Phong Lưu Pháp Sư – Chương 148: Đả thông tư tưởng trên giường – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 148: Đả thông tư tưởng trên giường

Long Nhất đang cắm đầu cắm cổ tiêu diệt phần ăn sáng trên bàn chợt một trận
gió thơm thổi đến, mắt hơi tối lại, có người chắn trước mặt hắn.

Long Nhất ngẩng đầu lên bắt gặp ngay Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi tràn đầy
sức sống đang đứng trước mặt. Hắn thoáng ngạc nhiên cau mày khẽ rồi cười hắc
hắc nói: “Thật là trùng hợp. Hân hạnh mời hai vị mĩ nữ dùng bữa, ta mời
khách.”

Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi ngồi xuống không khách khí chút nào, gọi thêm
vài món ăn sáng ngon lành rồi cũng cùng thưởng thức.

“Đã lâu rồi không gặp. Linh Nhi có nhớ ta không?” Long Nhất cười cười hỏi Long
Linh Nhi.

“Không. Hơn nữa mới có hai ngày chưa gặp chứ đã lâu đâu.” Long Linh Nhi trả
lời liền, khóe miệng mang một nét cười rạng rỡ.

“Hai ngày mà không lâu ư. Một ngày không gặp như thể ba năm, vậy hai ngày
chẳng phải sáu năm rồi sao?” Long Nhất nhiễu sự.

Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận nhịn không nổi bật cười thành tiếng. Tiếng
cười của hai tuyệt thế đại mĩ nữ nhất thời hấp dẫn hết toàn bộ ánh mắt trong
nhà ăn. Ai nấy đều lộ ra thần sắc si mê, mị lực của mĩ nữ quả thực không cách
nào chống nổi…

“Ha ha, mồm mép của huynh càng ngày càng liến thoắng, xem Linh Nhi của chúng
ta vui vẻ đến chứng nào rồi này.” Tây Môn Vô Hận cười duyên dáng. Trong lòng
nàng không khỏi có suy nghĩ nếu như nhị ca trước đây cũng tìm đến nữ hài tử
theo cách này, thêm vào thực lực cường đại như thế nữa thì còn cần gì tới thủ
đoạn cưỡng bách chứ. Đám tiểu thư ở Đằng Long thành sợ rằng ai nấy cũng đều bị
hắn quyến rũ hết cả.

Long Linh Nhi nghe thấy cố thu lại vẻ mặt cười đùa, nhưng hỉ ý trong ánh mắt
làm thế nào mà che đậy được. Nghe được lời ngọt ngào từ Long Nhất, lòng nàng
không hiểu sao lại vui đến thế. Đương nhiên nàng không nghĩ rằng mình đã thích
hắn rồi. Nàng cho rằng mỗi nữ hài chịu sự công kích đó đều không khỏi cảm thấy
phấn khởi hơn nữa thái độ của Long Nhất với nàng khiến nàng thấy mục tiêu đã
gần lại một bước.

Chẳng qua Long Linh Nhi nhớ tới việc sẽ phải rời xa hắn tới ba tháng nên lại
thấy hơi buồn bã. Đợi sau ba tháng mới trở về, cảm giác của Long Nhất với nàng
không nhạt đi chứ? Hay trước khi đi mình tặng cho hắn gì đó để khiến hắn không
quên mình nhỉ? Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp của Long Linh Nhi đỏ bừng lên.

Lúc này Tây Môn Vô Hận đột nhiên nhớ tới lúc trước Tiểu Y từng gọi nhị ca mình
là Long Nhất mà tên hắn dùng ở trường cũng là Long Nhất. Thấy tò mò, nàng bèn
hỏi: “Ây, xú nhị ca, từ khi rời Đằng Long thành huynh đổi tên thành Long Nhất
hả? Tại sao lại là họ Long thế? Lẽ nào huynh định ở rể nhà Linh Nhi bọn họ
hả?”

Long Nhất ngẩn người, nhãn thần chợt trở nên mơ hồ. Hắn chầm chậm nói: “Chọn
họ Long bởi vì ta là truyền nhân của rồng.”

“Truyền nhân của rồng? Lẽ nào là Long tộc trong truyền thuyết? Công phu kỳ
quái của huynh là từ Long tộc hả?” Tây Môn Vô Hận kinh ngạc hỏi, xem ra phán
đoán này của nàng không sai lầm được.

