Thì ra, Ti Bích bị khói bụi mù mịt che mắt nên không thể thấy được thân thể
Long Nhất tà tà rơi xuống đè thẳng lên thân xác kềnh càng của Đại Địa Chi Hùng
nên tổn thương không nặng mà còn làm cho con gấu xuất hết xú khí ra ngoài,
tiếp đó hắn bị thân xác con gấu lật nghiêng đè lên trên.
– Long Nhất!
Ti Bích tất tả chạy đến, cố sức đẩy thân xác của Đại Địa Chi Hùng sang một
bên, miệng mếu máo gọi tên Long Nhất.
– Nha đầu ngốc! Khóc lóc cái gì? Đợi cho ta chết thật rồi khóc cũng chưa muộn
mà!
Thanh âm thều thào của Long Nhất từ dưới thân xác Đại Địa Chi Hùng phát ra.
Ti Bích nấc lên một tiếng vui mừng, vội vã lôi hắn ra khỏi xác của Đại Địa Chi
Hùng, cũng không cần quan tâm tại sao con gấu này lại nằm yên bất động?! Nhìn
thấy Long Nhất bình an vô sự, Ti Bích cất được mối lo càng gục đầu vào người
hắn khóc to hơn trước.
– Ti Bích, cô mít ướt quá đi! Nếu còn khóc nữa chắc Đại Địa Chi Hùng sẽ bị
chìm trong nước mắt của cô mà chết đó.
Long Nhất hơi thở có phần nặng nhọc khó khăn, bị thân thể hơn ngàn cân của Đại
Địa Chi Hùng đè lên, không bị chết ngạt đã là may mắn.
– Đánh chết ngươi!
Ti Bích đưa tay quệt nước mắt giận dữ nói, rồi dùng cả tay lẫn chân đấm đá
lung tung lên thân thể của cả Long Nhất lẫn Đại Địa Chi Hùng. Giả sử ngay bây
giờ nàng khôi phục được chút ít công lực thôi thì nhiêu đó đấm đá cũng đủ tiễn
Long Nhất lên đường chầu ông bà ông vải của hắn.
Lúc này trông hình dạng của Long Nhất thật thảm hại, khoé miệng ri rỉ máu, tóc
tai bù xù, mặt mày lấm lem, còn quần áo thì rách nát tơi tả.
Long Nhất gắng gượng lảo đảo từ từ đứng dậy, vạt áo trước thấm đẫm nước mắt
của Ti Bích. Toàn thân hắn rệu rã mà Ti Bích cũng không khá hơn bao nhiêu, hai
người nương tựa vào nhau vừa bước đi được vài bước thì lại ngã lăn mấy vòng.
– Ôi trời ơi! Mấy khúc xương già của tôi!
Long Nhất nửa đùa nửa thật đau đớn kêu lên.
– Xin lỗi, ta không cố ý mà.
Ti Bích rối rít xin lỗi, đôi mắt to tròn ươn ướt nhìn hắn.
Long Nhất thừa dịp ngắm kỹ gương mặt thanh tú của Ti Bích, mặc dù nửa mặt của
nàng bị vết bớt đỏ hồng che lấp, nhưng ngay bây giờ đối với Long Nhất mà nói
không có gương mặt nào tú mỹ thuần khiết hơn gương mặt ngay trước mắt của hắn.
– Thì ra thánh nữ cao quý như nàng cũng biết khóc, mà còn khóc đến hoá thành
mèo con mít ướt.
Long Nhất dịu dàng vuốt ve gương mặt Ti Bích trong vô thức như đang muốn an ủi
nàng.
– Còn ngươi không phải là mèo đực lấm lem hay sao?
Ti Bích đổi khóc thành cười, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của Long Nhất, bàn
tay nhỏ nhắn áp lên tay của Long Nhất như muốn hắn vuốt ve mãi gương mặt của
mình, chừng như không muốn hắn rời xa nửa bước.
– Nàng vĩnh viễn là nữ nhân của ta.
