Phong Lưu Pháp Sư – Chương 146: Lời thỉnh cầu của Mễ Á hoàng hậu – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 146: Lời thỉnh cầu của Mễ Á hoàng hậu

Nhìn sợi dây chuyền lam sắc ấy, Long Nhất bỗng nhớ ra lần đó mình lấy được từ
Mễ Á hoàng hậu ở Túy Hương Lâu. Đây đúng là một dây chuyền ma pháp có khả năng
báo động, lúc này nó phát sáng nghĩa là…

Long Nhất lấy sợi dây chuyền đó ra khỏi không gian giới chỉ, xem đi xem lại dò
xét. Nhưng chỉ thấy ánh sáng mờ mờ nhấp nháy mãi, tựa hộ đang thu thập tín
hiệu.

Đúng vào lúc này, Long Nhất chợt phát hiện ra có chuyện rất không hợp lý, trực
giác như dã thú khiến bản năng hắn dự cảm có người xâm nhập. Tuy nhiên một
chút dị thường trong không trung cũng chưa thấy.

Long Nhất cảnh giới quan sát tứ phía, đột nhiên hắn nhớ tới Ẩn Thân thuật mà
Bối Toa từng dùng ở Luận Võ Đại Hội của Man Ngưu tộc. Nhìn lại dây chuyền trên
tay mình không còn nhấp nháy sáng nữa, hắn mỉm cười, dùng tinh thần lực tra ra
vị trí của Bối Toa, lần này chắc vẫn có thể tìm thấy được.

Dùng tinh thần lực bao phủ phạm vi bán kính năm mươi mét lấy bản thân làm
trung tâm, Long Nhất tin chắc rằng Bối Toa nhất định ở trong đó. Sau đó hắn
thu dần phạm vi tinh thần lực, quả nhiên ở khoảng hai mươi mét hắn cảm ứng
được một vật thể có hình người đang chầm chậm bước về phía hắn.

Long Nhất cười hắc hắc, tiện tay bẻ vài cành cây dùng nội lực bắn đi, mang
theo những tiếng gió rít dài, vèo vèo vèo chặn hết hướng Bối Toa đang muốn di
chuyển, không sai lệch chút nào.

“Bối Toa, nàng hiện thân đi. Ẩn Thân thuật của nàng không có tác dụng gì với
ta đâu.” Long Nhất mỉm cười nói.

Lúc này, trong không khí truyền tới một tiếng cười yêu kiều lay động nhân tâm,
dịu ngọt thấu tới xương. Hiển nhiên đây không phải là thanh âm của Bối Toa mà
là Mễ Á hoàng hậu.

Một thân ảnh mơ hồ xuất hiện phía trước, từ từ trở nên rõ ràng, quả nhiên là
hồ tộc mĩ nhân điên đảo chúng sinh Mễ Á hoàng hậu. Bà vẫn mặc cung trang hoa
lệ của hoàng thất, lộ ra chiếc cổ ngọc và xương quai xanh tinh trí. Trên mặt
bà đánh nhẹ một lớp phấn, hai mắt mang theo sắc thái mông lung, môi hồng khẽ
chu lên, vẻ cười cợt dó mang theo một lực dụ hoặc khiến người ta nghẹn lời.

“Bối Toa nói ngươi có thể phá được Ẩn Thân thuật của hồ tộc. Khi ấy ta vẫn
chưa tin, hiện tại thì không thể nào không tin rồi.” Mễ Á hoàng hậu nhìn mấy
khúc cây dưới mặt đất được xếp đặt quanh chân mình rồi cười nói giọng dịu
dàng.

Long Nhất nhìn Mễ Á hoàng hậu cười hắc hắc: “Hoàng hậu, thân phận của bà tôn
quý là thế, sao nửa đêm canh ba còn tới vùng hoang sơn dã lãnh này làm gì?”

“Đương nhiên là tìm ngươi rồi.” Mễ Á hoàng hậu cười nhẹ, phong nhũ kiều đồn
khẽ rung lên, khiến cho Long Nhất mục huyễn thần mê.