Long Nhất chợt bừng tỉnh, cười hắc hắc hai tiếng, bắt đầu bốc phét: “Long tộc?
Đương nhiên không phải rồi. Huynh rời khỏi Đằng Long thành liền gặp một người
rất thần bí, cũng chính là sư phụ của huynh. Ông ấy đến từ một đất nước rất xa
xôi, nơi có một nền văn minh lịch sử vô cùng tươi sáng. Họ lấy con rồng vàng
năm vuốt làm biểu tượng, tương truyền loài rồng này có thế lên trời xuống đất,
hô mưa gọi gió không gì không thể. Còn người dân của đất nước đó đều mang dòng
máu của thần long trong người cả. Sư phụ dạy cho ta công phu cũng đặt cho ta
họ Long, do đó ta trở thành truyền nhân của rồng.”

“Rồng năm vuốt? Sao muội chưa từng nghe nói tới loài thần long này nhỉ, cũng
không nghe nói tới quốc gia nào lấy rồng làm biểu tượng.” Tây Môn Vô Hận và cả
Long Linh Nhi đều hoài nghi nhìn Long Nhất.

“Nghe nói đó là một quốc gia ở vô cùng xa. Nó không nằm ở Thương Lan đại lục
mà là một quốc gia rất xa nằm ở Á Châu đại lục.” Long Nhất cười nói. Làm sao
mà các nàng biết Á Châu nằm ở đâu cơ chứ.

“Chẳng lẽ bên ngoài Thương Lan đại lục còn có đại lục nào khác sao?” Lưỡng nữ
kinh ngạc.

“Các nàng cho rằng thế giới này chỉ có mỗi mình Thương Lan đại lục thôi hay
sao? Chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thế giới này rộng lớn lắm chứ không như các
nàng tưởng tượng đâu.” Long Nhất lắc đầu than, khóe miệng lại mang vẻ cười
tinh nghịch.

“Hừm, bọn ta là ếch ngồi đáy giếng, chỉ ngươi là biết thôi.” Long Linh Nhi bất
mãn hờn dỗi.

“Haha, đừng nói chuyện đó nữa. Linh Nhi, hai ngày qua nàng học tập với Phổ Tu
Tư lão đầu thế nào rồi?” Long Nhất mỉm cười chuyển sang chủ đề khác.

“Lão đầu gì chứ, sao ngươi lại không tôn trọng Phổ Tu Tư lão sư như thế? Người
hiểu biết rất nhiều điều, những điều người giảng hai ngày qua khiến ta thu
hoạch được rất nhiều, có bao nhiêu chuyện ta chưa hiểu liền trở nên sáng tỏ.”
Long Linh Nhi trừng mắt nhìn Long Nhất. Xú tiểu tử này dám gọi đại ma đạo sư
Phổ Tu Tư là lão đầu. Nếu mà để người khác nghe thấy sợ rằng mỗi một miếng
nước bọt đủ nhấn chìm hắn rồi.

“Thật hả? Xem ra lão đầu đó cũng có chút thực tài nhỉ.” Long Nhất quay tròn
mắt, lòng bàn tay hơi hơi ngứa ngáy. Nếu như có thể được vị đại biểu cho đỉnh
cao của hỏa hệ ma pháp ấy chỉ bảo, khẳng định so với bản thân khổ công ngồi
tọa thiền có hiểu quả hơn nhiều.

“Xú nhị ca, ngày mai là Long Linh Nhi phải cùng Phổ Tu Tư lão sư đi xa tu
luyện ba tháng đó. Huynh sẽ không được gặp Linh Nhi trong ba tháng nữa đâu.”
Tây Môn Vô Hận chu miệng lên nói.

“Cái gì? Sắc lão đầu đó muốn đưa nàng đi tu luyện? Lại còn những ba tháng?”
Long Nhất kinh hãi nói.

