Ngân Lang Vương chăm chú nhìn Long Nhất, sau đó quay đầu mang theo hài tử của
hắn chạy ra khỏi rừng sâu.
Mặt trời lặn dần về hướng tây, chỉ còn sót lại vài ánh dương quang . Gió thổi,
lá cây đung đưa xào xạc, bóng hình một người một ngựa dưới ánh chiều tà in lên
mặt đường dài dằng dặc.
Lúc này Long Nhất sử dụng quang thuật cấp thấp để tự cầm máu, sau đó mới bắt
đầu chữa trị cho thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh cùng với con Độc Giác Mã của
nàng. Có điều do chỉ sử dụng sơ cấp y thuật nên hiệu quả tịnh không được lý
tưởng cho lắm. Tiếp đến hắn đem con Độc Giác Mã tìm tới một khe suối nhỏ gần
đó, rồi đỡ thiếu nữ đang nằm trên mình ngựa nhẹ nhàng đặt xuống thảm cỏ. Nhìn
thiếu nữ đang trong cơn mê mà vẫn nhăn mày cau có, trên khuôn mặt diễm lệ lại
có những đường nét lạnh lùng, cương ngạnh, Long Nhất cười cười vỗ vỗ vào mặt
nàng lẩm bẩm nói: “Đến cả lúc hôn mê cũng đầy ngạo khí như thế này! Là một mỹ
nhân thì nên ôn nhu một chút mới tốt chứ.”
Long Nhất nhìn trên người thiếu nữ phát giác có vài vết thương còn đang nhỏ
máu, mặt nàng càng lúc càng đỏ, hình như đã bắt đầu phát sốt, chỉ e nếu chậm
trễ thì có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Long Nhất đứng dậy, vết thương trên
vai lại nhói lên khiến hắn nghiến răng cắn rách cả môi. Nhìn quanh tứ phía,
đột nhiên trước mặt thoáng lên một cái, hắn liền bước tới bờ suối ngắt một
nhúm cỏ màu tím rồi đưa lên mồm nhai, sau đó cười vui vẻ. Dù gì bản thân cũng
có thể được xem là một bán chuyên gia về thảo dược, hắn dám khẳng định loại cỏ
sắc tím này có công dụng cầm máu.
Bứng lấy một nhúm cỏ màu tím đem giã nát, Long Nhất trước tiên đắp qua loa lên
vai mình để cầm máu. Nhưng đến lúc bôi thuốc cho thiếu nữ thì hắn lại thấy hết
sức lúng túng. Thiếu nữ có hai vết thương khá sâu, một vết nằm ở ngực phải,
còn một vết nằm trên đùi, hai nơi này đều là những vị trí hết sức nhạy cảm của
nữ nhân. Vạn nhất nàng tỉnh dậy rồi đòi sống đòi chết thì phải làm thế nào
đây?
Do dự một hồi rồi cũng bắt đầu cởi bỏ chiếc áo giáp bằng da bó sát người của
thiếu nữ. “Ái dà! Cứu người là khẩn cấp. Mình tạm thời đóng vai đại phu một
lần vậy. Dù sao người ta cũng hay nói lương y như từ mẫu mà!” Long Nhất trong
lòng tự nhủ với bản thân.
Rất nhanh Long Nhất phát hiện ra rằng tấm lòng lương y như phụ mẫu gì đó của
hắn hoàn toàn là đồ rắm thối. Hắn không tin, dù có đại phu ở đó lúc kiểm tra
thân thể thiếu nữ, thiếu phụ, tâm lý không có nhưng ý nghĩ xấu xa, nhưng ít ra
thì tự mình hắn cũng có… Long Nhất sững sờ nhìn cặp nhũ phong săn chắc nay
vì mất đi sự gò bó mà nhô ra, không biết đã phải nuốt lại bao nhiêu nước miếng
vào bụng. Có lẽ là vì tu luyện đấu khí nên nhũ phong của thiếu nữ mới cao
thẳng săn chắc và đàn tính như vậy. Cho dù không cần ***ng vào cũng biết là báu
vật hãn thế, nhũ châu hồng hồng nhô lên trong gió khe khẽ run lên, cho dù là
thánh nhân nhìn vào cũng có thể lập tức biến thành cầm thú.
Long Nhất tuy không phải là thánh nhân, nhưng hắn ngoại trừ hô hấp có chút gấp
gáp, thằng tiểu long phía dưới hơi cưng cứng thì căn bản vẫn giữ được tỉnh
táo. Thực ra hắn cũng chẳng phải là siêu phàm nhập thánh gì, mà chỉ là vết
thương ở ngực phải thiếu nữ đã đề tỉnh hắn. Long Nhất hít sâu một hơi không
khí, ổn định lại tinh thần đang chập chờn dao động, cầm lấy thảo dược đã được
giã vụn bôi lên miệng vết thương trên ngực phải. Bàn tay khi tiếp xúc với bộ
ngực trắng mịn cùng làn da sung mãn đàn tính bỗng run bắn lên, bụng thầm kêu
nguy hiểm.
Tay Long Nhất án tại ngực phải của thiếu nữ, từ từ xoa đều thảo dược, cảm giác
sảng khoái khiến Long Nhất cứ đờ đẫn. Bỗng nhiên tiếng hí của Độc Giác Mã vang
lên làm hắn giật mình tỉnh lại. Long Nhất chăm chú nhìn vào ngực của thiếu nữ,
thấy nhũ phong khẽ động đậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng ngón tay nhẹ
nhàng búng xuống, nhìn hai hạt anh đào vì bị kích động mà cấp tốc nhô lên,
Long Nhất cười dâm đãng: “Cái vật nhỏ này thật là khả ái.”