Long Nhất dùng nghị lực rất lớn mới có thể dời mục quang của mình đi được. Hắn
mỉm cười đáp lại: “Tìm ta? Chẳng phải là quá tốt sao? Dù quan hệ của chúng ta
có thể xem như thuần khiết tựa tuyết bạch nhưng cô nam quả nữ giữa canh ba nửa
đêm, không khỏi dẫn đến những điều tiếng. Nếu để cho người nào trông thấy,
chẳng phải đã hủy đi thanh danh của hoàng hậu rồi sao?”

“Để người nào trông thấy? Giết hết là được thôi.” Mễ Á hoàng hậu thu lại nụ
cười mê hoặc, lãnh đạm nói. Ngữ khí băng lãnh phảng phất không coi cái chết
của người khác vào đâu.

Long Nhất mục quang đình trệ, hồ nữ này quả là tâm địa độc ác.

Vẻ băng lãnh của Mễ Á hoàng hậu không duy trì lâu đã phủ lấp bởi bộ dạng cười
cợt yêu kiều. Bà nói: “Long Nhất, ngươi nghĩ bản hoàng hậu là người tàn nhẫn
à? Ngươi cho rằng thiên hạ này còn có người phá được Ẩn Thân thuật của hồ tộc
chúng ta như ngươi chăng.”

Long Nhất không cách nào đáp lại. Hồ nữ này về mặt thâm trầm hơn Bối Toa không
biết bao nhiêu lần, đến lúc bị mụ bán đứng rồi có khi vẫn còn mắc nợ. Hắn vung
vẩy sợi dây chuyền lam sắc trên tay mình, cười nói: “Bà nhờ nó nên mới tìm
thấy ta hả?”

“Không sai, trước đây ngươi lấy cái đó của người ta không chịu trả. Bình
thường ta đâu có lộ diện, chỉ vừa hay đêm nay muốn tìm ngươi đòi nợ thôi.” Mễ
Á hoàng hậu mang vẻ thẹn thùng ngẩng đầu lên, cặp mắt mờ mờ như đang ngấn
nước.

Long Nhất thần sắc đại biến. Biểu tình đột nhiên trẻ nên băng lãnh vô bỉ, đôi
mắt sáng tựa sao như đã đông cứng lại. Hắn cười trào lộng pha vẻ lạnh lùng:
“Hoàng hậu, bà là người thông minh sao còn muốn làm chuyện ngu xuẩn vậy? Thu
lại mị thuật khiến người ta nảy sinh ác cảm đó đi, nếu không chớ trách Long
Nhất ta không biết thương hương tiếc ngọc.”

Mễ Á hoàng hậu toàn thân run rẩy, mị ý khiến người ta phát sinh dục hỏa khó
cưỡng nhất thời biến mất vô ảnh vô tung. Bà nhìn Long Nhất đầy vẻ khó hiểu,
dẫu biết Long Nhất không phải kẻ dễ dàng câu dẫn nhưng bà không thể nào không
thử. Bởi vì bà muốn thu Long Nhất để sử dụng, khiến hắn nghe lệnh mình. Đáng
tiếc là kẻ này thực sự thâm bất khả trắc, không thể nào nắm bắt được.

Long Nhất ném sợi dây truyền trên tay sang Mễ Á hoàng hậu, lạnh giọng nói:
“Nhận lấy đồ phế phẩm của bà này, bà có thể đi được rồi.”

Mễ Á hoàng hậu mặt tái đi, khẽ thở dài một tiếng. Bà nói: “Chàng có thể rộng
lòng bỏ qua cho Liên Tâm được không. Liên Tâm thề rằng sau này không dùng mị
thuật với chàng nữa.”

Liên Tâm? Long Nhất sữn người. Thì ra tên thật của Mễ Á hoàng hậu là Liên Tâm.
Chính là cái tâm sen có vị đắng nhưng ăn vào giúp cho mát gan mắt sáng đó sao?