“Ngươi nói nhỏ thôi. Ngươi nghĩ Phổ Tu Tư lão sư cũng giống như ngươi hả? Lần
này Lâm Na cũng đi cùng, bọn ta đều là đẳng cấp đại ma pháp sư, lần này là cơ
hội tốt để đột phá cảnh giới.” Long Linh Nhi kéo khéo tay áo Long Nhất nói.
Trong lòng tỏ vẻ lo lắng thực sự cho Long Nhất, không ngờ từ đó lại cảm thấy
chút gì đó ngọt ngào.

“Nha đầu Lâm Na đó cũng đi, vậy thì đâu khác biệt lắm.” Long Nhất ngơ ngẩn
nói.

Long Linh Nhi trợn mắt nhìn Long Nhất, đột nhiên nàng nghiến răng, gương mặt
xinh đẹp thoáng đỏ hồng quay đầu nói với Tây Môn Vô Hận: “Vô Hận, ngươi phải
đến thư viện đúng không? Sao giờ vẫn chưa đi, nếu muộn là không còn chỗ đâu
đấy.”

Tây Môn Vô Hận ngây ra. Nàng cũng muốn đến thư viện nhưng với đẳng cấp của
nàng có thể đọc sách ở tầng thứ tư dành cho đại ma pháp sư. Nơi đó toàn là
giáo sư mới có thể đến được, lúc nào cũng vắng vẻ thì sao mà không có chỗ chứ.
Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của Long Linh Nhi, nàng liền minh bạch
ngay, trong lòng mắng thầm: Tử nha đầu trọng sắc khinh bạn.

“A, phải rồi. Ta phải đi sớm để lấy chỗ ngồi. Vậy các người cứ tùy tiện nhé,
ta đi trước đây.” Tây Môn Vô Hận nói rồi vội rời khỏi. Nơi đáy mắt nàng khi
chuyển thân có chút gì đó cô độc.

Long Nhất nhìn bóng lưng của Tây Môn Vô Hận đang vội vã bước đi, cười nói:
“Vừa hay ta cũng đến lúc phải lên lớp rồi. Nữ nhân Thủy Nhược Nhan đó không
biết còn muốn dùng cách gì để chỉnh ta đây?”

Long Linh Nhi hung dữ liếc Long Nhất một cái. Xú gia hỏa này bình thường thông
minh thành tinh vậy mà sao giờ lại biến thành một khúc gỗ vậy. Mai nàng phải
đi rồi vậy mà hắn còn không biết đường ở lại cùng nàng một ngày sao?

“Ây, nàng sao lại nhìn ta như vậy thế Linh Nhi.” Long Nhất cố nhịn cười ra vẻ
ngạc nhiên hỏi.

“Không lý tới ngươi.” Long Linh Nhi cáu tiết dẫm lên chân Long Nhất, đứng dậy
đi ra khỏi nhà ăn.

Long Nhất vội vã đuổi theo. Nha đầu này da mặt thật là mỏng quá à.

“Ta đột nhiên nhớ ra hôm qua đã đắc tội với nữ nhân Thủy Nhược Nhan đó, hôm
nay không tới lớp thì hay hơn. Hay là mình đi dạo chơi tâm sự với nhau nhỉ?”
Long Nhất cười hắc hắc đi theo sau Long Linh Nhi, trong đầu rất nhanh chuyển
qua vài ý niệm. Long Linh Nhi đẩy tiểu muội Tây Môn Vô Hận rời đi rõ ràng làm
muốn một mình cùng ta rồi, xem ra người mẹ già của nàng đã đi mất. Lẽ nào…

“Ngươi đang nghĩ gì đó? Cười xấu xa quá.” Long Linh Nhi quay đầu trông thấy nụ
cười dâm đãng ấy, tim không khỏi đập mạnh.

“Vậy hả? Nhất định là do nàng hoa mắt rồi đó. Con người thuần khiết như ta làm
sao có thể cười xấu xa được chứ?” Long Nhất vội vã thu lại nụ cười dâm đãng
ấy, nghiêm mặt khẽ nói.

“Ngươi mà thuần khiết chắc thiên hạ này chẳng còn người xấu nữa rồi.” Long
Linh Nhi hừ lạnh nói.

“Ta xấu xa thế nào nào?” Long Nhất cười hắc hắc hỏi.

“Ngươi xấu xa lắm.” Long Linh Nhi lắc lắc đầu nói.

