– Quang Minh thần vĩ đại, cầu xin người ban cho kẻ bầy tôi này sức mạnh thần
thánh của Người, dùng ánh sáng vĩ đại của Người để quét sạch yêu tà trên thế
giới, Thánh Quang Diệu Thiên!
Ti Bích nâng cao Quang Minh Pháp trượng, vẻ mặt thành kính tụng niệm chú ngữ,
tầng tầng Thánh quang thuần khiết bao bọc lấy đầu pháp trượng, ánh sáng mạnh
mẽ như muốn phá bung pháp trượng phóng xuất ra ngoài.
Sau đó từng vòng ánh sáng kỳ ảo phát ra trùm lên thân mình của Đại Địa Chi
Hùng. Đôi mắt đỏ ngầu của con gấu bỗng hiền hoà trở lại còn thân thể to lớn
của nó bị Thánh quang từ từ đẩy lui.
Đây chính là Quang hệ ma pháp phòng ngự cao cấp nhất mà Ti Bích hiện có thể sử
dụng, đủ sức thuần hoá tâm linh đồng thời sóng ánh sáng còn có khả năng đẩy
lùi đối thủ. Chỉ có điều loại Thánh quang ma pháp này sau khi phát động thì
thời gian hồi phục rất lâu, nên không thể tuỳ tiện sử dụng. Ti Bích không cần
tính toán sâu xa đã ngay lập tức gọi ra ma pháp cao cấp nhất này nhằm đẩy lùi
Đại Địa Chi Hùng, chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian cho Long Nhất có cơ hội
tẩu thoát, đó cũng chính là nguyện vọng lớn nhất của nàng lúc này.
Long Nhất mở to mắt nhìn thân thể ôn nhu kiều diễm đang đứng chắn trước mặt
hắn, khoé mắt không kìm được ngấn lệ. Thân thể của pháp sư vốn yếu nhược nên
thường phải đứng lùi phía sau khi chiến đấu, đằng này nàng vừa sẵn sàng chấp
nhận vì hắn mà tiêu hao toàn bộ ma lực, vừa đứng phía trước để che chắn bảo vệ
cho hắn. Giờ phút này nếu Ti Bích hỏi hắn lần nữa có thuận ý kết hôn với nàng
hay không, chắc chắn hắn sẽ không do dự mà đáp rằng:
– Đồng ý! Không thành thân với nàng thì ngay cả mẹ ta cũng là hỗn đản!
Lại thấy Thánh quang trên Quang Minh Pháp trượng nơi hữu thủ của nàng càng lúc
càng yếu ớt, trong tình huống hung hiểm này, Long Nhất cảm thấy tinh thần bình
tĩnh sáng suốt lạ lùng. Chàng quan sát kỹ Đại Địa Chi Hùng, trong ký ức hiểu
rõ toàn thân Đại Địa Chi Hùng cứng rắn như sắt thép, ngay cả chỗ da mỏng như
mí mắt cũng khó bị đao kiếm xuyên thủng.
Ti Bích cũng cảm thấy ma lực của mình ngày càng suy nhược, nàng quay đầu lại
hy vọng có thể nhìn thấy hình bóng của Long Nhất một lần sau cuối, chỉ thấy gã
ngốc kia nửa bước cũng không thèm bỏ chạy lại còn đang ngây ngốc quan sát Đại
Địa Chi Hùng. Ti Bích giật mình hoảng hốt, không rõ thần kinh của hắn có vấn
đề hay sao mà không chịu bỏ chạy, làm phí hết tâm cơ nỗ lực của nàng.
– Hỗn đản, sao còn đứng ngây ra đó? Mau chạy đi!
Ti Bích vội vàng hét lớn, đôi mắt thất thần long lanh ngấn lệ.
– Tiểu thư khờ khạo của tôi ơi! Làm ơn be bé cái miệng lại giùm, ai bảo cô
đứng chắn trước mặt tôi như thế hả? Thế này thì ngay cả mẹ tôi cũng phải hổ
thẹn thay cho một thân nam tử phải bám váy phụ nữ như tôi.
