“Ngươi biết ‘lục dã tiên tung’ từ đâu ra không?”. Lộ Thiên Á ngửi thấy hương
thơm thảo mộc từ người Long Nhất bay sang, tay cũng đang cầm một chén rượu lục
sắc làm từ lục dã tiên tung.
Long Nhất nhìn Lộ Thiên Á cười nhạt nói : “Để ta đoán thử nhé, chắc chắn là từ
tinh linh sâm lâm”.
Lộ Thiên Á kinh ngạc nhìn Long Nhất, lẩm bẩm nói : “Chả lẽ ngươi không phải
giống như bộ dạng khù khờ này sao?”.
Long Nhất mặt dày cười cười nói : “Rất tiếc, thông minh vốn là khuyết điểm lớn
nhất của ta”.
Lộ Thiên Á vừa cười vừa nhìn hắn hỏi : “Hi hi…ngươi nói chuyện buồn cười
thật, ngươi từ đâu đến thế?”.
“Ta đến từ một nơi rất xa, nàng hỏi vấn đề đó liệu có phải nàng …thích ta?”
Long Nhất nhìn Lộ Thiên Á cười “hắc hắc”, hai mắt không thèm che dấu chăm chú
nhìn lên người Lộ Thiên Á.
Lộ Thiên Á gương mặt ửng hồng, gắt nói : “Đồ mặt dày, đại sắc lang !”.
Long Nhất nhìn tiểu tinh linh nhút nhát, hai mắt lộ vẻ cười cợt.
Bỗng một thân ảnh lọt vào mắt hắn, chính là Ngu Phượng cô gái hôm trước hắn
cứu thoát khỏi thiên lang, giờ bộ dạng lại không giống hôm trước toàn thân mặc
hỏa hồng bì giáp sáng lóa mắt.
Ngu Phượng tựa như đang có tâm sự, trước mặt nàng là một chén rượu đầy, hai
bên tả hữu là hai thị tỳ mỹ lệ, nếu Long Nhất hôm trước nghe được đoạn hội
thoại thì sẽ nhận ra đó là hai thị tỳ đi theo mẫu thân Ngu Phượng.
“Uy, một tiểu thư phụng hoàng gia tộc, ngươi đừng để cô ấy chú ý, bằng không
chết không biết vì sao”. Tiểu tinh linh Lộ Thiên Á thấy Long Nhất đang nói
chuyện với nàng nhưng con mắt lại di chuyển trên người Ngu Phượng, tâm lý có
chút không thư thái.
“Ta chú ý nàng hơn, nàng còn hấp dẫn hơn cô ta!” Long Nhất quay đầu cười nói,
thầm nghĩ “Ngôn từ đường mật vừa hữu dụng lại chẳng tốn tiền, tội gì không nói
nhiều chút”.
“Thật vậy sao ! Ta thấy mình còn chưa bằng nửa cô ấy” Lộ Thiên Á khuôn mặt ửng
hồng, khóe miệng tươi cười thể hiện rất thích ngôn ngữ đường mật này của Long
Nhất.
Long Nhất chỉ cười không nói tiếp, tiểu tinh linh phong tư mặc dù hấp dẫn, kỳ
thực vẫn không bằng Ngu Phượng. Mặc dù hắn cũng biết tinh linh tộc tuổi thọ
lâu dài, như Lộ Thiên Á cũng đã một trăm năm mươi tám tuổi, nhưng tâm lý vẫn
chỉ như một thiếu nữ mười sáu.
“Long Nhất, bụng ta đói rồi, chúng ta đi ăn thôi” Lộ Thiên Á kéo tay áo Long
Nhất nói.
“Tốt, bụng ta cũng đang đói” Long Nhất gật đầu rồi cùng Lộ Thiên Á rời khỏi
mạo hiểm giả tửu lâu.
Vừa rời khỏi tửu lâu Long Nhất đã nghe từ sau có tiếng hô hoán : “ Dừng lại,
ngươi dừng lại !”.
Hai người quay người nhìn,chỉ thấy Ngu Phượng cùng hai thị tỳ chạy tới. Ngu
Phượng cách chỗ Long Nhất không xa, mắt chăm chú nhìn Long Nhất. Từ trong tửu
lâu Ngu Phượng nhìn thấy từ sau lưng Long Nhất trông rất giống với ân nhân đã
cứu cô liền vội vàng đuổi theo. Sau khi hắn quay người, Ngu Phượng lại thấy
nam nhân kia chính là kẻ bẩn thỉu xấu xa, không biết dùng thủ đoạn gì sờ ngực
nàng tại tiểu trấn không tên. Đôi mắt nàng lộ vẻ khinh bỉ, trong suy nghĩ của
nàng “Vị đại anh hùng kia và tên bẩn thỉu này sao có thể so sánh được chứ?”.