“Nàng nói chẳng rõ ràng gì cả, hay là theo ta mình tâm sự trên giường nhé.”
Long Nhất mỉm cười, đại thủ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Long Linh Nhi.

“Có gì để tâm sự với tên xấu xa như ngươi chứ…!” Long Linh Nhi nói rồi đột
nhiên sững lại, nhớ ra vừa xong tên phôi tiểu tử này nói là tâm sự trên
giường. Xấu hổ bực bội, nàng vùng vằng rút tay ra, mắng một câu sắc lang rồi
chạy đi, còn Long Nhất cười hắc hắc đuổi theo sau.

Rất mau, hai người đã chạy khỏi Thánh Ma học viện. Long Nhất đã nắm được bàn
tay nhỏ bé ấy.

Vẫn là lữ điếm cũ, lại vẫn là căn phòng xưa. Long Nhất và Long Linh Nhi ngồi ở
hai đầu trường kỷ. Long Nhất hờ hững uống rượu hoa quả còn Long Linh Nhi căng
thẳng không biết phải làm gì.

Dẫu Long Linh Nhi đã có ý định trao thân cho Long Nhất để khiến hắn triệt để
mê luyến nàng nhưng hiện tại trong lòng nàng lại có sự biến hóa vi diệu. Vừa
xong nàng đã hạ quyết tâm chuyện gì cũng dám làm nhưng giờ đây nàng chỉ như
một bé gái quen được nuông chiều, đến khi có việc thì sợ hãi bất an, đương
nhiên lại càng xấu hổ nữa.

Long Nhất nhìn gương mặt xinh tươi càng lúc càng đỏ hơn của Long Linh Nhi mà
không nhịn cười nổi. Phản ứng của nàng khiến hắn thấy thật mãn ý, đây mới đúng
là biểu tình mà nữ hài tử nên có. Trước đây nàng thoát y ngay trước mắt mình
mặc dù có no mắt thật đấy nhưng trong lòng lại phiền muộn dị thường. Hiện tại
Long Linh Nhi đã có hảo cảm với hắn rồi, Long Nhất thầm nghĩ.

Đưa một ly rượu hoa quả đến trước mặt Long Linh Nhi, Long Nhất cười nói: “Uống
một chút rượu đi cho ấm người, nàng xem mặt nàng đông cứng đến đỏ hồng lên rồi
kìa.”

Mặt Long Linh Nhi lại càng đỏ hơn, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch rồi lại
rót cho mình thêm ly nữa uống cạn luôn, tựa hồ như đang vội việc gì không thể
dừng được vậy.

Long Nhất đến bên Long Linh Nhi ngồi, cảm thấy thân nàng run lên nhè nhè từng
đợt, trong lòng trỗi dậy niềm thương cảm khó nói thành lời. Hắn giang tay ôm
lấy eo nàng, khẽ cười nói: “Uống rượu chớ nên uông kiểu đó, không biết làm sao
để uống cho thực sảng khoái à?” Chiếc miệng rộng của Long Nhất đặt sát ngay
tai của Long Linh Nhi, hơi thở nóng ấm thổi tới vành tai mẫn cảm của nàng
khiến nàng lại run bắn từng cơn. Phải công nhận rằng, Long Nhất chính là một
tay hảo thủ.

“Ngươi nói xem chẳng phải uống rượu đều như vậy sao?” Long Linh Nhi hô hấp
không ổn định, nói giọng nhỏ như muỗi kêu.

“Uống rượu ấy hả? Phải như thế này.” Mắt Long Nhất ánh lên quang mang nóng
bỏng. Hắn hớp lấy một hớp rượu nhưng không nuốt xuống mà đưa miệng mình ép lên
cặp môi hồng của Long Linh Nhi.

Trái tim thiếu nữ của Long Linh Nhi đập như muốn nhảy khỏi ***g ngực, cảm thấy
đôi môi mát lạnh, chiếc miệng nhỏ xinh đã bị Long Nhất chiếm lĩnh. Đầu lưỡi
linh xảo của hắn khéo léo xuyên qua bờ môi tách hai hàng răng cửa ra, từng tia
mĩ tửu ngọt ngào nhẹ tuôn vào trong miệng nàng. Cứ như thế một ly rượu qua
đường miệng đã được truyền hết cho Long Linh Nhi, lại còn có đôi dòng rượu quả
kỳ tích làm sao chảy qua khóe miệng nàng xuống cổ ngọc rồi lại thấm lên áo lan
ra bộ ngực vun cao của nàng.

