“Nàng tỉnh rồi à?” Long Nhất vẫn không đứng dậy, mặc nhiên nằm bất động trên
tảng đá to. Kỳ thật dựa vào lúc tiết tấu hô hấp của Ngu Phượng biến đổi, Long
Nhất cũng phát giác ra rằng nàng đã tỉnh.
“Vâng, đa tạ ơn cứu mạng. Thiếp là Ngu Phượng của Phượng Hoàng gia tộc, không
biết cao tính đại dạnh của ân nhân là gì, Ngu Phượng nhất định sẽ báo đáp.”
Ngu Phượng cảm kích nói, nàng rất muốn được nhìn thấy hình dáng của chàng nam
tử đã cứu mình rốt cuộc là như thế nào, nhưng chàng hình như không định đi tới
bên nàng.
“Lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ, bất tất phải báo đáp, ta đã phái người
thông tri cho Phượng Hoàng gia tộc, có lẽ họ sẽ nhanh chóng tới đây. Giờ cô
nương đã tỉnh lại rồi, có lẽ đã đến lúc nói lời chia tay.” Long Nhất búng
người lên như một con cá chép, tư thế có thể nói là tuyệt mỹ, chỉ là trong
miệng hắn vẫn ngậm cọng cỏ, nên thanh âm có chút hàm hồ.
Trong lúc Ngu Phượng hôn mê, Long Nhất đã quyết định không cùng nàng chạm mặt.
Hắn đến vùng phụ cận tìm một người qua đường, dùng kim tệ làm thù lao nhờ y
đến Phượng Hoàng gia tộc để báo tin. Không phải Long Nhất không muốn thiết lập
quan hệ với Phượng hoàng gia tộc, chỉ là hắn sợ rằng nếu như thiếu nữ này phát
hiện ra thân thể của mình bị hắn sờ hết, thấy hết, rồi đòi sống đòi chết muốn
cùng hắn liều mạng thì chẳng phải là thập phần bi thảm hay sao? Hiện tại thấy
nàng chưa phát giác ra điều gì, đương nhiên là muốn nhân cơ hội này mà chuồn
cho lẹ.
“Chàng đợi đã.. Ai da!” Ngu Phượng nghe Long Nhất nói muốn đi, lập tức vùng
mình ngồi dậy, nhưng vêt thương nhói lên khiến nàng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Long Nhất không nén được phải quay đầu lại, tim như đập chậm lại đến nửa
phách. Nhưng ngay lúc này, tinh thần lực của Long Nhất chấn động, hắn nhìn
thấy từ hướng Quang Minh thành có vài điểm sáng đang thần tốc tiếp cận, lập
tức chuyển thân vận khởi Càn Khôn Đại Na Di, thân hình như quỷ mị chợt biến
mất tăm, chỉ còn một đạo thanh âm phiêu hốt truyền lại: “Chữa bệnh cứu người,
đành trái tình lý, giờ phải chia tay, sau này khó gặp”.
Ngu Phượng thấy Long Nhất ra đi, tâm hồn thiếu nữ có chút mất mát. Lúc này
nghe thanh âm của Nhất Long truyền lại, bỗng thấy có gì đó khác lạ “Cái gì mà
đành trái tình lý ?”. Lúc này một cơn gió đột nhiên thổi tới, Ngu Phượng đột
nhiên cảm thấy trước ngực lạnh ngắt, cúi đầu xuông xem xét thì ngay lập tức
mặt mũi vì xấu hổ mà đỏ bừng, thì ra là khi nàng ngồi dậy, y phục khoác trên
người đã tuột xuống, xuân quang trước ngực theo chiếc áo giáp đã rách tả tơi
mà lộ hết cả ra ngoài.
Lúc này Ngu Phương đã chú ý tới ngực phải và đùi của mình đều được bó cẩn
thận, nghĩ tới việc thân thể của mình bị người ta nhìn rõ, Ngu Phượng xấu hổ
đến muốn chui xuống đất. Nàng hiện tại cũng đại khái cũng đoán được nam nhân
ấy vì sao mà muốn chuồn. Ngu Phượng hít sâu một hơi rồi khoác y phục mà Long
Nhất đã để lại lên người, nhẹ nhàng nói: “Sao mà phải chạy chứ, thằng cha vô
trách nhiệm, thiếp đâu thèm giữ cái đồ như chàng. Cùng lắm là … bắt chàng phải
cưới thiếp thôi mà.”
Thực ra Ngu Phương đang trong cơn tuyệt vọng thì được Long Nhất cứu thoát, đặt
biệt là trước lúc hôn mê, lưu lại trong tim nàng là một hình bóng kiên cường
mạnh mẽ, khiến trong lòng Ngu Phượng sinh ra một cảm giác yêu thương. Nàng
trong tiềm thức cứ cho rằng Long Nhất chính là bạch mã hoàng tử mà nàng luôn
mơ tưởng. Hơn nữa lúc này Ngu Phượng lại phát hiện ra rằng y phục mà Long Nhất
đã khoác lên người nàng có giá trị không nhỏ, quyết không phải là loại mà quý
tộc bình thường có thể dùng, khẳng định gia thế của chàng không tồi.
” Cho dù phải đi tới chân trời góc biển, thiếp nhất định cũng phải tìm được
chàng ” Ngu Phượng trong lòng đã quyết ý như vậy. Nội tâm của nàng cùng với
Phượng Hoàng Đấu Khí đều là loại nhiệt tình như hỏa, chỉ là nàng từ trước đến
nay chưa gặp được nam nhân nào vừa ý. Lúc này vương tử trong mộng đột nhiên
xuất hiện, không những cứu nàng mà còn nhìn thấy hết thân thể của nàng, Ngu
Phượng tự nhiên là muốn theo đuổi chàng tới cùng.
