Khi ra khỏi tiểu trấn, Long Nhất cấp tốc sử dụng Tật Phong thuật cho bản thân,
vận khởi Càn Khôn Đại Na Di tiến về phía trước. Vừa lướt đi mau chóng trên
đường, vừa tiêu hóa nốt những gì hắn học được về các hệ ma pháp trong thư tịch
ngày hôm qua.
Khoảng hai tiếng sau, trước mặt Long Nhất xuất hiện một mảng sâm lâm [rừng
rậm]. Nếu trực tiếp xuyên qua mảng sâm lâm này, thì khoảng một tiếng sau là có
thể tới được Quang Minh thành, còn nếu như đi đường vòng thì phải tốn hết ba
tiếng. Tuy trực tiếp xuyên qua mảng sâm lâm thì rất nhanh, nhưng người ta đại
bộ phận đều chọn đi đường vòng, bởi vì trong sâm lâm có rất nhiều loại ma thú,
nguy hiểm thật quá lớn.
Long Nhất do dự trong một giây rồi quyết định trực tiếp xuyên qua mảng sâm lâm
này. Trong suy nghĩ của hắn, dựa vào tốc độ vốn có, đánh không được chẳng lẽ
không chạy trốn nổi hay sao? Cứ thế mà guồng chân chạy một mạch, ma thú đẳng
cấp cao cũng chưa gặp qua, ngược lại chỉ có những con ma thú ở đẳng cấp F hoặc
E, Long Nhất thuận tiện đem làm đối tượng luyện tập.
Đầu tiên là heo rừng thổ hệ đẳng cấp E, ma thú loại này phòng ngự rất cường
hãn, công kích chủ yếu dựa vào hai cái răng nanh nhọn hoắt. Nếu nó toàn lực
húc tới thì một cây đại thụ hai người ôm vẫn gẫy như thường, ma pháp cấp một
và cấp hai căn bản chỉ đủ gãi ngứa cho nó.
Long Nhất không cần suy tính, liền xuất ra ám hệ ma pháp cấp ba Hủ Thực thuật,
làm thối rữa lớp da dày của con heo, sau đó dùng một chiêu Liệt Diễm Chi Tiễn
hỏa hệ ma pháp cấp bốn nhất tiễn xuyên tâm, kế tiếp miễn cưỡng sử dụng ma pháp
cấp năm Hàn Băng thuật làm đóng băng nó tại chỗ.
Sau đó lại gặp vài con hỏa thỏ cấp F. Đã có kinh nghiệm nên Long Nhất tự động
gia tốc thủy cầu thuật giữ chúng lại.
“Ma pháp đúng là một thứ hay ho, nắm vững cách sử dụng sẽ đem lại nhiều thuận
tiện.” Long Nhất mỉm cười.
Đúng vào lúc đang nghĩ làm sao để có thể nướng con hỏa thỏ này rồi đem nhét
vào bụng, Long Nhất ngửi thấy phảng phất có mùi máu tươi trong gió, chân mày
nhíu lại, thân ảnh liền theo phương hướng của mùi máu mà truy tầm.
Không lâu sau, Long Nhất phát hiện khoảng mười thi thể ma lang rách bụng nằm
rải rác khắp nơi, chung quanh còn sót lại dấu vết bị đốt cháy. Ma lang cũng là
một loại phong hệ ma thú, không chỉ tốc độ cực nhanh, mà còn có thể phóng xuất
Phong Nhận. Ma lang là loại ma thú sống quần cư, ít nhất cũng có tầm mười con,
đàn lớn thì có thể lên tới hơn ngàn con ma thú. Do đó cho dù ma lang chỉ là
cấp bậc D hạ giai ma thú, nhưng số lượng nhiều rất tiện cho việc công thủ phối
hợp. Vì vậy người bình thường nhìn thấy liền chạy dài, một khi bị ma lang quần
công thì chỉ còn cách cầu khấn may mắn.
Hiện tại, Long Nhất nghe được thanh âm đả đấu cùng với tiếng hú của ma lang,
thân ảnh loáng lên phóng tới nơi đó. Long Nhất đang đi còn phát hiện ra khoảng
chục thi thể ma lang nữa, xem ra đây là một đàn ma lang lớn, khả năng có thể
lên tới mấy trăm con hoặc trên ngàn con.
Long Nhất cẩn trọng ẩn giấu khí tức, ló đầu ra khỏi một gò đất nhỏ.
“Mẹ ơi, hôm nay là ngày đại hội của ma lang chăng?” Long Nhất sau khi nhìn
thấy đàn ma lang đông đến không có khe hở tụ lại, tính sơ sơ, ít nhất là trên
hai ngàn con.
Long Nhất khi nhìn thấy khoảng giữa có một người đang bị vây khốn thì nhất
thời không nói nên lời, là một thiếu nữ, không ngờ còn là kiếm sư mĩ lệ mà đã
từng có địch ý với hắn trong tiểu trấn. Bây giờ nàng ta đang ở trong một tình
thế không khả quan, hỏa hồng áo giáp bó sát thân thể đã bị rách toạc nhiều
chỗ. Thân người đầy máu tươi, thật không biết là của nàng hay là của ma lang,
bao quanh nàng hiện tại là một vòng ma lang. Con hồng sắc độc giác mã trung
thành đứng sau lưng nàng, trên mình cũng có rất nhiều thương tích.