Hồi lâu, bờ môi hai người tách ra. Cặp mắt Long Linh Nhi như mê đi, khí tức
khiến người ta động tình trở nên dày đặc.

“Giờ nàng hiểu rồi chứ? Uống rượu là phải như vậy.” Long Nhất khẽ vuốt ve
khuôn mặt rồi vành tai của Long Linh Nhi, khiến nàng run lên phát ra tiếng rên
nhè nhẹ

Long Linh Nhi nhũn người ra tựa vào lòng Long Nhất, không còn chút sức lực nào
nữa, chỉ nhắm chặt hai mắt đợi nam nhân xâm chiếm.

“Linh Nhi, hảo bằng hữu của nàng đi rồi chứ?” Long Nhất đột nhiên khẽ hỏi.

“Mmm, vừa mới đi.” Long Linh Nhi ngượng ngùng gật đầu nói rồi lại rúc sâu hơn
vào trong lòng hắn.

“Vậy mình lên giường cùng tâm sự đi thôi, vậy nàng mới có thể hiểu được phu
quân nàng thuần khiết thế nào.” Long Nhất cười hắc hắc. Nói thật ra nhu cầu
sinh lý của hắn đã đạt tới giới hạn rồi bởi từ khi rời tinh linh sâm lâm tới
nay chưa có chỗ phát tiết. Nếu thêm vài ngày nữa chắc hắn không chịu nổi nữa
mà tự xử, như vậy còn gì là sảng khoái.

Long Linh Nhi rụt lại khỏi lòng Long Nhất, lẩm nhẩm hai tiếng gì đó. Nhưng nhĩ
lực của Long Nhất có thể nghe thấy rõ ràng, nàng vừa mắng hắn là sắc lang.

Long Nhất bế Long Linh Nhi vào trong phòng ngủ. Vừa đặt nàng lên chiếc giường
êm ái, Long Linh Nhi đã lăn một vòng chui đầu vào trong gối không dám nhìn
Long Nhất.

“Ây. Tiểu bảo bối Long Linh Nhi của ta, trước đây nàng dũng cảm lắm mà.” Long
Nhất cười khẽ, ngồi bên giường vuốt ve mái tóc nàng.

Không ngờ câu này nói ra lại khơi dậy lòng can đảm của Long Linh Nhi. Sắc mặt
đỏ gay chuyển sang phơn phớt hồng, bất chợt nhào tới đè Long Nhất xuống vừa
hôn loạn lên mặt hắn vừa cởi bỏ y phục của hắn ra.

Lần này Long Nhất có phần luông cuống chân tay, ngạc nhiên trước những động
tác của Long Linh Nhi trên thân thể mình, hồi lâu chưa bình tâm lại được.

Hôn hít loạn lên một lúc, sự gan dạ của Long Linh Nhi lại hạ xuống thấp, nàng
chui đầu vào nách hắn, há miệng ra cắn cho hắn một nhát xuyên qua lớp y phục.

Long Nhất vội triệt thoái nội lực hộ thể, không khỏi thầm cảm thán. Nữ nhân
ơi, phải chăng cắn nam nhân cũng là do trời sinh?

May mà Long Linh Nhi không dùng lực, chưa cắn ngập vào thịt.

“Linh Nhi, giúp ta cởi bỏ y phục nào.” Long Nhất ngửi thấy mùi hương nữ nhi
thoang thoảng trên người Long Linh Nhi, cảm thụ thân thể mềm mại tựa không
xương của nàng trên người, dục vọng bắt đầu dâng lên, giọng nói cũng vì thế mà
trở nên nghẹn lại.

Long Linh Nhi toàn thân run lên, răng cắn vào môi dưới quỳ bên cạnh Long Nhất,
hai bàn tay nhỏ nhắn lướt trên y phục của Long Nhất, vụng về cởi ra cho hắn.