Đối với hành động dâm tà của bản thân, hắn không nén được phải tự bật cười.
Long Nhất hai tay tháo miếng vải vụn đắp lên vết thương trên đùi thiếu nữ.
Xoẹt một tiếng xé ra một mảnh lớn, ngoài trừ vết thương còn lộ ra một mảng da
thịt trắng nõn nà, mùi máu tanh hòa lẫn một chút hương vị đặt biệt phà vào mũi
của hắn.
“Tục ngữ nói nam nhân thối, nữ nhân thơm, câu nói này quả thật không sai.
Hương vị trên người mỹ nhân này cho dù là máu tanh cũng không thể át đi được.”
Long Nhất lầm bầm nói.
Vừa tách chân thiếu nữ ra để đắp thuốc, Long Nhất đột nhiên ngẩn ngơ, nguyên
lai là do hắn vừa xé cái quần đã dùng lực hơi lớn, khiến cho quần lót của
thiếu nữ rách toang , mấy sợi lông đen nhánh tinh nghịch nhô lên từ hai bên.
Trông như một diễm cảnh mỹ lệ, máu từ mũi Long Nhất phun ra lai láng.
“Không được vô lễ, không được vô lễ” Long Nhật một mặt tí hí mắt lươn, một mặt
lầm bầm nói rồi cầm thảo dược trên tay xoa lên vết thương. Hắn tự mình cũng
không hiểu là do cố ý hay vô tình mà tay lại hơi chệch đi, nửa bàn tay án tại
cái nơi thần bí mềm mại nằm giữa đùi nàng, một chút nhiệt lượng truyền vào bàn
tay hắn rồi thẳng đến tim, dòng điện nhỏ đó khiến Long Nhất run lên từng hồi.
Dường như theo bản năng, ngón giữa của hắn cứ ấn ấn xuống, nhưng rồi cái ấn
này bị dừng lại, nguyên do là trực tiếp vào đúng cái khe thần bí ấy.
Sung sướng, sảng khoái, Long Nhất trong lòng rên lên một tiếng, bàn tay to lớn
có chút không nỡ rút ra. Vừa trấn áp tinh thần, Long Nhất vừa thở ra một hơi
dài, áp đảo những ý niệm nhạy cảm vừa thoáng qua trong đầu.
” Ai da! Tiểu mỹ nhân này nóng nảy quá, lại còn tốc chiến tốc quyết nữa. Tự
hại bản thân ra nông nỗi như vậy.” Long Nhất trong lòng thầm than, nhưng sau
đó lại nhanh chóng dùng thảo dược xoa lên vết thương trên đùi thiếu nữ, tiếp
đó lại xé một miếng vải nhỏ băng lại. Sau khi băng bó vết thương cho nàng
xong, Long Nhất hít một hơi dài rồi vội vàng lôi từ trong không gian giới chỉ
ra một chiếc áo lót dài khoác lên thân thể đầy mị lực của nàng.
Còn cơn sốt của nàng thì Long Nhất thật vô phương chữa trị. Hắn chỉ có thể
dùng nội lực bảo hộ nguyên khí của thiếu nữ, sau đó dùng Hàn Băng Thuật tạo ra
một khối băng nhỏ rồi lấy y phục quấn vào đắp lên trán nàng.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất sau chân trời, gió đêm hiu hiu thổi , phảng phất
như bàn tay mẹ nhè nhẹ vỗ về. Lông mi Ngu Phượng bắt đầu lay động lay động,
nàng từ từ mở mắt, lúc này đập vào mắt nàng là bầu trời sao lóng lánh, cảm
giác mêng mông ấy khiến người ta tưởng như đang lạc mình trong vũ trụ, tấm
lòng dường như cũng rộng mở hơn nhiều.
“Ta còn chưa chết ư?” Ngu Phượng lúc này đã nhận thức được cảm giác đau đớn
trên người. Đầu tiên nàng nhớ rằng trước lúc hôn mê, trong đám ma lang đã xuất
hiện một bóng hình “Là chàng đã cứu mình”
Ngu Phượng ngước đầu lên một cách khó nhọc, chỉ thấy một nhân ảnh uể uải nằm
trên một tảng đá to gần khe suối, hai chân vắt vẻo chống lên đó, hai tay đặt
sau gáy, trong miệng hình như còn đang ngậm một cọng cỏ, khuôn mặt vì trời quá
tối mà tạo chút cảm giác mông lung huyền ảo.
“Cảnh đêm trăng đẹp như vậy, thật khiến cho thi hứng của ta lại nổi lên.” Nhân
ảnh đột nhiên phát ra tiếng nói có chút hàm hồ.
Ngu Phượng sững sờ, chẳng lẽ chàng là thư sinh, thế sao chàng lại có thể cứu
thoát mình từ trong đám sói nhỉ?
Lúc này, nhân ảnh khẽ ho một tiếng rồi đột nhiên nói; “A… biển lớn , ta là
nước, A… tuấn mã, ta là bốn cái cẳng.”
Ngu Phượng nghe mà thấy sững sờ, “Hi Hi” ,tiếng cười nhẹ như tiếng chuông ngân
khe khẽ vang vọng trong đêm