Phong Lưu Pháp Sư – Chương 28: Siêu cấp khô lâu – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 28: Siêu cấp khô lâu

Hai tay cầm quyển sách run run, miệng không ngừng lảm nhảm: “Vong Linh Ma
Pháp, Vong Linh Ma Pháp.”

Thật sự cũng khó trách Long Nhất lại trở lên như vậy, vì Vong Linh Ma Pháp này
tại Thương Lan đại lục đã tuyệt tích hàng trăm năm nay. Hầu như tất cả những
sách liên quan đến Vong Linh Ma Pháp đều đã bị thiêu hủy. Nhưng sự cường đại
và tà ác của Vong Linh Ma Pháp cho đến hiện tại vẫn được nhiều người ghi nhớ.
Nghe nói hàng trăm năm trước có một vị ma pháp sư thiên tài đã luyện Vong Linh
Ma Pháp tới cảnh giới ma đạo sư. Nhưng sau đó ông ta lại bị ba vị ma đạo sư
khác và hai vị kiếm thánh của Thương Lan đại lục bao vậy, vào lúc tối hậu vị
Vong Linh Ma Pháp Sư thiên tài này đã tung ra Vong Linh Ma Pháp cấm chú Tử
Vong Vĩnh Hằng, trong chốc lát kêu gọi hàng vạn khô lâu và cương thi, đồng
thời còn triệu hoán ra thi thể của Hắc Ám Ma Long. Tức thời xung quanh phạm vi
mấy trăm dặm đều biến thành địa ngục trần gian, ba vị ma đạo sư cùng hai vị
kiếm thánh một chết một bị thương, hơn mười thành trấn bị Vong Linh đại quân
tàn sát đến máu chảy thành sông. Nhưng cuối cùng vị Vong Linh ma đạo sư cũng
thụ trọng thương rồi thất tung, Vong Linh Ma Pháp tại Thương Lan đại lục từ đó
cũng tuyệt tích luôn.

Long Nhất hít sâu một hơi, lật qua từng trang từng trang, tay hắn càng lúc
càng run rẩy hơn. Trời ơi, hắn đã đọc được cái gì thế này? Trong quyển sách
Vong Linh Ma Pháp dày cộp này được ghi chép tỉ mỉ toàn bộ chú ngữ từ Vong Linh
Ma Pháp cấp 1 cho đến vong linh cấm chú cấp 11. Trên thế giới này ngoại trừ
Vong Linh ma đạo sư Bỉ Đặc Tu Cách ra, căn bản không ai có thể có được Vong
Linh Cấm Chú. Long Nhất căn bản đã có thể xác định chủ nhân của cây Ô Hắc Pháp
Trượng và cái bao này chính là của Bỉ Đặc Tu Cách.

Long Nhất nhanh chóng ghi nhớ cuốn Vong Linh Ma Pháp bách khoa toàn thư này,
nhưng vì Vong Linh Ma Pháp là một trường phái riêng nên rất nhiều chỗ Long
Nhất đọc mà không hiểu. Long Nhất mở quyển sách thứ hai, lập tức vui mừng điên
cuồng, nguyên lai quyển thứ hai này là Vong Linh Ma Pháp bút kí của Bỉ Đặc Tu
Cách, bên trong có giải thích tường tận các cách phóng ma pháp. Long Nhất nhờ
có ánh trăng mà đọc say sưa, bất tri bất giác đã lật tới trang cuối cùng.

Long Nhất hiện tại cuối cùng cũng đã biết được cái đầu lâu đen thui này là vật
gì. Nó chính là được Bỉ Đắc Tu Cách dùng chín nghìn chín trăm chín mươi chín
thi thể luyện thành vong linh thứ nguyên không gian, bên trong chứa thập bát
khô lâu mà ông dã tốn một đời tâm huyết để luyện thành, đương nhiên đó không
phải là mười tám khô lâu bình thường, thực lực của mỗi khô lâu đều đạt đến
trình độ kiếm sư. Còn cây Ô Hắc Pháp Trượng nhìn không thuận mắt này chính là
ma khí trong truyền thuyết, tương truyền chính là pháp trượng mà Minh Vương đã
dùng, bên trong ẩn chứa Minh Vương Pháp Lực.

Long Nhất vui mừng điên cuồng, may mắn to lớn ùa đến suýt chút nữa khiến hắn
lăn ra bất tỉnh, mười tám khô lâu cấp kiếm sư, một cây pháp trượng được phong
ấn Minh Vương Pháp Lực, 1 quyển Vong Linh Ma Pháp bách khoa toàn thư, lão Ngân
Lang Vương này quả thật là khá, tự nhiên đem những vật tốt thế này tặng cho
hắn.

Sau cơn cuồng hỉ Long Nhất bình tĩnh trở lại, vật này tuy rằng lợi hại, nhưng
không thể đem ra sử dụng một cách quang minh chính đại được. Nếu không thì e
rằng dù có chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ bị người ta truy sát rất thê
thảm a. Xem ra trước tiên cần phải nỗ lực tu luyện nội lực và ma pháp của bản
thân đã.

Long Nhất xòe lòng bàn tay phải, nhìn huyết hồng khô lâu tà dị in trên chưởng
tâm, hắn trong lòng không nén được muốn xem xem thực lực của mười tám khô lâu
cấp kiếm sư rốt cuộc là như thế nào.