Y phục của nam nhân đâu có phức tạp. Rất mau, thân trên của Long Nhất bị thoát
quang toàn bộ, lộ ra cơ ngực và cơ bụng tráng kiện. Giờ đây hắn chỉ còn lại
một mẩu nội khố cuối cùng, tiểu Long Nhất đã bị kích thích vươn lên cao vút.

“Còn một mảnh nữa kìa, Linh Nhi.” Long Nhất nói hơi nghẹn nghẹn, dục vọng như
ngựa hoang vùng chạy hí vang.

Long Linh Nhi cố bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp, nín thở từ từ kéo
nội khố của hắn xuống. Người tiểu huynh đệ đó liền bật dậy, bộ dạng hung dữ
của nó khiến cho Long Linh Nhi kinh hãi bật thốt lên. Nàng chưa từng được
trông thấy huynh đệ của Long Nhất, lần ấy khi Long Nhất nhập vào thân thể Tây
Môn Vũ cường bạo nàng thì nàng đã nhắm mắt lại, làm sao mà biết tiểu tử này dễ
sợ đến thế.

Long Nhất không còn nhịn nổi nữa, lật người ép Long Linh Nhi xuống liền tay
giải trừ toàn bộ vũ trang của nàng, làm lộ ra thân thể khiết bạch dụ nhân.

Long Nhất cố nuốt một cục nước miếng, nhãn thần như lang sói tỏa ra u quang rà
khắp một lượt thân hình hoàn mĩ ấy, ngọc nhũ trắng muốt như măng non mới mọc,
tiểu phúc phẳng lỳ, hoa viên dày mịn như nhung, hết thảy đều mê người.

Long Nhất chầm chậm vươn hai tay ra đặt lên ngọc nhũ mềm mại ấy, dùng lực khẽ
nắm. Chịu đợt kích thích này, Long Linh Nhi nhất thời rên lên một trận, nhũ
phong cứng vươn hẳn lên.

Thân thể hùng tráng của Long Nhất áp lên, Long Linh Nhi thở hổn hển cắn chặt
răng. Lang trảo của hắn không nơi nào không chạm tới, vuốt ve phần mẫn cảm
dưới thắt lưng của nàng, sau đó hai thân thể sát lại với nhau. Khoảng cách
giữa hai người giờ không còn gì ngăn cách nữa, trong giây phút này họ đến gần
với nhau nhất.

Hoa tàn hoa nở, mưa xuân mấy lần, thân thể mềm mại của Long Linh Nhi lên xuống
như sóng cồn, mỗi lần đạt tới đỉnh của con sóng là một lần ngây dại bám chặt
lấy hắn, miệng phát ra tiếng rên liên tục không dứt. Còn Long Nhất tuân thủ
nguyên tắc đại khai đại hợp, tiến công lần sau kịch liệt hơn lần trước. Cuối
cùng đến lúc Long Linh Nhi kêu lên một tiếng tiết thân hắn cũng đồng thời đưa
quân tới nơi thẳm sâu nhất.

Mây mưa đã qua, những sợi tóc nơi trán Long Linh Nhi bị mồ hôi dính chặt. Nàng
nhắm hai mắt ngả vào lòng Long Nhất, thân thể lâu lâu lại run lên khe khẽ,
hiển nhiên là dư âm của cao trào vẫn chưa dứt hẳn.

Thở ra một hơi dài khoan khoái, linh hồn Long Linh Nhi từ trên mây từ từ hạ
dần xuông, chầm chậm trở lại với thân thể. Nàng lặng im hưởng thụ sự ve vuốt
dễ chịu trên lưng mình từ Long Nhất, cảm giác này khiến nàng thấy rất an tâm,
phảng phất trong lòng trống rỗng không phải lo lắng điều gì.

Tại sao chuyện trải qua trước đây lại thống khổ đến thế? Long Linh Nhi nghi
hoặc. Nàng cố gắng suy nghĩ, chợt phát hiện ra cái đêm kinh khủng đó đã mờ đi
trong tâm lý mình. Nàng đã lâu rồi không nhớ tới nó nữa. Nên biết rằng trước
đây mỗi đêm nàng đều gặp ác mộng, chưa từng có giấc ngủ nào an lành.

Long Linh Nhi nằm trong lòng Long Nhất ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận
là do kế hoạch của nàng đã bắt đầu có tác dụng, do đó mọi thứ còn khá mờ nhạt.

