
khóe miệng còn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Long Nhất lúc này tinh lực sung mãn, một chút buồn ngủ cũng không có. Hắn bắt
đầu nghĩ đến thế cục Thương Lan Đại lục cùng với tình trạng hôm nay của Đằng
Long Thành, tiếp theo lại nghĩ đến vấn đề ma pháp cùng đấu khí.
-“Rốt cuộc đích đến của ma pháp cùng đấu khí là cái gì? Pháp thần? Kiếm thần? Chỉ gần như thế này thôi sao?”
Long Nhất thì thầm nói, ngày nay cảnh giới cao nhất của đấu khí và ma pháp
trong toàn cõi Thương Lan Đại lục là Pháp thần và Kiếm thần, chẳng lẽ lại đại
biểu cho điểm cực trí của ma pháp cùng đấu khí, nhưng Long Nhất đã kinh nghiệm
qua biết bao sự tình rồi, hiển nhiên không thể không kể tới những việc xảy ra
như ở Lôi thần điện gặp Lôi thần tứ đại hộ vệ, mà mỗi người so với Kiếm thần
còn mạnh mẽ hơn, vì cái gì bọn chúng có thể đạt đến loại trình độ này, vì
chúng là thị vệ của Thần? Thần rốt cuộc từ đâu tới nơi này?
Từng người rồi từng vấn đề cứ liên tiếp hiện ra trong đầu Long Nhất khiến hắn
càng ngày càng mê hoặc.
Những vấn đề này tạm thời không nghĩ ra, Long Nhất cũng gác lại, ánh mắt
chuyển hướng sang Nạp Lan Như Nguyệt đang ngủ say trong ***g ngực hắn.
-“Xem cái miệng nhỏ nhắn cùng cái mũi của Như Nguyệt này, trên đời còn có người nào xinh đẹp như nàng đây?” Long Nhấtvươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngọc của Nạp Lan Như Nguyệt rồi khẽ cười nói. Nghĩ lại đúng là ông trời cũng có chút không công bình, số mỹ nhân như vậy trong thiên hạ quá ít đi, còn số “khủng long” thì nhiều đến mức tàn nhẫn. (ND: Nghĩ lại tác giả cũng có chút không công bình, mỹ nhân như vậy để hắn hưỏng gần hết, từ đầu truyện đến giờ gần 20 nàng rồi, thêm nữa chắc loạn luôn quá )
Nghĩ ngợi một hồi Long Nhất rốt cuộc cũng nghĩ thông, nhưng thật ra để hắn
hoàn toàn thông suốt là một vấn đề khác, vì cái gì mà Thần lại lợi hại như
thế? Chính là vì sự không công bằng của ông Tạo, nếu trời sinh không thay đổi,
thì chỉ có thể thông qua sự cố gắng mỗi ngày, bất quá cũng nghĩ đến chính
mình, bây giờ không phải là được chính Lôi thần truyền thừa hay sao? Mặc dù
thực lực chính thức của mình so với Lôi thần cách biệt quá xa, nhưng hắn tin
tưởng rằng một ngày nào đó hắn nhất định sẽ vượt qua khoảng cách này.
Trong lúc ngủ mơ có lẽ Nạp Lan Như Nguyệt cũng cảm nhận được sự vuốt ve của
hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khẽ động đậy tựa như hưởng ứng những động tác từ
bàn tay Long Nhất khiến Long Nhất cảm thấy trong lòng bắt đầu bốc lửa, tựa như
cảm thấy tiểu huynh đệ của mình lại muốn ngọ ngoậy nữa rồi.
Long Nhất không đành lòng đánh thức Nạp Lan Như Nguyệt, hắn chỉ đành rón rén
đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra khỏi trướng bồng.
Bầu trời tối sẫm lại bắt đầu xuất hiện những bông tuyết bay bay, một thân ảnh
vạm vỡ cao lớn đứng giữa gió tuyết, thân hình không nhúc nhích tựa như một bức
tượng được đặt ở đây từ lâu vậy.
-“Man Ngưu, nhớ nhà sao?” Long Nhất vừa đi đến bên cnạh Man Ngưu vừa nhẹ giọng hỏi, bởi vì gã đang nhìn về hướng Hoành đoạn sơn mạch, mà nơi này cũng không cách Hoành đoạn sơn mạch quá xa.
Man Ngưu có chút ngượng ngùng gãi gãi sừng trâu của hắn rồi cười nói:
-“Đúng vậy, Lão đại, lâu rồi không gặp nàng nên cũng có chút nhớ nhunng”
Long Nhất trầm ngâm một chút:
-“Man Ngưu, nơi này cách Man Ngưu tộc cũng không quá xa, ngươi cũng không cần theo chúng ta nữa, về thăm nhà một chuyến đi”
Man Ngưu ngẩn người rồi lập tức lắc đầu đáp”
-“Lão đại, ta nhất định phải đi theo ngươi tiến vào Hoang mãn thảo nguyên, ta khẳng định bọn ma thú phi thường nhớ ta.”