Long Nhất bốp chát đáp trả, hai mắt vẫn không ngừng quan sát Đại Địa Chi Hùng.
– Ngươi… Ngươi đúng là đồ ngốc! Bộ chết chung với nhau vui lắm hả?
Ti Bích cảm động hai hàng châu lệ tuôn trào rơi lã chã. Ma lực của nàng vốn dĩ
sắp cạn kiệt đến nơi, nghe thấy những lời của Long Nhất, nàng vừa cảm thấy tức
giận vừa vui mừng. Ít nhất nàng cũng đã không nhìn lầm người. Hắn đã không bỏ
nàng lại để đào tẩu một mình.
Ngay lúc này, ma lực của Ti Bích cuối cùng cũng cạn kiệt, Thánh quang yếu dần
rồi tắt hẳn. Đại Địa Chi Hùng thoát khỏi sự kiềm chế của Thánh quang, hung ác
nhìn xuống đôi nam nữ trước mặt nó, rống lên cuồng bạo rồi lao tới.
Long Nhất nhìn thấy thân thể to lớn của Đại Địa Chi Hùng như thiết xa ầm ầm
lao đến, nhãn thần chợt hoá thành băng lãnh. Công lực tuy mất nhưng khí thế
vẫn còn, chính là loại khí thế cương mãnh mà chỉ có những cường giả chân chính
mới có được.
Như cảm thụ được khí tức kinh nhân từ cơ thể Long Nhất toát ra, tốc độ của Đại
Địa Chi Hùng chậm lại, rồi dừng hẳn trước mặt hai người cách chừng mười mét.
Cặp mắt mở to, đỏ ngầu cẩn thận quan sát kỹ con người nhỏ bé trước mặt nó. Có
vẻ như nó không hiểu nổi tại sao sinh vật yếu đuối này lại trở nên nguy hiểm
đáng sợ như vậy. Những ma thú cấp độ cao như nó đều sở hữu một mức độ trí tuệ
nhất định, cấp bậc càng cao thì mức độ thông minh càng nhiều. Đại Địa Chi Hùng
chính vì cảm thụ được khí tức của một cường giả nên mới dừng lại quan sát đối
thủ.
Long Nhất cẩn thận quan sát Đại Địa Chi Hùng, thấy nó khi tập trung tấn công
về phía mình thì tay phải của nó thường ngầm bảo vệ phía sau mông. Lập tức
Long Nhất minh bạch được điểm yếu của con gấu kia chính là hậu môn của nó.
Toàn thân của Đại Địa Chi Hùng đao thương bất nhập nên chắc chắn nó chỉ cần
chú ý bảo vệ cho điểm yếu của nó mà thôi, điều này xuất phát từ bản năng tự vệ
của con gấu.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, Long Nhất vận khởi Ngạo Thiên quyết
vũ lộng Càn Khôn Đại Nã Di thân pháp, như một làn gió thoảng, bất ngờ xuất
hiện phía sau lưng Đại Địa Chi Hùng. Chỉ thấy thân thể con gấu tuy to lớn kềnh
càng nhưng phản ứng lại không hề chậm một chút nào, tay của nó lập tức vòng ra
phía sau che lấp điểm yếu duy nhất lại.
“Ầm!” một tiếng, phách không chưởng của Long Nhất vừa xuyên qua bàn tay của
con gấu lập tức phải gánh chịu một luồng lực phản chấn mạnh mẽ đánh bật ra,
thủ chưởng như tê dại đi.
Tuy không trực tiếp tập kích được vào chỗ yếu hại của con gấu nhưng hiệu quả
của cú ra đòn đúng như Long Nhất đã dự tính. Chỉ thấy Đại Địa Chi Hùng bị nội
lực của Long Nhất chấn quỵ ngã xuống đất, mặc dù trên thân thể con gấu không
thấy xuất hiện vết thương nhưng đệ nhất tầng Ngạo Thiên quyết hiện nay uy lực
chỉ hơn chứ không kém đệ nhị tầng lúc trước.