“Nếu cứ như thế này, Tây Môn Vũ sẽ càng mê đắm ta chăng, sẽ yêu ta chăng? Bộ
dạng vừa rồi của hắn như hận không thể ăn tươi nuốt sống ta vậy.” Long Linh
Nhi thầm nghĩ. Nàng không tưởng tượng được rằng nàng đã ngày càng trầm mê Long
Nhất hơn.

Đột nhiên, sắc mặt Long Linh Nhi đại biến. Nghe nói làm chuyện vợ chồng sẽ nảy
sinh mầm sống, nếu trong bụng nàng có tiểu hài thì phải làm thế nào? Đến lúc
đó phải sinh hài tử cho hắn thì chẳng phải là sống không bằng chết sao?

“Tây Môn Vũ. Chàng nói xem chúng ta thế này liệu có thể có tiểu hài không?”
Long Linh Nhi có vẻ căng thẳng mở lời hỏi.

Long Nhất cúi đầu nhìn Long Linh Nhi cười nhe cả răng nói: “Ngốc quá. Hiện giờ
là chu kỳ an toàn của nàng đó, làm sao có tiểu hài được.”

“Chu kỳ an toàn? Chàng làm sao biết được?” Long Linh Nhi hiếu kỳ hỏi.

Ách,… Long Nhất hết lời. Lẽ nào phải nói cho nàng nghe điều tối cơ bản về sinh
lý mà nữ sinh trung học nào cũng được dạy sao?

“Nói cho thiếp biết đi, thiếp muốn biết mà.” Ngọc thể của Long Linh Nhi cựa
quậy loạn lên trong lòng hắn.

Ngoan nào, Long Nhất hít một hơi thật sâu. Tiểu huynh đệ bắt đầu ngu ngốc động
đậy rồi, vừa rồi bị mị lực của nữ hài vừa thấm nhuần mưa móc cuốn hút thì chịu
sao nổi chứ, mỗi một nụ cười đều thật mê người, xuân ý hiện rõ nơi đầu mày
cuối mắt.

“Được được. Ta nói cho nàng nghe là được. Chu kỳ an toàn chính là một tuần lễ
trước và một tuần lễ sau khi hảo bằng hữu của nàng đến, trong thời kỳ này
không dễ dàng gì thụ thai *” Long Nhất cung cấp cho Long Linh Nhi kiến thức sơ
đẳng về khóa vệ sinh sinh lý.

“A.” Long Linh Nhi hưởng ửng, vừa thấy vui vẻ lại vừa có chút gì đó mất mát.

“Hiểu chưa?” Long Nhất cười hỏi.

Long Linh Nhi gật gật đầu.

“Đã hiểu rồi thì mình thử thêm lần nữa đi.” Long Nhất cười quái dị lại áp lên
người Long Linh Nhi, sóng cuộn ba đào, một trận nam nữ đại chiến lại được khai
mạc.

oOo

Ở một bên mái nhà Long Nhất và Long Linh Nhi hai người đang làm việc hoan ái
giữa ban ngày, bên mái hiên khác Nạp Lan Như Nguyệt lại mày liễu cau lên, thần
tình vô cùng sầu muộn. Nàng vừa nghe Lâm Na nói Phổ Tu Tư ngày mai phải đưa
nàng ta và Long Linh Nhi ra ngoài tu luyện ba tháng, nhưng còn sự tình mà nàng
nhờ cậy thì như thể hòn đá chìm xuống biển không chút động tĩnh gì, vậy nàng
làm sao yên lòng cho được? Ở Thương Lan đại lục ngoại trừ mấy vị đại ma đạo sư
và kiếm thánh ra sợ rằng không còn ai có thể ngăn trở cuộc chiến này. Tuy Nạp
Lan đế quốc của nàng đang đứng mũi chịu sào nhưng cuộc chiến này rồi sẽ cuốn
cả Thương Lan đại lục vào trong đó. Nàng không tin rằng với nhãn quang của đại
ma đạo sư Phổ Tu Tư mà không nhìn thấu vấn đề này.

Anh em đọc có chỗ nào có vấn đền thì thông cảm chút nhá em lần đầu tiên post
truyện. :shengli::shengli::shengli::shengli:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.