Long Nhất cưòi cười, tên đầu trâu này không ngở từ lúc nào cũng học được mấy
câu chọc cười này, nhớ lại lần trước đi Dĩ thất chi thành cứ một đường giết
tới, Man Ngưu khi đó trở nên khát máu điên cuồng, một thân sát khí đầy máu đủ
khiến người khác từ xa nhìn vào cũng ngã ngửa, mặc dù sau khi đến Hoang mãn
thảo nguyên sát khí của hắn cũng từ từ thu liễm lại nhưng sát khí như đã thấm
sâu vào xương tủy hắn rồi.
-“Vậy ngươi không nghĩ nên về thăm nàng một chút sao, ngươi và nàng mới cưới được một tháng liền rời đi, tính ra đến giờ cũng cả năm rồi” Long Nhất vỗ vỗ bả vai Man Ngưu nói.
-“Nhớ tất nhiên là nhớ, nhưng sau khi từ Hoang mãn thảo nguyên trở về rồi ghé thăm cũng không muộn” Man Ngưu kiên quyết nói rồi nhấc tay vác Lục Ngọc tài quyết lên vai mình.
Long Nhất thấy Man Ngưu kiên trì như vậy cũng không nói thêm gì, hai người cứ
lẳng lặng đứng giữa con mưa tuyết, đều tự nghĩ đến những vấn đề riêng mình.
Đột nhiên, thân thể to lớn của Man Ngưu run lên từng chập, những bông tuyết
trắng bám trên người rơi xuống, trên mặt trâu của hắn hiện lên vẻ thống khổ.
-“Man Ngưu , ngươi làm sao vậy?” Long Nhất trong lòng cả kinh vội đỡ lấy thân thể Man Ngưu , ngay lập tức trên người hắn truyền đến một trận phản lực rất mạnh khiến bàn tay Long Nhất tê dại hẳn đi.
Man Ngưu cũng không nói gì, khuôn mặt trâu vừa thống khổ vừa có chút méo mó,
một đôi mắt trâu to như chuông đồng chuyển dần sang màu hồng, lóe ra những
luồng khí tức cuồng bạo. Đột nhiên thân thể Man Ngưu trong nháy mắt vùng dậy
rồi nắm chặt hai nắm tay lại, da ngực, da tay, da chân cùng sau lưng hắn như
bỗng như xuất hiện một lớp giáp dày cứng màu xanh rắn chắc vô cùng.
Ánh mắt Long Nhất chuyển qua Lục Ngọc tài quyết trong tay Man Ngưu , phát hiện
nó đang nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh âm u quỷ dị, Man Ngưu xảy ra tình
trạng nàychắc chắn 10 phần hết 8, 9 là do Lục Ngọc tài quyết gây ra, quả nhiên
là vũ khí của Cuồng thần trong truyền thuyết không khỏi có chút tà môn!
Hát, hát, hát, Trong miệng Man Ngưu phát ra những trận gầm nhẹ, nỗi thống khổ
trên người hắn tưởng như đã tới mưc cực hạn, chỉ thấy hắn nắm chặt Lục Ngọc
tài quyết cuồng bạo gầm lên một tiếng vang vọng đến trận trời, mà Lục Ngọc tài
quyết trong tay hắn càng lúc càng phát ra những luồng ánh sáng màu xanh như
ngọc, Lục Ngọc tài quyết tựa hồ biến lớn hơn tới trăm lần, một mảnh ánh sáng
nện mạnh xuống, chỉ nghe một tiếng nổ, một trận trời long đất lở tựa như cơn
động đất lan tỏa xung quanh.
Tuyết đọng trên đất văng tung toé, một cái rãnh sâu mấy thước từ hướng chân
Man Ngưu kéo dài tới trước khoảng trăm thước mới kết thúc, một côn này quả
nhiên có uy lực khiến trời đất đảo điên quỷ thần kinh sợ, mà khí tức vừa rồi
từ Man Ngưu lan tỏa ra cũng khiến Long Nhất nghẹn cả yết hầu, tần số trống
ngực đập cỡ nào thì khỏi phải đếm.
Man Ngưu vẫn nắm chặt Lục Ngọc tài quyết, tư thế vẫn giữ nguyên, trong cái gió
lạnh giữa trời mưa tuyết này, mồ hôi trên trán hắn vẫn không ngừng rơi xuống.