Long Nhất bất ngờ thốt lên rồi ôm chặt Ti Bích. Hắn thích nàng, có lẽ chưa đến
mức yêu thương say đắm nhưng ít nhất đối với nữ tử hoa ngọc này hắn vừa cảm
thấy có tình vừa cảm thấy có nghĩa.
Ti Bích run rẩy đôi vai, nhãn tình phức tạp nhìn lên nửa thân trên của Long
Nhất với vẻ ôn nhu vô hạn, nàng không vội trả lời Long Nhất mà lại hỏi:
– Chàng làm sao để giết được Đại Địa Chi Hùng? Ta cứ nghĩ lúc đó chàng đã …
– Nàng tưởng ta bị chấn nát thành thịt vụn rồi chứ gì? Mặc dù con gấu này khá
giảo hoạt nhưng làm sao thông minh bằng con người. Lúc đó ta …
Long Nhất bị Ti Bích nói khích, cũng không chú tâm suy xét xem nàng có ý đồ gì
khác đối với mình hay không, lập tức đem tình hình kinh hiểm lúc đó ra sao
nhất nhất thuật lại hết cho nàng lại còn phân tích kỹ càng một lượt.
Nguyên lai lúc đó Long Nhất vận chuyển nội lực của Ngạo Thiên quyết phát hiện
loại nội lực này có khả năng hấp thụ những năng lượng đồng dạng, dĩ nhiên cũng
có thể hấp thu năng lượng đồng dạng của Ma pháp Trọng Lực thuật phát ra từ
thân thể của Đại Địa Chi Hùng. Ngay lúc Đại Địa Chi Hùng đang đắc ý về trình
độ xuất ma pháp bảo hộ yếu điểm của nó, Long Nhất liền tuỳ cơ ứng biến đánh
liều một phen. Một mặt ra sức nhanh chóng hấp thu Ma pháp trọng lực kia, mặt
khác rút từ trong không gian giới chỉ ra một thanh cự kiếm. Trong một sát na
ngắn ngủi khẩn cấp chém vào Đại Địa Chi Hùng lúc nó đang sơ ý. Thực chất giai
đoạn này gồm hai quá trình: hấp thu Ma pháp trọng lực chuyển hoá thành nội lực
rồi dồn nội lực vào cự kiếm cắm thẳng vào hậu môn không được bảo hộ của Đại
Địa Chi Hùng, kết liễu nó ngay lập tức.
Cuồng Long đấu khí không hổ thẹn là loại đấu khí phá hoại khủng bố nhất, Đại
Địa Song Hùng tuy ngoài da đao thương bất nhập nhưng nội tạng bên trong lại
không khác gì những ma thú thông thường. Cuồng Long đấu khí vì thế có thể dễ
dàng chấn nát nội tạng của Đại Địa Song Hùng thành một mớ bầy nhầy trong chớp
mắt.
Nghe Long Nhất mô tả lại chi tiết trận đấu, tuy biết rõ hiện thời hắn vẫn bình
an vô sự mà Ti Bích không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nàng biết tuy Long Nhất thuật
lại nghe có vẻ dễ dàng rành mạch nhưng tình hình lúc đó hung hiểm vạn phần,
một khi thất bại tất phải trả giá bằng sinh mệnh chứ chẳng chơi. Nàng ngoái
đầu nhìn lại thi thể của Đại Địa Chi Hùng, quả nhiên thấy nơi hậu môn con gấu
lòi ra một cái chuôi kiếm xanh biếc, còn phần thân kiếm hầu như đã cắm lút
trong xác của nó.
– Long Nhất! Chúng ta mau moi lấy ma hạch của Đại Địa Chi Hùng ra đi, loại ma
hạch khó kiếm như vậy chí ít cũng bán được tám trăm Tử tinh tệ.
Ti Bích hướng về Long Nhất vui vẻ nói rồi phấn khởi chạy đến bên ma thú.
