Phong Lưu Pháp Sư – Chương 20: Ngã tưởng bão trứ nhĩ thuỵ – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 20: Ngã tưởng bão trứ nhĩ thuỵ

Dùng Phiêu Phù thuật để xoay chuyển trong lúc phi hành, Ti Bích đã cảm thấy
mệt mỏi. Long Nhất bất nhẫn khi phải nhìn thây nàng kiệt sức. Trong âm thầm
hắn nhìn trời chiều sắp tàn, nói với Ti Bích:

– Ti Bích, ta sẽ cõng nàng, thời gian không còn nhiều, chúng ta phải tìm nơi
nào có nguồn nước.

– Ngươi cõng ta?

Ti Bích xuất hiện thần sắc thẹn thùng.

– Hãy ôm cho chặt. Ta sẽ tăng tốc đấy. Nàng hãy nhìn xem như thế nào mới gọi
là nhanh nhé!

Long Nhất đặt Ti Bích nằm lên lưng, rồi quay mặt lại hối thúc Ti Bích.

Hai má Ti Bích hồng lên. Hàm răng trắng muốt đang bấm môi dưới, do dự khi phải
nằm lên tấm lưng to rắn chắc, sau đó lại cảm giác thật an tâm.

Long Nhất giữ chặt Ti Bích trên tấm lưng mình để giữ thăng bằng. Hai quả đồi
đầy tính đàn hồi ép sát người hắn, hai tay hắn ôm chặt lấy cặp mông đầy sung
mãn, rồi vận khởi Càn Khôn Đại Na Di thân pháp lặng lẽ phi thân.

Ti Bích bình tĩnh nằm ép sát lên tấm lưng Long Nhất, cảm thụ được sự cọ xát
nóng bỏng truyền tới từ đồn bộ, trên khuôn mặt lộ ra nét hồng nhuận tựa như là
ánh sáng mặt trời phát quang.

– Giá như mãi mãi được nằm trên lấm lưng này thì thật là tốt biết bao!

Ti Bích trong tâm tự nói với mình. Hai cánh tay trắng ngần nhẹ nhàng ôm lấy cổ
hắn, luôn cả má nàng cũng ấp lên cổ Long Nhất.

Long Nhất cõng Ti Bích chuyển dịch với tốc độ ánh sáng lao đi dữ dội. Cuối
cùng nội lực yếu dần nhưng cũng tới được nơi có nguồn nước. Lúc này trời đã
tối hẳn. Ti Bích muốn giúp làm gì đó cho Long Nhất trong lúc này, bất tri bất
giác rút ra chiếc khăn tay trắng ngần nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi.

Ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng, Long Nhất tim đập thình thịch. Cánh
tay của Ti Bích đúng là trắng ngần, mềm mại. Nhãn thần hắn phát nóng khi nhìn
thân thể của Ti Bích từ từ áp sát tới. Hơi thở của nam tử bao trùm lấy Ti
Bích. Lúc này nàng không còn giữ được bình tĩnh khi nhìn sát khuôn mặt điển
trai, nhãn thần chìm đắm trong mê li, rùng mình nhè nhẹ trong lúc khép chặt
nhãn tình, rồi nhẹ nhàng nâng chiếc cằm lên chờ đợi một nụ hôn.

Cuối cùng, bốn làn môi nóng bỏng cuốn miết lấy nhau, Long Nhất mút mạnh lấy
đôi môi đào. Hai tay ôm chặt lấy tấm lưng của Ti Bích, như nàng đã trở thành
một phần thân thể của mình. Thân thể Ti Bích càng lúc càng phát sốt, nàng cảm
thấy trời đất xoay tròn, trái tim của người con gái mới biết yêu như muốn nhảy
ra khỏi ***g ngực.

Từ từ, Long Nhất với những ngón tay như lang sói bắt đầu triển khai di chuyển
lên xuống, từ từ nhẹ nhàng đi xuống vùng eo nàng rồi cũng cảm nhận được sự đàn
hồi từ cặp tuyết đồn đầy màu mỡ. Ti Bích la lên một tiếng, cái lưỡi Long Nhất
như có mắt chớp lấy thời cơ xâm nhập vào, bắt đầu triển khai quấy rầy cái lưỡi
nhỏ nhắn của Ti Bích. Lúc này bàn tay hắn vẫn tiếp tục công phá, tự động trượt
theo mật đạo giữa đôi mông xâm nhập vào vùng đất thần bí mềm mại của xử nữ.

Ti Bính toàn thân kích động, bối rối chủ động dùng lực cắn lưỡi hắn. Long Nhất
trong lúc huyết khí dâng cao, bị Ti Bích cắn lưỡi thất thanh la lên. Đầu lưỡi
vốn đem lại cảm giác ngọt ngào, không ngờ lại bị Ti Bích cắn cho một phát.

– Cắn cho chết luôn đi! Không ngờ ngươi dám khinh bạc ta!

Ti Bích sắc mặt như áng mây hồng thối lui hai bước, cười tươi trừng mắt quát
Long Nhất.

– Làm sao có thể gọi là kinh bạc khi ta hôn nữ nhân của mình chứ?

Long Nhất trơ tráo nói:.

– Ai là nữ nhân của ngươi? Coi lại đi!

Ti Bích bỗng thoáng mất đi vẻ tự nhiên.

Biểu tình dị thường ấy của Ti Bích không qua nổi mắt Long Nhất. Hắn không minh
bạch tại sao lúc muốn cùng nàng làm một đôi uyên ương thì Ti Bích lại lảng
tránh thay đổi chủ đề. Bề ngoài nàng nhìn thực không có vẻ gì là vô tình cả.

