Nghe Long Nhất hồi đáp như vậy Ngân Kiếm hai mắt chuyển động nhưng cũng không
hỏi tiếp. Hắn dù chỉ là một tên chơi bời nhưng cũng không phải đồ ngu, đối
phương khí độ thiên sinh cao quý, thân phân thực sự có thể còn cao hơn hắn,
nếu hỏi tiếp chẳng phải quá ngu sao? Vội cáo lỗi với Long Nhất, quay người
tiếp tục làm phiền Ngu Phượng. Nương tử coi khinh hắn này, coi sắc mặt không
tốt.
“Phượng nhi tiểu thư, chúng ta cùng đi ăn chứ?” Ngân Kiếm vô sỉ cười nói với
Ngu Phượng.
“Biến đi” Ngu Phượng lạnh nhạt thốt, mắt biểu tình phức tạp nhìn Long Nhất rồi
cùng nhị tì rời khỏi. Ngân Kiếm liền mặt dầy theo gót.
Long Nhất lắc đầu, tình cảnh thật quen thuộc. Tây Môn Vũ năm xưa cũng triền
miên theo đuổi Long Linh, tiểu tử sắc đảm trùm trời kia thì mê muội theo Ngu
Phượng, Ngu Phượng cùng Long Linh đều là ma pháp sư không nhược. Vừa nghĩ đến
Long Linh, Long Nhất liền cảm thấy buồn bã.
“Ê Long Nhất, ngươi đang nghĩ gì vậy, bụng ta đói lắm rồi” Lộ Thiên Á nhăn mũi
nói.
“Đi mau, tiểu miêu này” Long Nhất hồi tỉnh lại vỗ nhẹ đầu tiểu tinh linh rồi
đi trước.
Tiểu tinh linh biểu tình chuyển thành ấm áp cười vui, sự vui vẻ đó rất hiếm
khi xuất hiện trên khuôn mặt nàng.
Đúng là kì quái. Lộ Thiên Á lầm bầm. Đối với Long Nhất, Lộ Thiên Á luôn có cảm
giác thân thiết, cảm giác như gió tại tinh linh sâm lâm thấm vào trái tim,
nàng nguyện ý được ở cùng hắn.
Phượng Hoàng sơn trang tại thành nam Quang Minh Thành, Ngu Phượng ngây ngốc
ngồi trong phòng, trong đầu xuất hiện hình ảnh Long Nhất khinh linh phiêu dật.
Nhưng ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất trong mối quan hệ, nàng không thể
nguyện ý thừa nhận hắn chính là ân nhân, dù lúc mới gặp nàng đã biết trên
người Long Nhất toát ra khí thế người thường không thể có.
Ngu Phượng mở cửa sổ, lấy ra áo choàng lúc trước ân nhân để lại. Nếu để người
ngoài biết được tiểu thư phượng hoàng gia tộc trốn trong phòng lấy áo nam nhân
ra tưởng nhớ, khẳng định khiến người vứt kính đang đeo xuống đất, đương nhiên
ở thế giới này không có cái loại kính đó.
Ngu Phượng ôm ấp lúc lâu, cuối cùng nhận thấy thiết kế cùng chất liệu rất quen
thuộc. Gia đình nàng cũng kinh doanh nhiều loại sanh ý, với trang phục cũng có
kinh doanh qua, tiểu thư nàng với phương diện này cũng có mẫn cảm nhất định.
Ngu Phượng sợ hãi nhớ lại xú nam gặp hôm nay y phục cũng giống loại trang phục
này.
“Thực là hắn?” Ngu Phương khó chấp nhận.
Hiển nhiên ấn tượng ban đầu không dễ biến mất. “Không được, ta nhất định phải
hỏi rõ hắn”. Ngu Phượng tâm lý không thể yên tĩnh, nếu không làm rõ quả không
thể yên tâm ăn ngủ.
Lúc này,bên ngoài truyền ra tiếng gọi tì nữ “Tiểu thư, phu nhân gọi tiểu thư
ra thương nghị sự tình”.