Long Nhất nhìn theo bóng dáng của Ti Bích, khẽ cau mày. Không biết ả nha đầu
này có tâm sự gì hay không? Nụ cười mạnh mẽ đó hình như đang cố che dấu một
điều gì?
Lúc này nội lực của Long Nhất đã khôi phục được đôi chút, bèn đi đến bên thi
thể của Đại Địa Chi Hùng lột lớp da của nó ra. Da của con gấu này đích thị là
cực phẩm nguyên liệu cho pháp khí phòng ngự, cứng chắc phi thường, Long Nhất
phải rất khó khăn mới lột được toàn bộ. Sau đó Long Nhất móc từ trong não đại
của nó ra một khối ma hạch Thổ hệ màu vàng chói lọi, rõ ràng là rất có giá
trị.
– A! Long Nhất! còn cái gì nữa kìa?
Ti Bích kéo áo Long Nhất chỉ vào một vật thể lạ nằm lẫn trong mớ nội tạng bầy
nhầy của Đại địa chi hùng.
Long Nhất định thần nhìn kỹ, quả nhiên trong mớ nội tạng đó còn lẫn một vật
thể phát sáng. Long Nhất dùng kiếm rạch ngang xẻ dọc một hồi liền lộ ra một
miếng ngọc bích hình bầu dục bày ra trước mắt, miếng ngọc ấy không ngừng toả
ra Thánh quang nhu hoà dìu dịu. Long Nhất lẫn Ti Bích bốn mắt nhìn nhau chấn
động. Ngay cả kẻ si ngốc cũng biết miếng ngọc này chắc chắn là một loại bảo
vật hãn hữu.
– Quang Minh ma pháp khí tức thật cường đại, làm sao bảo vật này lại chui vào
bao tử của Đại Địa Chi Hùng được nhỉ?
Ti Bích ngạc nhiên thốt lên sau khi xem xét miếng ngọc cẩn thận.
Khi Long nhất cầm miếng ngọc này lên liền cảm nhận được khí tức ôn nhu, đã
chấn động một phen trước sự hoàn mỹ của nó. Long Nhất trao miếng ngọc cho Ti
Bích cười bảo:
– Muội vốn là Quang hệ ma pháp sư, miếng ngọc này rất hợp với muội, hãy cầm
lấy đi.
Ti Bích khước từ không lấy, lắc đầu đáp:
– Huynh không muốn học Quang hệ ma pháp hay sao? Miếng ngọc này đối với huynh
quan trọng hơn, huynh cứ giữ lấy nó.
Long Nhất nhãn quang chớp động biết không thể chối từ, đành cầm lấy miếng ngọc
lẫn tấm da gấu và khối ma hạch, đem toàn bộ thu vào trong không gian giới chỉ.
– Đi nào, chúng ta phải nhanh lên, trời cũng sắp tối rồi, chỉ cần đi theo
hướng này là có thể đến được Quang Minh thành.
Ti Bích giục.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, ma lực của Ti Bích cũng đã khôi phục được quá
nửa. Nàng dìu Long Nhất, sử dụng Phiêu Phù thuật bay về phía chân trời. Trên
không trung, Long Nhất chớp thời cơ vòng tay qua eo của Ti Bích rồi mò lên đôi
gò bồng đảo táy máy thi triển “thủ thuật”. Đáng ngạc nhiên hơn là Ti Bích
không hề có lấy nửa lời phản ứng, chỉ khúc khích cười rồi để mặc cho hắn chiếm
chút tiện nghi.
Thiên không dần chuyển sang u ám, một bóng hắc ảnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện
bên cạnh xác của Đại Địa Chi Hùng, hắc ảnh toàn thân vận hắc bào, trên đầu
cũng quấn một chiếc khăn đen che kín mặt mũi, toàn thân phát ra trùng trùng
hắc ám khí tức.
– Đã bị người khác đến trước một bước, hừm!
Hắc ảnh lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, toàn thân xuất hiện hắc khí bao trùm, khi
hắc khí tan đi cũng không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.