Phong Lưu Pháp Sư – Chương 391: Dạ thoại – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 391: Dạ thoại

Thương Lan lịch năm chánh nguyệt 8789, đêm ngày 18 tháng một, Thú nhân tộc tập
kết năm vạn thú nhân binh sĩ đánh lén vào biên giới phía Tây của Nạp Lan đế
quốc, đánh giết khiến cho mười vạn quân biên phòng của Nạp Lan đế quốc ôm đầu
trốn chui trốn nhủi như chuột. Trong hơn mười ngày ngắn ngủi đã đánh phá hơn
mười thành trấn phía Tây Nạp Lan đế quốc, cướp đoạt vô vàn lương thảo cùng tài
bảo, dân chúng chết vô số. Tại các đại thành thị khác của Nạp Lan đế quốc, khi
binh sĩ còn đang tập kết để đuổi theo thì binh lính Thú nhân tộc đã mang theo
vô số lương thảo cùng tải bảo rút lui về Hoành đoạn sơn mạch.

Cùng lúc đó bên ngoài phòng ngự tuyến Á Đặc Tư An, kị binh đang ẩn nấp của
Ngạo Nguyệt đế quốc bắt đầu quấy nhiễu biên giới Cuồng Long đế quốc, thậm chí
còn ngụy trang tiến vào sâu trong Cuồng Long đế quốc tấn công những thị trấn
nhỏ có sự phòng ngự yếu ớt, tàn sát vô nhân đạo.

Mà quân đội của Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan đế quốc tại phòng ngự tuyến Á
Đặc Tư An cũng không dễ chịu chút nào. Thời tiết xấu ảnh hưởng đến thị giác,
mà quân đội Ngạo Nguyệt đế quốc thường xuyên phái binh quấy nhiễu vào ban đêm,
tình thế trở nên vô cùng bất lợi.

Hai đại đế quốc đưa đại quân canh giữ biên giới, quốc nội bên trong phòng ngự
bằng 0, nếu Thú nhân tộc lúc này đưa đại quân tiến công thì đó sẽ là một vấn
đề vô cùng rắc rối và phiền toái. Điều này khiến cho hai đại đế quốc rơi vào
tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lui binh quay lại thì những thắng lợi trước
kia, những lãnh thổ chiếm được sẽ không còn ý nghĩa, không lui binh thì sợ
rằng quốc nội sẽ mất mát, khủng hoảng, huống hồ tại đây khí hậu rất khắc
nghiệt, nhuệ khí binh sĩ đang xuống thấp, mạnh mẽ cường hành tiến công Á Đặc
Tư An thì cái thu được không bằng cái mất đi.

Lúc này Long Nhất đang ngồi ở trung quân đại trướng của Vô Song doanh, vừa mới
xem xét xong tình hình quân báo, hắn nhíu mày đưa những tài liệu tình báo này
cho Bắc Đường Vũ bên cạnh rồi hỏi: “Vũ nhi, ngươi thấy như thế nào?”

Bắc Đường Vũ xem rất nhanh một lần, khuôn mặt tươi cười dần thay đổi, trầm
ngâm hồi lâu mới nói: “Phu quân, Thú nhân tộc cùng Ngạo Nguyệt đế quốc đồng
thời làm khó dễ, quốc nội bên trong không có sự phòng ngự, có phải nên điều
một quân đoàn quay lại bảo vệ, dù sao trong mùa đông này cũng không có khả
năng tấn công Á Đặc Tư An.

Long Nhất lắc đầu đứng lên, bước tới giữa đại trướng, đứng trước tấm bản đồ
quân sự thật lớn trước mặt, nhìn phòng ngự tuyến Á Đặc Tư An dài 800 dặm,
khuôn mặt lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

“Không ổn, nếu Cuồng Long đế quốc chúng ta điều một quân đoàn trở về, Nạp Lan
đế quốc cũng điều một quân đoàn, vậy phòng ngự tuyến dài 800 dặm này sẽ xuất
hiện hai lỗ hổng rất lớn, đến lúc đó Ngạo Nguyệt đế quốc công phá thì kế hoạch
này sẽ thất bại.” Long Nhất nhíu mày nói.

“Vậy làm sao bây giờ? Làm thế nào để kéo dài?” Bắc Đường Vũ hỏi.

“Đợi lát nữa có tin tức từ Hoành đoạn sơn mạch truyền đến.” Long Nhất cười có
vẻ cao thâm mạt trắc, sự việc tiếp theo nên đi thế nào hoàn toàn dựa vào tên
gia hỏa Ngân Kiếm.

Tại Cửu Li tiểu trấn của Ngạo Nguyệt đế quốc, một thân hình thon nhỏ mặc tế tự
bào, đầu đội mũ bồng yểu điệu hạ xuống trên đường.

Lúc này đêm đã khuya, ngoại trừ ánh sáng mờ ảo từ ma pháp đăng trong gió và
tuyết, ở ngoài đường lúc này không có một bóng người.