– Ti Bích, nàng…

Long Nhất muốn mở miệng nhưng lại không biết nói làm sao.

Tiếng Long Nhất vừa dứt, Ti Bích tựa như kinh hoảng cắt ngang:

– Long Nhất! Xin chàng đừng hỏi nữa, xin chàng đừng đề cập đến vấn đề này nữa
được không?

Nhãn thần Long Nhất ánh lên, cười nói:

– Không cần thiết phải đề cập tới, ta chỉ muốn nói thân thể chúng ta đầy bụi
bặm, sao hai ta không cùng xuống suối tắm như một đôi uyên ương nha.

– Có quỷ mới cùng chàng tắm uyên ương, mmm, chàng tắm ở đây, ta tắm trên kia!

Ti Bích nhìn lại thân thể mình đã thấy lấm bẩn và xộc xệch, thân thể bỗng cảm
thấy khó chịu.

– Tắm chung không được hay sao? Ta còn muốn nàng kỳ lưng cho ta nữa.

Long Nhất nói với nụ cười trên môi.

– Muốn nghĩ gì thì nghĩ! Khi ta lên đó, cấm chàng nhìn trộm.

Ti Bích nói lời cảnh cáo.

– Đừng lo ta có thể nhìn trộm qua tầng kết giới đã được phân bố, nếu có nhìn
thì cũng chẳng thấy gì!

Long Nhất hấp tấp phân trần.

Ti Bích trừng mắt nhìn Long Nhất rồi đi lên trên thượng du, đột nhiên chuyển
thân quay lại nói với Long Nhất:

– Xú hỗn đản, chàng nghĩ ta còn không biết chàng hay sao?

Long Nhất há miệng bần thần một lúc, cho đến khi thân ảnh Ti Bích đã biến mất.
Hắn cười khổ một tiếng, làm sao nàng ta có thể biết được mình nhìn trộm? Lòng
tràn đầy nghi vấn rồi cũng cởi y phục lộ ra tư thế ưu mĩ trong khi nhảy vào hồ
nước, tẩy rửa hết dơ dáy toàn thân. Long Nhất bắt đầu cảm thấy thần thanh khí
sảng, hắn để mình tĩnh nhiên trôi theo dòng nước, nhìn lên trên các vì sao
đang lấp lánh tinh quang trong si ngốc.

Đột nhiên trong tâm Long Nhất cảm thấy trống trải, hắn cảm ứng nhìn lên trên
thượng du, tâm lý nhất thời khẩn cấp. Hắn luôn cảm thấy biểu tình Ti Bích
không được bình thường, và còn luôn luôn có một cảm giác: Ti Bích muốn rời xa
hắn.

Thở dài nặng nề, Long Nhất tịnh không chắc chắn có nên lên trên thượng du tìm
hiểu không. Hắn biết nếu nàng muốn bỏ đi, hắn tịnh không dám cản trở. Như nếu
đối phương thật chuẩn bị bỏ đi, thì tại sao mình còn cưỡng cầu? Cùng lắm hãy
thuận theo tự nhiên mà định đoạt.

Lấy ra chiếc nhẫn không gian giới chỉ chứa thiên địa chi hung Chích Kiến Ngọc
Phiến tìm được trong bụng con con gấu, Long Nhất bắt đầu lật qua lại nghiên
cứu. Chích Kiến Ngọc Phiến phát tán ánh sáng nhu hòa thanh khiết, không một
chút pha tạp, cái chất quang mang màu đen như hơi thở phù phép đem lại cảm
giác thập phần thư thái, nếu như kết nạp với pháp trượng thì khẳng định hơn
cái Quang Minh pháp trượng của Ti Bích. Long Nhất quyết định dung cái Chích
Kiến Ngọc Phiến này kết nạp với pháp trượng Ti Bích thành tuyệt thế pháp
trượng.

– Quỷ lười biếng, chàng vẫn còn chưa tắm xong à? Còn lâu hơn cả nữ nhân bọn
ta.

Ti Bích đứng đằng xa trên bờ, mái tóc ẩm ướt xanh đậm được phủ tới lưng, mới
vừa tắm ra đem lại cho nàng một mị lực phát tán kinh nhân, ẩn hiện dưới tinh
quang của sao trời hiển nhiên phiêu dật xuất trần, tự nhiên trong tâm Long
Nhất muốn hét lên với cả trái tim đang bị gặm nát.

Long Nhất lấy trong không gian giới chỉ một bộ y phục mặc lên. Mặc lên bộ y
phục hoa lệ cẩm y làm Long Nhất tăng thêm vẻ tuấn lãng bất phàm, phong độ
phiêu hốt, ánh mắt Ti Bích nhìn một cách mê li.

– Cũng không còn sớm, đến lúc phải đi ngủ.

Long nhất đi đến chỗ Ti Bích rồi ôm lấy vòng eo nàng từ đằng sau, nhẹ nhàng
ngửi lấy mùi thơm từ thân thể nàng vĩnh viễn không muốn li khai.

– Ngủ, ngủ, không muốn ngủ, ta, ta còn phải nhập định?

Ti Bích hơi thở kiều nhu mềm mại, lắp bắp trong khi nói.

– Hôm nay không muốn, ta chỉ muốn ôm nàng đi ngủ.

Long Nhất mau chóng thè lưỡi mình ra liếm lấy vành tai Ti Bích.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.