Ngu Phượng đáp một tiếng, thầm nghĩ lần sau hỏi hắn cũng không muộn, hắn dù
sao cũng còn tại Quang Minh Thành, nàng tự nhiên thừa khả năng tìm hắn.
Lúc này Long Nhất cùng Lộ Thiên Á tới Quang Minh Thành tối hào Phượng Hoàng
hoa tửu lâu, nghe tên cũng biết là sản nghiệp phụng hoàng gia tộc. Tửu lâu nằm
kế bên con sông, phong cảnh ưu mĩ rộng rãi. Long Nhất cùng Lộ Thiên Á chọn vị
trí gần cửa sổ vừa thưởng thức phong cảnh vừa ăn uống, vừa ăn uống vừa cười
nói vô cùng tiêu sái khoái hoạt.
Long Nhất cả kinh nhìn sang, Lộ Thiên Á lúc này khuôn mặt long lanh, uống rượu
vô cùng hào sảng, phong thái cân quắc không nhường tu mi.
“Tiểu tinh linh, tửu lượng thật tốt” Long Nhất thán phục.
Lộ Thiên Ái khuôn mặt ửng hồng vì rượu, má phấn thực dụ hoặc lòng người. Nghe
Long Nhất khen liền cười lớn nói:
“Đương nhiên, ta ngâm trong lu rượu mà lớn, tại tinh linh sâm lâm chúng ta
thường uống rượu cất từ trăm hoa, trăm hoa ngươi biết không, mùi vị hơn xa
loại rượu này”.
Lộ Thiên Á dương dương nói, nhãn thần lúc này lại có điểm mông lung, hiển
nhiên bắt đầu phát huy tác dụng của rượu.
Long Nhất nghe đến rượu bách hoa hai mắt lóe lên. Theo hiểu biết của hắn, bách
hoa rượu chỉ có tinh linh hoàng tộc mới được hưởng dụng, sao Lộ Thiên Á có thể
tùy tiện uống? Trừ phi ….. cô ấy là người trong tinh linh hoàng tộc, cũng có
thể cô ấy là tinh linh công chúa.
Lộ Thiên Á say rượu liền thao thao bất tuyệt nói, từ thời thơ ấu cho đến khi
tới thản lang đại lục mở rộng kiến văn, vừa nói vừa uống đầy hai chén. Long
Nhất cũng không hề ngăn cản, chỉ rót đầy chén không cho Lộ Thiên Á.
Đến khi Lộ Thiên Á nhãn thần mê mông, thần tình có chút hoảng hốt, Long Nhất
lập tức nhân cơ hội này hỏi ngay
“Tiểu tinh linh, nói với ta nàng có phải tinh linh nữ vương không?”
Lộ Thiên Á mở hai mắt lờ mờ vị rượu nhìn Long Nhất ngờ nghệch cười rồi ngã ra
bất tỉnh nhân sự. Long Nhất vô phương tra hỏi đành cười nhẹ, nhưng dù Lộ Thiên
Á không nói, Long Nhất cũng có thể tự đoán Lộ Thiên Á là công chúa tinh linh
tộc. Có điều chẳng lẽ tinh linh nữ hoàng cho phép nữ nhi mạo hiểm ra ngoài,
hay là tiểu tinh linh này trốn nhà đi chơi?”
Long Nhất lập tức trả tiền, dìu Lộ Thiên Á rời khỏi khách điếm. Đại nhai đông
người Long Nhất không tiện thi triển phong thuật cùng khinh công, đành chịu bị
người ta nhìn vào. Một tiểu tinh linh hấp dẫn thế này trên đại lộ sao có thể
không bị chú ý, đặc biệt tiểu tinh linh lại bất tỉnh nhân sự khiến chúng nhân
phát sinh những ý tưởng mờ ám.
Long Nhất đương nhiên không biết chỗ ở Lộ Thiên Á, đành đi đến khách điếm, chỉ
là chưởng quỹ lại nói không còn phòng trống. Long Nhất tuy không ngại để tiểu
tinh linh ở trong phòng mình, nhưng không thân thích cũng không khỏi có chút
tị hiềm, lại nhớ đến thần bí nữ nhân tại phòng đối diện, liền quyết định mang
Lộ Thiên Á sang đấy.