Nhìn trấn nhỏ quen thuộc này Ti Bích khẽ thở dài, chậm rãi bước một mình trên
đường, yên lặng nhớ lại nhiều hồi ức trong lòng.

Bởi vì từ nhỏ trên mặt đã có một khối thai kí màu đỏ, bản thân là cô nhi, từ
nhỏ đến lớn nàng đã chịu không biết bao nhiêu tủi nhục, nếu không phải được sự
trợ giúp từ một người họ hàng là Đường Tả, sợ rằng nàng sớm đã chết. Hoảng
hốt, Ti Bích lại nhớ đến Lệ Thanh, hắn bây giờ không phải vẫn làm mình bực
mình? Không phải Ti Bích đối với Lệ Thanh không có chút tình cảm nào, chỉ là
tình cảm này là tình cảm huynh muội. Bởi vậy từ nhỏ đến lớn nàng đã thể hiện
tình cảm với Lệ Thanh bằng cách ám chỉ hoặc rõ ràng là tránh được thì nên
tránh, nhưng hắn vẫn cố chấp theo đuổi.

Ti Bích khát vọng tình yêu đích thực, nàng theo đuổi loại cảm giác này, nhưng
Lệ Thanh lại không mang đến cho nàng được. Cho đến vài năm trước, trong một
lần ngẫu nhiên nàng gặp gã phu quân vô lại mang theo chính khí cùng mâu thuẫn
bất đồng kia, khiến cho tận sâu trong trái tim nàng có sự ràng buộc. Đột nhiên
nàng bị rơi vào bể ái tình, vì thế quá đau khổ, bàng hoàng, thậm chí là tuyệt
vọng.

Nhưng cho tới bây giờ thì sự tình này tựa hồ đã được giải quyết, thai kí trên
mặt nàng đang mờ dần từng ngày như có phép lạ, hiểu được việc hấp thu nguyên
tố quang hệ ma pháp có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung, hết thảy mọi
chuyện đều tốt đẹp, rất hạnh phúc, ngoại trừ thân thể thuần âm của mình là vẫn
chưa thay đổi.

Nhớ tới Long Nhất, trên mặt Ti Bích không khỏi hiện lên nụ cười ngọt ngào động
lòng người.

Trong chớp mắt Ti Bích đã đi tới cuối tiểu trấn, nàng ngừng lại, nhìn mọi nơi,
rồi xoay người hướng tới một dịch đường, gõ vào cửa theo một tiết tấu đặc
biệt.

Khi tiếng gõ cửa dừng lại, ma pháp đăng chiếu sáng trong sân viện, tiếng chân
người vang lên dồn dập, đại môn truyền hé mở ra.

“Đường Tả, ta đã trở lại.” thanh âm Ti Bích vui vẻ vang lên, hai mắt xúc động
nhìn Đường Tả, người có ơn tái tạo đối với nàng.

“Ti Bích, nha đầu ngươi … … nhanh vào đây, bên ngoài đang rất lạnh.” Đường Tả
Tố Tố đang khoác một chiếc áo ấm, hiển nhiên mới từ giường xuống.

Hai người thân thiết nắm tay nhau đi vào trong phòng, lúc này Ti Bích thấy
Đường tỷ phu cũng đã đứng dậy, thấy Ti Bích đến cũng vô cùng cao hứng.

“Phu quân, đêm nay người hãy đi ngủ một mình đi, ta cùng Ti Bích ngủ với nhau,
hai tỷ muội có nhiều chuyện để nói.” Tố Tố nhìn phu quân nàng nói.

“Hảo, tỷ muội các nàng đêm nay tha hồ mà tâm sự, ta đi ngủ trước đây.” Đường
tỷ phu cười cười, trở về phòng.

Tố Tố kéo Ti Bích vào phòng ngủ khác, vừa vào phòng đã quan tâm hỏi: “Ti Bích,
hai năm qua ngươi như thế nào?”

“Đường Tả, ta thật sự rất thoải mái.” Ti Bích nhẹ nhàng nói, rồi cởi áo choàng
vứt sang một bên.

“Vậy là tốt rồi, ngươi… …a, Ti Bích, mặt của ngươi … … như thế nào … … Tố Tố
nhìn thấy khuôn mặt Ti Bích, không dám tin, ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Lúc
này khuôn mặt của Ti Bích trắng như ngọc, mi thanh mục tú, đúng là một tuyệt
thế mỹ nhân, thai kí màu đỏ lục ngày trước trên khuôn mặt nàng đã hoàn toàn
không thấy, da mặt mềm mại như da thịt bình thường.

Tố Tố vẫn không tin, đưa tay sờ lên mặt Ti Bích, da mặt mềm mại tuyệt vời,
khiến không muốn rời tay.

“Được rồi Đường Tả, cách biệt đã lâu nay gặp lại, sao ngươi lại thay đổi, lại
cấu véo ta như vậy?” Ti Bích cười cười, trêu đùa trước mặt Đường Tả.