Đại Địa Chi Hùng lần đầu bị địch thủ đánh cho ngã sấp mặt xuống đất dĩ nhiên
liền nổi cơn thịnh nộ, gầm lên một tiếng chấn động không gian, đôi tay gấu to
bè đập mạnh xuống đất.
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!” Một loạt thạch trụ nhọn hoắt bất thần từ dưới đất mọc lên
tua tủa. Đó chính là Thổ hệ ma pháp cao cấp Đại Địa Đột Khởi. Long Nhất tâm
thần chấn động, thân thể như phi yến lập tức nhảy lên cao tránh thoát được
trong đường tơ kẽ tóc. Dựa vào tốc độ của thân pháp, Long Nhất mạo hiểm mấy
lần nhảy ra sau lưng Đại Địa Chi Hùng tung ra hàng loạt chưởng vào tử huyệt
của nó nhưng không thành công.
Ti Bích do tiêu hao ma lực quá nhiều nên không thể tham chiến mà chỉ có thể
ngồi im nhìn thân ảnh của Long Nhất bay lượn tấn công như ảo ảnh, nội tâm biến
chuyển hết từ kinh ngạc đến nể phục hắn. Trong đời nàng chưa từng thấy ai khác
có tốc độ tấn công nhanh như vậy. Nếu mọi chiến sĩ đều đạt đến tốc độ như vậy
chắc chắn sẽ trở thành khắc tinh lớn nhất của ma pháp sư. Người này là ai mà
có được tốc độ như vậy? Ti Bích chăm chú nhìn hắn đến mê mẩn.
Long Nhất vờn quanh Đại địa chi hùng đã lâu, nội lực bắt đầu có phần giảm sút
nhưng hắn không dám dừng lại vì biết không có khả năng chống đỡ một đòn tấn
công trực diện của con gấu khổng lồ kia. Bất chợt, Long Nhất nhìn thấy Đại Địa
Chi Hùng đột nhiên bỏ trống tử huyệt, không bỏ lỡ cơ hội chàng vận hết toàn
thân công lực nhằm ngay hậu môn nó bổ xuống một quyền.
Thế nhưng Đại Địa Chi Hùng đột nhiên hạ thấp thân thể ép sát xuống mắt đất,
toàn thân nó bắn ra một đạo hoàng quang nhằm thẳng thân thể của Long Nhất xạ
tới. Khi phát hiện ra thì thân hình của Long Nhất đã bị trễ mất một nhịp,
hoàng quang như cự thạch ngàn cân đã áp sát cơ thể Long Nhất, tất cả diễn ra
cực nhanh như một đoạn phim chiếu chậm.
– Long Nhất! Cẩn thận! Đó là Thổ hệ ma pháp Trọng Lực thuật!
Ti Bích kinh hãi hô lên, nếu như nàng vẫn còn chút pháp lực nào thì chỉ cần
triệu hồi Thánh quang là có thể đánh bật Trọng Lực thuật, nhưng hiện tại nàng
đã lực bất tòng tâm chỉ biết trừng mắt chứng kiến thảm kịch sắp sửa xảy ra.
“Ta thấy, ngay đến cả ma thú mà cũng biết giở trò xảo trá.” Long Nhất trong
bụng mắng thầm, Ngạo Thiên Quyết trong nội thể điên cuồng chuyển động.
Đại Địa Chi Hùng nhìn thấy kẻ thù bị trúng chiêu, vui mừng gầm lên điên dại.
– Không! Không thể nào!
Ti Bích tuyệt vọng gào to, hai hàng nhiệt lệ tuôn trào như suối chảy, phảng
phất như thấy được cảnh Long Nhất bị đánh cho tơi tả, rơi xuống lăn mấy vòng
trên mặt đất.
Đột nhiên thân thể to lớn của Đại Địa Chi Hùng rung lên từng chặp, mùi xú khí
bốc lên nồng nặc đến nỗi Long Nhất phải cố bế khí để khỏi phải hít vào. Hắn
bật cười, phải, đúng là hắn đã bật cười, mà còn là một nụ cười cực kỳ quỷ dị.