“Nàng là hoàng hậu cao quý, hôm nay sao lại hạ mình với một tên vô danh như ta
thế? Đừng nói rằng nàng đã bị tên vương bát… à khí thế vương bá trên người ta
thu phục nhé.” Long Nhất nhìn chằm chằm Mễ Á hoàng hậu, mang theo ý cười khó
xuyên thấu.

“Nếu thiếp nói đúng vậy thì sao?” Mễ Á hoàng hậu thỏ thẻ.

Long Nhất cười hắc hắc: “Ta công nhận mị lực của nàng thật lớn nhưng nữ nhân
tâm cơ thâm trầm như thế lẽ nào không có ý lợi dụng người khác? Trục lợi là
bản tính rồi, thiên hạ thái bình, thu lợi vào mình, thiên hạ nhiễu nhương,
cũng tìm nguồn lợi. Nễu muốn ta giúp nàng, chí ít cũng phải đưa ra cái gì có
giá trị mới được chứ.”

Mễ Á hoàng hậu ngây ra, mục quang kỳ dị lấp loáng. Thanh niên này nhìn thông
thấu cả chuyện nhân tình thế thái. Chuyện trong thiên hạ không gì vượt qua
khỏi một chữ lợi. Bà nói: “Chàng muốn vật trao đổi phải có giá trị thế nào?”

“Trước tiên hãy cho ta biết nàng muốn ta giúp nàng chuyện gì đã.” Long Nhất
cười khẽ.

“Ta muốn nhờ chàng giúp hồ tộc chúng ta khôi phục lại danh vọng ngàn năm trước
đây. Lúc đó bộ tộc Ngân Hồ của chúng ta có hai tuyệt thế kỳ công là Ẩn Thân
thuật và Thiên Cực ảo thuật, địa vị gần như tộc Bỉ Mông, vua của thú tộc. Tiếc
rằng sau này không hiểu sao huyết mạch Ngân Hồ tộc truyền lại càng ngày càng
ít, đến giờ vạn người mới có một. Ẩn Thân thuật và Thiên Cực ảo thuật vì thế
mà mai một đi. Hồ tộc chúng ta đã trở thành chủng tộc hạ đẳng nhất trong thú
tộc, bất đắc dĩ phải dùng mị thuật dựa vào các thú tộc cường đại khác mới có
thể tồn tại tới ngày hôm nay.” Mễ Á hoàng hậu càng nói càng kích động, lệ
quang trong mắt loang loáng.

“Ngày nay sở hữu huyết mạch Ngân Hồ chỉ còn ta và Bối Toa. Nhưng huyết mạch
của ta không thuần nên chẳng cách nào tu luyện được Thiên Cực ảo thuật còn Bối
Toa lại có huyết mạch tinh thuần nhất trong cả ngàn năm nay. Chỉ cần nó tu
luyện thành Thiên Cực ảo thuật, thống nhất toàn bộ hồ tộc, tất có thể phát
hiện thêm nhiều hơn nữa tộc nhân có huyết mạch Ngân Hồ, từ đó chấn hưng hồ
tộc.” Mễ Á hoàng hậu nói liên tiếp.

Long Nhất trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này ta thấy giúp không nổi rồi,
chỉ có Bối Toa tu luyện thành Thiên Cực ảo thuật là chưa đủ, ta không có khả
năng cải biến thể chất của hồ tộc các người.”

“Ta chỉ cần chàng hỗ trợ Bối Toa thôi. Lịch duyệt của nó còn quá nông cạn,
tính cách lại quật cường. Dẫu cho kinh doanh Mê Tình Cư tiếp đãi nhân vật rất
có triển vọng nhưng muốn nó thống nhất toàn bộ hồ tộc mà không có một ai bên
cạnh giúp đỡ, mình nó căn bản không phải là đối thủ của những lão hồ li ở phân
chi hồ tộc khác.”

“Nàng không phải là cô cô sao? Dựa vào năng lực của nàng, đánh cho mấy lão
tiểu tử hồ tộc đó lộn nhào đâu phải không có khả năng.” Long Nhất cười hắc
hắc.