“Hừ, thay đổi không như trước kia.” Tố Tố lùi về phía sau, nhưng tay vẫn sờ sờ
vào chỗ có dấu vết thai kí.

Tố Tố kéo Ti Bích lên giường, hai người mặc tiểu y, co lại trong chăn ấm. Điều
này làm cho Ti Bích nhớ lại khi còn bé, mỗi tối khi cùng Đường Tả ngủ thường
nghe Đường Tả nói về ước mơ trong cuộc sống, mong muốn có một bạch mã vương tử
của mình. Khi đó Ti Bích không có thói quen biểu đạt tình cảm của bản thân,
nàng chỉ có thể chăm chú lắng nghe. Đường Tả hỏi nàng có mơ ước gì thì nàng
chỉ bảo là hy vọng trở thành ma pháp sư được mọi người tôn kính, nhưng kỳ thật
nàng cũng mong muốn có được một bạch mã hoàng tử của mình.

“Ti Bích, nói cho ta biết rốt cuộc tại sao khuôn mặt ngươi lại được như thế
này?” Tố Tố chỉ vào trán Ti Bích hỏi.

“Ta cũng không biết, sau khi ta ngủ một giấc và tỉnh dậy thì thai kí liền
không còn nữa, cũng không biết có phải là do Quang minh thần ban phúc không
nữa.” Ti Bích cười nói.

“Nói xạo, ở đâu có chuyện như vậy.” Tố Tố đương nhiên cũng không chịu tin vào
điều đó.

“Đó là sự thật mà Đường Tả, ta không có lừa ngươi.” Ti Bích nói.

Tố Tố từ ngữ khí của Ti Bích nghe ra được nàng nói thật, không khỏi cười thích
thú nói: “được rồi, ta tin ngươi, xem ra Ti Bích của chúng ta quả thật là được
Quang minh thần chúc phúc, cũng không biết có phải là Quang minh thần đã thích
Ti Bích của chúng ta không nữa.”

“Đường Tả, ngươi nói bậy gì vậy, không cho phép ngươi đem Quang minh thần ra
đùa giỡn.” Ti Bích vội la lên, hai tay tạo thành hình chữ thập hướng Quang
minh thần cầu xin tha thứ.

“Ha ha, là thị Tả không đúng, ta đã quên mất là trong lòng ngươi sớm đã có
bóng hình, nhìn ngươi khuôn mặt mày phơi phới như thế này thì tám chín phần là
đã có tiểu tử nào đó rồi.” Tố Tố cười nói.

Khuôn mặt Ti Bích đỏ lên, không khỏi ừ nhẹ một tiếng.

“Ngươi cùng hắn thật sự là yêu thương nhau, nhưng bên cạnh hắn có nhiều nữ
nhân, chẳng lẽ hắn có thể vì ngươi mà từ bỏ những nữ nhân đó. Ta mặc dù chỉ
mới thấy qua hắn một lần, nhưng biết hắn tuyệt đối không phải loại người như
thế.” Tố Tố nói.

Ti Bích gật đầu đáp: “Đúng vậy, hắn không phải loại người này.”

“Vậy ngươi … …ngươi đã quên quy định của Mạc Tây tộc chúng ta?” Tố Tố nhéo bên
hông Ti Bích hỏi.

“Ta không có quên, nhưng ta không thể quản được, ta không thể khống chế bản
thân mình, ta không thể không có hắn.” Ti Bích có chút kích động nói.

Tố Tố than nhẹ một tiếng, nàng biết được tính cách của đường muội, một khi đã
động chân tình, sợ rằng cho dù phía trước có là địa ngục thì cũng không có hối
hận mà đi xuống.

“Lệ Thanh trở về thỉnh cầu thông qua mười tám khảo nghiệm để kế nhiệm chức tộc
trưởng, nếu hắn tiếp nhận chức tộc trưởng, có lẽ có thể có biện pháp thay đổi
quy định trong tộc, chỉ là giữa ngươi và hắn … …” Tố Tố muốn nói lại thôi. Lệ
Thanh đối với Ti Bích có tình ý, trong mắt nàng mà nói thì Ti Bích và Lệ Thanh
là một đôi trời sinh, chỉ là cảm tình không thể nói trước được.

Ti Bích trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Mặc kệ tộc quy có thay đổi hay không
cũng không thể tách ta ra khỏi phu quân.”

“Phu quân?” Tố Tố kinh ngạc nói.

“Kỳ thật ta cùng hắn đã bái qua thiên địa, danh chính ngôn thuận trở thành phu
thê.” Ti Bích giọng nói mang theo sự hạnh phúc, mỉm cười.

“Cái gì? nha đầu ngươi thật sự là … … ta chẳng biết nói với ngươi như thế nào.
Thôi, bây giờ có nói cái gì cũng đã muộn, người khác cũng không sai, lại còn
là ân nhân cứu mạng ta, chỉ là quá hoa tâm thôi.” Tố Tố than vãn.

“Hắn trong lòng có ta là đủ.” Ti Bích tựa đầu vào vai Tố Tố nhẹ giọng nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.