Long Nhất nhận thấy được hiện tại nhóm ma lang đang tạm đình chỉ công kích,
nhìn một người một ngựa với vẻ thèm thuồng. Nhưng thiếu nữ đang muốn đứt hơi
kia vẫn nắm lấy cự kiếm, thân kiếm lóe lên đạm lam đấu khí quang mang, điểm
khác biệt là bên ngoài đạm lam đấu khí còn có một tầng hỏa diễm nóng bỏng.
Long Nhất nhìn qua đàn ma lang, chú ý vào một con thủ lĩnh ma lang ở trung tâm
với bộ lông trắng bạc rất uy vũ, thân nó dài và to lớn hơn nhiều so với các
con ma lang khác, phán đoán được nó là lang vương. Long Nhất cũng chú ý đến
bên cạnh con lang vương này có bốn con ngân sắc tiểu ma lang nhỏ xíu, xem ra
là hài tử của nó.
“Ngao ô” Ma lang vương ngẩng đầu lên hú một tiếng thật dài, làm chấn động cành
lá rơi lả tả xung quanh. Nghe tiếng hú của con lang vương, những con ma lang
khác bắt đầu tấn công, chỉ thấy vô số Phong Nhận bén nhọn mang theo những
thanh âm như mưa đổ hướng về nữ kiếm sư. Cùng lúc Phong Nhận được phóng ra, có
tầm chục con ma lang phóng mình tới nhằm vào nữ kiếm sư.
“Con mẹ nó thật là thông minh, có thể sử dụng ma pháp công kích cùng với vật
lí công kích triển khai một lần, tiểu nữu này gặp phiền phức lớn rồi đây.”
Long Nhất tự nói trong lòng, thật ra hắn đối với thiếu nữ đang phải đối phó
với hơn hai ngàn con ma lang trong thời gian lâu vậy thì cảm giác thật bất khả
tư nghị, có thể nói đại kiếm sư cũng không thể đào tẩu. Thử nghĩ xem, hơn hai
ngàn Phong Nhận cùng lúc phát ra, không trở thành hai đống thịt vụn mới là lạ?
Long Nhất cũng muốn xuống cứu người, nhưng cứu thế nào đây. Long Nhất tự vấn
bản thân không có bản sự lớn như vậy, nếu như có một nửa công lực ở tiền thế
thì có thể mạo hiểm thử sức, hiện tại nếu đi xuống ngoại trừ cái chết ra cũng
chỉ có cái chết mà thôi. Cảm giác chính nghĩa của Long Nhất không dám cho phép
vì cứu một người mà không quan tâm tới sự nguy hiểm đe dọa tính mạng, hắn
không có vĩ đại như vậy.
Vào lúc Long Nhất nghĩ rằng nữ kiếm sư sẽ không qua khỏi kiếp nạn, trên thân
nàng đột nhiên bạo xuất một trận hồng quang , hồng quang hình thành một hộ
tráo bao trùm luôn độc giác mã bảo hộ bên trong, vô số Phong Nhận chạm vào
tầng hồng quang rồi biến mất vô thanh vô tức.
Mĩ mục khép lại một nửa, toàn thân đã thấm đẫm mồ hôi. Đây không phải là lần
đầu tiên nàng đi qua sâm lâm này. Lúc trước cũng đã có lần chạm mặt với đàn ma
lang, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ gặp phải quy mô hớn như thế này. Đấu khí
của nàng đã bắt đầu suy kiệt, Phượng Hoàng kết giới phong ấn trong Phượng
Hoàng ngọc gia truyền có cảm giác không kéo dài được lâu nữa.
Thấy được đám ma lang phóng mình tới, Ngu Phượng đã có chút tuyệt vọng, nàng
biết rằng không lâu nữa thôi, nàng và độc giác mã sẽ rất nhanh bị xé thành
từng mảnh nhỏ, cả xương cốt cũng chẳng còn.
Arrr, Ngu Phượng tự khích lệ tinh thần chiến đấu bằng một tiếng hét vang, cự
kiếm mang đạm lam đấu khí xoay vòng, bên ngoài một lớp liệt diễm bị thôi động
bởi đấu khí kinh nộ bùng phát nhiệt khí, hình thành một hồng sắc hỏa diễm hình
phượng hoàng đem chục con ma lang thành đầu một nơi thân một nẻo, nhưng những
con ma lang đằng sau vẫn điên cuồng lao tới.
Dù đã chém được chục con ma lang đó, nhưng trên thân mình Ngu Phượng cũng có
thêm vài vết thương.
“Phượng Hoàng đấu khí? Người của Phượng Hoàng gia tộc ở Quang Minh thành!”
Long Nhất tâm lí kinh ngạc. Phượng Hoàng gia tộc độc lập với hoàng gia gia tộc
của Cuồng Long đế quốc, lấy việc kinh doanh buôn bán làm chủ, còn hành sự là
thứ yếu. Phượng Hoàng đấu khí với Cuồng Long đấu khí cùng tề danh. Cuồng Long
đấu khí thích hợp cho nam nhân tu luyện. Ngược lại, Phượng Hoàng đấu khí thì
nữ tử tu luyện mới có thể đạt đến uy lực lớn nhất.