Liền hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Đúng lúc này, những thường nhân hai bên đường đột nhiên hoảng hốt hét lên. Chỉ
thấy một thanh niên trang phục hoa lệ cưỡi độc giác thú ngang ngược phi trên
đường, mồm hô to : “Tránh đường, mau tránh đường cho bổn thiếu gia”.
Mọi người vội tránh đường, các cửa hiệu bị đạp đổ. Trên đường chỉ còn một tiểu
hài tử sáu bẩy tuổi đang ngây ngốc nhìn độc giác thú phi tới, gương mặt lộ vẻ
hoảng sợ, đứng im bất động.
“Hỗn đản” Ngu Phượng vừa chửi vừa toàn lực phóng tới, chỉ tiếc là khoảng cách
tới tiểu hài quá xa, chỉ có thể tận mắt nhìn tiểu hài tử bị đạp chết dưới móng
ngựa.
Đột nhiên Ngu Phượng cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua, một thân ảnh hư
ảo xuất hiện bên cạnh tiểu hài, cùng lúc độc giác mã phóng tới, mọi người kêu
thất thanh, đồng thời đều đinh ninh nghĩ rằng hai người sẽ bị dẫm chết. Nhưng
chỉ nháy mắt liền thấy một cẩm y thanh niên ôm tiểu hài phiêu du giữa không
trung, tựa như thần tiên hạ phàm.
Ngu Phượng nhìn Long Nhất thân hình phiêu lãng hạ xuống, liền nhớ lại ân nhân
tốc độ nhanh như quỷ mị cùng thân pháp ưu mỹ cũng tựa như nam nhân này, chẳng
lẽ nam nhân bỉ ổi này là ân nhân? Nàng thực khó chấp nhận nổi.
Lúc này thanh niên hoa lệ cưỡi độc giác mã cách một đoạn liền dừng lại nhảy
xuống đi tới trước mặt Ngu Phượng nhưng hai mắt dán vào thân hình nàng, nói :
“Phượng tiểu thư, vừa rồi đã khiến nàng sợ hãi ta xin mời nàng một bữa ăn để
bồi thường”. Thanh niên nịnh nọt Ngu Phượng.
“Ngân Kiếm, ngươi là con trai thành chủ mà lại điên cuồng vậy, không biết
trong thành cấm cưỡi ngựa sao?” Ngu Phượng âm thanh giận dữ, hai mắt trừng
trừng nhìn hắn.
Ngân Kiếm ? Dâm tiện? Long Nhất hứng thú nghe tên gọi thanh niên đó không khỏi
buồn cười, hình như tên gọi này cũng đã từng nghe qua, hơn nữa hành vi tiểu tử
này càng thấy quen thuộc, nghĩ kỹ lại thấy hành vi tiểu tử này chẳng phải
giống Tây Môn thiếu gia nhục thể của hắn sao.
“Ta không thèm để ý đám tiện nhân không đáng làm người này” Ngân Kiếm ngạo mạn
hai mắt nhìn về Long Nhất, con mắt liền dừng lại tựa hồ đang nghĩ kỹ điều gì.
Ngân Kiếm lập tức đi tới chỗ Long Nhất ôm quyền hỏi : “Huynh đài này khuôn mặt
rất quen, không biết quý tính đại danh là gì?”. Ngân Kiếm là một phần tử giai
cấp thượng lưu của Cuồng Long Đế Quốc, đương nhiên hắn biết Long Nhất mặc cẩm
y người thường không thể mặc, khuôn mặt lại rất quen, nên liền tạm thu lại bộ
mặt cao ngạo.
Ngu Phượng nhìn thái độ Ngân Kiếm với Long Nhất mà kinh ngạc, sớm đã biết hắn
tại Quang Minh Thành này vô pháp vô thiên,với người khác căn bản không thèm để
mắt.
“Tại hạ Long Nhất, trước kia chưa từng đến Quang Minh Thành, cũng chưa từng
gặp các hạ”. Long Nhất cười nhẹ hồi lễ. Hắn cũng đại khái đoán ra chuyện gì,
tiểu tử kia là con Quang Minh Thành chủ, trước kia có thể cùng cha hắn tới
Long Thành, có lẽ cùng với Tây Môn Vũ có qua lại.
Long Nhất không thể ngu ngốc để lộ thân phận, mặc dù sau khi đào thoát khỏi
Long Thành mọi chuyện vẫn yên tĩnh, cũng không có công văn truy nã phát ra,
nhưng không thể không cẩn thận, hơn nữa hắn không thích thân phận đó, hắn
nguyên là Long Nhất mặc dù thân xác là của Tây Môn Vũ.