Mễ Á hoàng hậu ngây người ra cười đau khổ. Nàng trầm giọng nói: “Ta không giúp
nó được lâu nữa.”

“Tại sao?” Long Nhất lấy làm lạ hỏi.

Mễ Á hoàng hậu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy ngước nhìn lên bầu
trời sao, hồi lâu sau mới thốt nên: “Chàng không cần phải biết nhiều như thế,
cuối cùng làm thế nào chàng mới chịu giúp đây?”

Long Nhất đột nhiên cảm thấy Mễ Á hoàng hậu tràn đầy nỗi bi ai dù cho sắc mặt
nàng không có biểu tình khác biệt. Hắn nói: “Ta cũng không biết ta nên nói gì,
nàng nói ta nghe xem nàng có thể cho ta những gì đi.”

“Nam nhân sống ở trên đời còn truy cầu gì ngoài tiền bạc, mĩ nữ và quyền lực?
Chỉ cần chàng quyết trợ giúp, thiếp có thể cho chàng rất nhiều tiền, dùng cả
đời không hết. Còn cho chàng rất nhiều mĩ nữ nữa, mĩ nữ hồ tộc chúng ta diễm
danh không cần phải bàn, thậm chí chàng muốn thân thể của Bối Toa cũng không
thành vấn đề. Còn quyền lực, ta có thể đưa chàng lên làm hoàng đế của Mễ Á
công quốc. Không hiểu vậy đã đủ chưa?” Mễ Á hoàng hậu nhìn sang Long Nhất.
Nàng tin rằng người nào cũng đều hài lòng với những điều này, thậm chí đủ để
khiến cho nam nhân trong thiên hạ phát cuồng.

Long Nhất lắc đầu cười nhạo. Tiền ư? Thế giới này còn có người giàu có hơn hắn
sao? Mĩ nữ? Nữ nhân bên cạnh hắn có ai không phải là trang tuyệt sắc? Quyền
lực? Quyền lực con mẹ nó đồ hỗn đản. Tiêu dao tung hoành khắp Thương Lan đại
lục là mộng tưởng của hắn. Hắn không muốn suốt ngày hãm mình vào trong vòng
tranh ngôi đoạt vị, âm mưu quỷ kế ấy.

“Tiền bạc, mĩ nữ ta đều đã có. Quyền lực với Long Nhất ta không chút hứng thú.
Quyền lực có thể khiến người ta đạt được rất nhiều mục đích nhưng có thực lực
cũng như vậy, phải chứ? Hơn nữa, Mễ Á công quốc quá nhỏ bé. Nếu như cho ta
quyền lực của toàn bộ Thương Lan đại lục này may ra ta còn có thể xem xét một
chút.” Long Nhất cười nói.

Mễ Á hoàng hậu nhìn Long Nhất phát ngốc. Nàng có thể thấy rằng hắn không hề
nói hoang. Nhưng nếu nàng có thể cho hắn quyền lực của toàn Thương Lan đại lục
rồi thì còn hạ mình cầu hắn làm gì nữa?

“Điều chàng cần ta thực sự khó mà làm được, chẳng hay chúng ta hoán đổi yêu
cầu thì sao?” Mễ Á hoàng hậu than.

“Nói xem.” Long Nhất thấy chút hứng thú.

“Chỉ cần chàng hỗ trợ thống nhật toàn bộ hồ tộc, vậy là chàng đã trở thành đại
ân nhân của hồ tộc rồi, sau này nếu chàng có mệnh lệnh gì cứ tùy ý sai khiến.”
Mễ Á hoàng hậu cắn răng nói. Nàng dẫu biết rằng đưa cả hồ tộc trao cho một nam
nhân còn chưa rõ như vậy là quá mạo hiểm. Nếu hắn có tâm tư hủy hoại toàn bộ
hồ tộc thì đó là chuyện vô cùng nghiêm trọng, còn nếu như hồ tộc có khả năng
được nam nhân này đưa tới tương lai huy hoàng chưa từng có thì sao? Nàng chỉ
còn biết đánh cuộc, đánh cuộc vào con mắt nhìn người của mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.