Sau khi dáo dác nhìn xung quanh, Long Nhất miệng khẽ niệm chú ngữ, chỉ thấy
Huyết Hồng Khô Lâu trên tay phát xuất ra một luồng hồng quang yêu dị, phía
trước người Long Nhất đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện một vết nứt không
gian, rồi ngay lập tức hắc quang lấp lánh, mười tám hắc sắc khô lâu mang khôi
giáp bằng xương bao phủ toàn thân, tay cầm cự kiếm xuất hiện trước mặt Long
Nhất. Ồ, không phải, trong đó có một tên cầm trong một thanh Huyết Sắc Liêm
Đao cực lớn, xem ra so với mười bảy tên khác thì uy vũ hơn nhiều. Long Nhất
ngây người nhìn, trong bút ký của Bỉ Đắc Tu Cách đâu có nói đến thằng cha kỳ
quái này a.

Để thử uy lực của những khô lâu này, Long Nhất ra lệnh cho chúng công kích mấy
chục bụi cây, mệnh lệnh vừa phát xuất, khô lâu tay cầm Huyết Sắc Liêm Đao
giống như một trận gió đánh tới, thanh cự đao trong tay vạch ra một đạo hồng
mang, ầm một tiếng mấy chục bụi cây đó bị chém bật gốc bay tơi tả lên không
trung, trong khi mười bảy khô lâu khác chỉ vừa kịp bước lên một bước.

“Tuyệt, tuyệt! Hảo tiểu tử.” Long Nhất cười to hai tiếng rồi dùng sức vỗ vỗ
lên vai bộ khô lâu đó, hắn thật sự rất hài lòng, thực lực của bộ khô lâu này
rõ ràng còn vượt trội hơn cả kiếm sư, nói không chừng so với đại kiếm sư còn
cao hơn một chút.

“À, phải cho ngươi một danh tự mới được, ta, chủ nhân của ngươi tên là Long
Nhất, vậy gọi ngươi là Long Nhị đi.” Long Nhất tự nói với bộ khô lâu này, hắn
hiển nhiên quên mất rằng khô lâu căn bản nghe không được những gì mà hắn nói.

Thoáng chốc đã đến nửa đêm, cổng thành Quang Minh sớm đã khép lại. Long Nhất
bỏ mọi vật lại vào trong không gian giới chỉ, chạy như bay về phía Quang Minh
thành.

Quang Minh thành không hổ là nơi hội tụ của các thương nhân phương Bắc, đường
đi thì rộng rãi, các cửa hiệu san sát nhìn mãi không thấy điểm dừng. Tuy đã
nửa đêm nhưng trên đường phố người đi lại không ngớt, thậm chí rất nhiều cửa
hiệu vẫn còn sáng đèn buôn bán.

Long Nhất chọn một lữ điếm hào hoa bước vào, chỉ thấy đại sảnh vẫn còn giăng
đèn sáng rực, vài người đang túm năm tụm ba ăn đêm tại phòng ăn nằm cạnh đại
sảnh.

Sanh ý của lữ điếm này vô cùng tốt, khi Long Nhất tiến vào thì chỉ còn thừa
hai phòng xép hoa lệ, mười kim tệ một ngày. Long Nhất đối với kim tệ cũng
không có chút khái niệm gì bởi vì trên người hắn còn tới một vạn kim tệ mà vẫn
chưa dùng hết bao nhiêu. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền móc ra Tử Tinh Phiếu
trả tiền phòng cho hai ngày.

Long Nhất không lập tức đi vào phòng ngay mà ngồi lại phòng ăn gọi lấy hai
món. Hắn từ trưa đến giờ vẫn chưa có cái gì vào bụng, vừa nãy tâm thần lại bị
Vong Linh Ma Pháp hấp dẫn, cho đến lúc nhìn người khác dùng bữa mới chợt nhớ
tới cái bụng rỗng không của mình.

Lúc này, một thiếu nữ mặc hắc y bước vào, dáng người thập phần nóng bỏng,
nhưng mặt mũi lại rất bình thường. Nàng cũng không nói nhiều chọn ngay gian
phòng hoa lệ nằm đối diện phòng Long Nhất, sau khi xong xuôi thì quay người đi
vào phòng ăn.

Long Nhất chăm chú ngắm nhìn nữ tử này, thứ hấp dẫn hắn đương nhiên không phải
dung mạo mà là thiếu nữ này khiến Long Nhất không thể nhìn thấu được, nhìn
thoáng qua thì giống như người bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại giống như bị
một tầng mây vụ bao phủ. Long Nhất biết nàng không phải là người bình thường,
có thể một thân một mình xông pha bên ngoài đương nhiên không hề đơn giản chút
nào.

Tựa hồ cảm thấy Long Nhất đang chăm chú nhìn mình, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lại
Long Nhất, nhãn tình giống như một hào nước sâu nhìn không thấy đáy. Ngay lúc
này, mục quang đột nhiên lấp lánh quỷ dị.

Long Nhất “Hừ” lạnh một tiếng, thần quang trong mắt lóe sáng, đồng tử như kim
châm nghênh tiếp song mục của nàng.

Thiếu nữ khẽ kêu một tiếng, sắc mặt trắng bệch, ngạc nhiên nhìn Long Nhất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.