Trong lúc Ngu Phượng đang phát thệ, một mỹ phụ khoan thai, hoa lệ, đẹp như
thiên tiên dẫn theo hai thị nữ xuất hiện trước mặt nàng.
“Phượng nhi, con không sao chứ.” Mỹ phụ ngồi xuống nắm lấy tay Ngu Phượng khẩn
trương hỏi.
“Mẫu thân, con không sao.” Ngu Phượng lắc lắc đầu.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ai đã làm con bị thương đến mức này?” Mặt mỹ
phụ lộ ra sát khí. Bà ta sớm đã chú ý đến chiếc áo dài nam đang phủ lên người
nữ nhi của mình, muốn hỏi cho rõ ai đã đả thương nàng, bà nhất định sẽ khiến
hắn phải sống không bằng chết.
“Mẫu thân, chúng ta quay về rồi nói, Phượng nhi mệt rồi.” Ngu Phượng yếu ớt
nói.
Long Nhất đứng từ xa lặng lẽ nhìn vào bức tường thành cao lớn, hoa lệ của
Quang Minh thành, tịnh không vội vàng tiến vào trong. Hắn tìm một nơi yên tĩnh
rồi từ trong không gian giới chỉ lấy ra cây Hắc Sắc Ma Trượng mà Ngân Lang
Vương đưa cho hắn và một cái bọc. Cây Hắc Sắc Ma Trượng này phát tán ra hắc ám
ma pháp, khí tức thật cường liệt. Nếu quả thật trong Quang Minh Thành mà bị
phát hiện thì nhất định hắn sẽ đi đời nhà ma.
Long Nhất cầm cây ma trượng coi chẳng thuận mắt tí nào này soi trái soi phải
một hồi mà vẫn không thể nhìn ra nó có gì đặc biệt. Có lẽ nó thuộc hắc ám hệ
cấp thấp, Long Nhất nghĩ thầm trong bụng, Sau đó hắn mở cái bọc ra, đập ngay
vào mắt là một chiếc đầu lâu khiến hắn giật cả mình, suýt chút nữa thì ném cả
cái bao ra xa.
“Con mẹ cái thằng nào thất đức bỏ cái đầu lâu này vào trong bao để dọa người
ta” Long Nhất đặt chiếc bao xuống đất, cẩn thận xăm soi cái đầu lâu có nước
sơn đen bóng. Đây chắc chắn không phải là đầu lâu bình thường, đầu lâu bình
thường vốn không thể tỏa ra loại khí tức tử vong khiến người ta phải ngạt thở
như vậy.
Long Nhất chú ý thấy phía dưới đầu lâu còn có hai quyển sách, hắn thật không
hề muốn phải chạm tay vào cái đầu lâu đấy để lấy mấy quyển sách ra. Vừa khi
Long Nhất chạm tay vào nó, đầu lâu đột nhiên bay lên nhanh như thiểm điện, cái
mồm to lớn, dữ tợn hung hãn ngoạm lấy ngón tay Long Nhất.
Long Nhất la lên một tiếng thất thanh định vẫy nó ra, nhưng không ngờ rằng
càng vẫy thì nó lại càng cắn chặt, một dòng máu tươi chảy xuống thấm vào khô
lâu.
Long Nhất thôi không vùng vẫy nữa, vì hắn chú ý tới dòng máu tươi quỷ dị đang
chảy ra do bị đầu lâu hấp thụ. Chầm chậm xuất hiện từng đường máu nhỏ trên cái
đầu lâu đen thui xen lẫn vào nhau mà tạo thành một huyết võng, những huyết ti
này lưu động như có sinh mệnh.
Long Nhất trong đầu có chút hoảng hốt. Hắn từ trước đến nay chưa từng nhìn
thấy sự tình quỷ dị như thế này, nhưng hắn cố gắng dùng hết sức vẫn không thể
thoát ra được, chỉ đành ngồi nhìn và đợi xem có gì thay đổi hay không. Đến khi
toàn bộ cái đầu lâu bị huyết võng đỏ tươi bao phủ, cuối cùng nó cũng chịu nhả
ngón tay Long Nhất ra. Nhưng lúc này lại đầu lâu lại phát sinh biến hoá, nó
đột nhiên bay lên không rồi hóa thành một đạo huyết quang chui vào trong lòng
bàn tay phải của Long Nhất. Long Nhất hết sức ngạc nhiên, vội vàng xòe lòng
bàn tay ra xem, chỉ thấy một Khô Lâu Ấn Kí đỏ như máu hiện trên đó, giống như
sinh ra là đã có vậy.
Nghiên cứu một hồi lâu, Long Nhất cũng chẳng phát hiện ra điều gì dị thường.
Ngoại trừ việc có thêm Khô Lâu Ấn Kí thì toàn thân chẳng có gì biến hóa. Đã
nghĩ không ra thì hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều làm gì. Lôi từ dưới đáy bao
lên hai quyển sách đã ố vàng, xem ra niên đại của nó cũng phải từ lâu lắm rồi.
Long Nhất phủi hết bụi trên quyển sách, lật trang thứ nhất, bỗng nhiên thấy
trên đó viết bốn chữ lớn màu đen: Vong Linh Ma Pháp.